Mẹ vợ?
Mình có mẹ vợ từ bao giờ? Hơn nữa lão nhân gia người còn vô cùng phiền nhiễu hủy đi mất phòng của "con rể" mình chứ?
Betty lớn tiếng đính chính lại sai lầm của Đỗ Trần sau đó rụt đầu lại, mơ hồ lúc đó, Đỗ Trần tựa hồ nghe được giọng oán trách của Keane:
- Betty tiểu thư, mau quay trở lại, người bây giờ trang phục không chỉnh tề, tóc tai rối loạn, người sao còn có thể xưng là… cái gì chứ, người quá mất thân phân quý tộc rồi…
Đang nghi hoặc, trong túc xá mười bảy một mỹ phụ trung niên hào hứng bước ra, Betty mũ áo xộc xệch, giống như vừa trải qua một hồi ác chiến, phụ nhân trung niên này mái tóc cũng không chải chuốt, nhưng nhìn qua so với Betty còn tương đối đoan trang hơn một chút.
Dáng người cao ráo, quần trắng tóc ngắn màu lam, đôi mắt màu lam nhạt, tướng mạo không cần giới thiệu liền có thể nói rõ thân phận của nàng - mẫu thân của Francesca, ít nhất cũng là tỷ tỷ hoặc muội muội của mẫu thân nàng!
Vậy tại sao Betty lại gọi là mẹ vợ của Đỗ Trần, nguyên nhân chẳng nói cũng tự ngụ ý rồi.
Đều là vì lời nói dối kia của Đỗ Trần mà rước họa!
- Ngươi là Francis sao? Ừm, không tệ, thật sự không tệ!
Trung niên phu nhân đánh giá trên dưới Đỗ Trần một lượt, chứng kiến ba túc xá bị "Chém đầu" mặt nàng xám đi, rất vui nhộn lè lưỡi ra.
- Rất xin lỗi, ngày thường a di ta thích nghiên cứu chút thánh khí thượng cổ, vừa rồi Betty phu nhân dụ ra thí nhiệm một chút "Phá không bách kích bích pháo" ta mới nghiên cứu ra, không ngờ rằng ngoài ý liệu lại làm túc xá của ngươi… ha ha.. a di sẽ phụ trách bồi thường và xây dựng lại!
Lạy chúa tôi, "Mẹ vợ" ở sách vách của "Con rể" thí nghiệm vũ khí sát thương quy mô lớn!
Đỗ Trần hôm nay xem như được mở mắt rồi, những cao cấp đấu thần này thật sự quá quải đàn, trong nhà mình cũng có hai cao cấp đấu thần, một thích thu nhặt da người khác. Một người có thói quen sắp xếp lại xương cốt của người ta, bây giờ... lại thấy… Một thứ vũ khí sát thương quy mô lớn! Đặc biệt lại là một quý tộc phu nhân cao quý, vậy nói gì đây chứ?
Không đưa tay đánh kẻ đang cười, phu nhân quý tộc đã xin lỗi cũng đưa ra bồi thường, Đỗ Trần nếu ở trước mặt mọi người đi truy cứu trách nhiệm một nữ nhân, vậy quá nhỏ nhen rồi.
- Ai dà, ta quên tự giới thiệu rồi!
Trung niên phu nhân khẽ xoay mép quần, làm lễ tiêu chuẩn quý tộc:
- Ta là mẫu thân của Francesca, Ropemi! Lần đầu gặp mặt! Ta đã chờ đợi cuộc gặp mặt này lâu rồi!
Gia tộc St. Darke cuối cùng cũng tới liên lạc với mình, manh mối Mayfair lưu lại cuối cùng xem như được tiếp tục rồi, Đỗ Trần gật đầu ngụ ý. Đột nhiên, Ropemi phi thường trịnh trọng khom lưng cúi đầu với hắn. Làm cho hắn cả kinh
- Ropemi phu nhân, người sao lại có thể làm loại lễ tiết này với vãn bối? Ta làm sao dám nhận! Xin hãy mau đứng lên!
Ropemi hơi khoát tay:
- Đừng nên cự tuyệt, đây là điều mong đợi nhiều năm qua của ta và trượng phu, mà ngươi, xin hãy thay mặt Mayfair phu nhân nhận một lạy này! Cảm kích ơn cứu mạng của mẫu thân ngươi với phu thê ta!
Việc này Đỗ Trần cũng mơ hồ đoán ra. Francesca cũng đã đề cập tới một lần. Hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ cần phải có chỗ nói rõ rõ ràng ràng chuyện giữa mình và Francesca. Hơn nữa còn phải hỏi rõ manh mối Mayfair lưu lại. Nhưng túc xá của mình bị hủy, Đỗ Trần lại không muốn vào túc xá của Anne…
Ropemi cười xấu hổ…
- A di, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với người, nếu người không ngại…
Đỗ Trần vốn muốn nói tới bến tầu tìm một gian tửu điếm, nhưng Ropemi chỉ vào một căn lều bờ sông nhanh nhảu nói:
- Không, đương nhiên không ngại, nơi này cũng được! Căn lều này cũng là của ngươi sao?
Không đợi Đỗ Trần kịp nói gì, Ropemi đã đi tới, hình như không thấy Martin đang sững sờ, chọn luôn căn lều của Demis gọi Đỗ Trần đi vào - chủ yếu là căn lều này vô cùng sạch sẽ, mà căn lều của lão Bowen quả thật là đại biểu cho ba chữ "cực kì bẩn", một cỗ xú khí bốc lên tận trời!
Nhún vai bất đắc dĩ, Đỗ Trần kêu Harry ở bên bờ sông mau đi kiếm người dựng lại túc xá, sau đó ngồi ở mặt đất trước mặt Ropemi, ngoài ý liệu câu nói đầu tiên của Ropemi làm cho Đỗ Trần kinh hãi lắp bắp:
- Không nghĩ rằng người đến lại là ngươi, bất quá thế cũng tốt, cuối cùng cũng có một người đến, nếu ngươi không đến, xảy ra đại loạn! Tới lúc đó phu thê cũng ta cũng không biết ăn nói thế nào với Mayfair phu nhân nữa!
- Ấy, Ropemi phu nhân, trong này có rất nhiều uẩn khúc…
- Quên đi, dù sao ngươi cũng là nhi tử của Mayfair phu nhân, lại trước ngày 13 tháng 5 đưa đến nhẫn kim cương lôi hỏa…
Ropemi hạ giọng cười hắc hắc, đôi mắt lướt quá đánh giá Đỗ Trần.
- Francesca chính là thê tử của ngươi rồi! Francis, con rể của ta! Có mừng không?
Nụ cười trên khuôn mặt Đỗ Trần trên nên cứng đờ, vội nói:
- Ta nghĩ ngươi có hiều lầm rồi, Betty phu nhân nói với người ta theo đuổi Francesca sao? Nhưng, Betty, phu nhân căn bản giải thích sai rồi ý của ta là…
- Không, không, không! Betty phu nhân mặc dù quả thật nói ngươi thích Francesca, hơn nữa vì thế cự tuyệt Anne - Ừm, làm cho nàng theo ta ầm ĩ một trận, Nhưng không phải là nguyên nhân ta đem Francesca gả cho ngươi!
Ropemi lúc lắc ngón tay, cười nói:
- Đây là hứa hẹn của phu thê chúng ta với Mayfair phu nhân, ân nhân cứu mạng của chúng ta! Chỉ cần trước ngày 13 tháng 5 ngươi mang đến nhẫn kim cương lôi hỏa, Francesca chính là thê tử của ngươi!
Đáng chết, ta bị Mayfair hại rồi!
Đỗ Trần phi thường hối hận nói:
- Ropemi phu nhân, nếu ta không mang nhẫn kim cương lôi hỏa tới trước ngày 13 tháng 5 thì sao?
Sớm biết thế lão tử đợi qua ngày 13 tháng 5 mới mang nhẫn kim cương lôi hỏa ra.
- Ngoài ra, 13 tháng 5 rốt cuộc là ngày gì?
Ropemi tòm mò nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần:
- Người không biết sao? 13 tháng 5, chính là sinh nhật thứ mười tám của Francesca!
Mayfair… người ác lắm! Nguyên lại người nói sự kiện lớn của gia tộc St. Kain, chính là thông gia với gia tộc St. Darke!
Đáng chết, sao phụ mẫu của ta đều thích chơi trò hôn nhân chính trị a!
- Về phần ngươi nếu không mang nhẫn kim cương lôi hỏa đến trước 13 tháng 5, vậy… ta nói từ đầu với ngươi vậy!
Ropemi rất có tài nói chuyện, một cố sự vô vùng phức tạp rắc rối mà nàng nói đầy đủ hơn một canh giờ.
Về phần cố sự giữa Mayfair và gia tộc St. Darke rất phức tạp, nhưng dùng mấy câu đơn giản cũng có thể nói rõ ràng.
Mười bảy năm trước, cũng chính là ba năm trước khi Mayfair qua đời, Francis mới sinh ra không lâu, cơ duyên xảo hợp nàng cứu được tính mạng cha mẹ của Francesca, còn có Francesca mới đầy năm. Trận đánh ngày đó Mayfair thể hiện một thực lực cơ hồ gần bằng thần, chẳng những giết chết tất cả đối thủ, mà còn làm vợ chồng Ropemi xuất thân từ Vẫn Thần gia tộc phải trợn mắt há mồm, hô lên kinh hãi lão gia tử trong nhà cũng không có thực lực thế này!
Xuất phát từ sự thành kính cường giả, hoặc là thật trong lòng báo ân, còn có không biết Mayfair có mục địch thần bí gì, bọn họ đạt thành một hiệp nghị đặc biệt - nhi tử của gia tộc St.Kain trong tương lại sẽ cưới Francesca, khi nhi tử đó đem nhẫn kim cương lôi hỏa tới cho gia tộc St. Darke, vậy có thể nói, nhi tử này chính là trượng phu của Francesca.
Bất quá Mayfair cũng rất thông tình đạt lý đề xuất, tương lai tràn ngập bất ngờ, không thể vì một lời hứa mà chậm trễ chuyện chung thân của Francesca, cho nên, Francesca chỉ cần đợi tới mưới tám tuổi, hay nói cách khác nếu trước ngày 13 tháng 5 năm nay, nếu không có ai mang nhẫn kim cương lôi hỏa xuất hiện, vậy Francesca có thể tự do chọn lựa hôn phu.
Đây đều là những điều Đỗ Trần nghe được từ trong miệng của Ropemi.
Nhưng đây chỉ là một nửa cố sự, một nữa khác, đó là Mayfair đã sắp đặt tầng tầng câu đố, cũng hạn chế nhi tử của mình chỉ có thể đạt tới cửu cấp đấu thần mới có thể có được nhẫn kim cương lôi hỏa, mới có thể lấy được Francesca - một nửa này, gia tộc St. Darke thật ra không hề biết.
Bọn họ chỉ biết, Francis trước ngày 13 tháng 5 cầm nhẫn kim cương lôi hỏa tới, vậy, Francesca chính là thê tử của Francis rồi.
Bây giờ nghĩ tời đề chọn lựa trong gương ảnh thủy hệ, Đỗ Trần chợt ý thức được, Mayfair rất rất rất… giảo hoạt! Cái gì mà ngươi có người yêu hay không, cái gì mà ngươi vứt bỏ được ái tình hay không. Đây căn bản là xác định mình đã kết hôn hay chưa, xác định tuổi hiện tại của Francesca! Nếu chưa kết hôn, Francesca còn chưa tới mười tám tuổi… vậy ý tứ chẳng phải, ngươi tự mình chủ động tìm gia tộc St. Darke, chuẩn bị cưới Francesca sao!
Đây căn bản là tự mình bán thân, còn tự mình giúp Mayfair đếm tiền a!
Ropemi tiếp tục nói:
- Giờ ngươi đã hiểu chưa? Nếu ngươi xuất hiện sau ngày 13 tháng 5, Francesca sẽ gả cho người khác, mà gia tộc chúng ta sẽ cho người một phần lễ vật rất đặc biệt… bất quá, cái này không quan trọng nữa, bởi vì ngươi đã tới rồi!
Đỗ Trần còn đang hối hận tạo sao không muộn vài ngày sau mới đến, nhưng Mayfair thật sự quá giảo hoạt, làm cho Đỗ Trần cong đuôi đến trước ngày 13. Hơn nữa có thể tưởng tượng, Đỗ Trần chỉ thấy một phần trong đáp án… nói không chừng lúc đó cho dù Đỗ Trần chọn một đáp án khác, Mayfair cũng sắp đặt một cái hố khác đợi hắn nhảy vào…
Do dự hai chữ này không nên thuộc về ngươi!
Lời dạy của Bác Bì lại một lần nữa xẹt qua trong đầu, Đỗ Trần ngiến răng:
- Ropemi a di, ta nói thật với người, ta cũng không biết mẫu thân lưu lại di ngôn như vậy, ta chỉ dựa theo dấu hiệu của mẫu thân mang tới nhẫn kim cương… kỳ thật, ta không hề thích tiểu thư Francesca. Tin rằng tiểu thư Francesca hẳn là cũng không thích ta, có thể còn rất chán ghét, cho nên…
Hai người dù chỉ ở cùng trong chốc lát, nhưng Đỗ Trần đối với tình khí của Ropemi cũng hiểu một chút, biết tính cách nàng mau mắn sảng khoái, liền thẳng thắn trực tiếp, bày tỏ ý tứ của mình:
- Bây giờ có rất nhiều các công tử thiếu gia của các gia tộc lớn đều đang theo đuổi Francesca, ta nghĩ bọn họ càng thích hợp với quý gia tộc! Mà ta thật sự đã có người trong lòng, không muốn lấy tiểu thư Francesca - mặc dù nàng phi thường ưu tú!
- Ngươi đã có người trong lòng rồi? Chẳng lẽ người trong lòng ngươi mà Betty nói đến với ta, thật sự không phải là Francesca?
Ropemi kinh ngạc mở miệng.
Đỗ Trần gật gật đầu.
- Với ngươi thân phận chênh lệch rất lớn, thích đọc sách … thế này còn có thể là ai?
Ropemi lắc mạnh đầu.
- Francis, ngươi thật sự không biết ý nghĩa của việc lấy Francesca sao? Ngươi có biết, nó là chí bảo của gia tộc St. Darke chúng ta, Tát Ân Chi Quang! Có thể cho ngươi thành phong hào đấu thần, Chính là Tát Ân Chi quang duyên thọ trăm năm!
Liên Hoa Bảo Giám