Liễu Y trầm mặc nhìn di động hồi lâu, thấy bên kia không còn động tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, Liễu Y trực tiếp tắt nguồn di động, ném lên sofa, hai
tay đệm ở sau ót, không biết nghĩ cái gì.
Tuần Tu tựa vào
xe lăn, nghe âm thanh tút tút từ đầu bên kia, cũng không nói gì, khóe
miệng cong lên, anh biết tâm trạng hiện tại của Liễu Y, càng như thế,
Tuần Tu càng phải bắt lấy cơ hội, bên ngoài ngầm, hai bút cùng vẽ, làm
cho Liễu Y lui không thể lui được nữa.
Tuần Tu biết cho tới
bây giờ Liễu Y cũng không cho lời nói lần trước là thật, như vậy việc
đầu tiên mình phải làm đó là cho Liễu Y hiểu được, nghiêng đầu gật đầu
với Hải Phong, người phía sau nhất thời biến mất.
Nhìn cánh cửa trước mặt , khuông mặt tuấn tú bỗng nhiên cười, ánh mắt u tĩnh, thò người ra, nhẹ nhàng gõ cửa.
Liễu Y đang trong nhà ngẩn người, Liễu Y nghĩ đúng là bí hiểm, gọi điện
thoại tới lại không nói chuyện gì, chỉ lãng phí thời gian của mình, yên
tâm thoải mái đặt điện thoại xuống, nói đến cùng, Tuần Tu đối với Liễu Y chính là quen thuộc hơn người xa lạ mà thôi.
Sao khi Liễu Y ngẩn người xong, trở mình một cái, vừa định từ trên sô pha đứng dậy,
bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, phản xạ có điều kiện tản ra tinh thần
lực, liếc mắt một cái, bịch một tiếng trong lòng , thiếu chút nữa lăn từ trên sô pha xuống .
Người này tới không sớm không trể, buổi sáng vừa bị Tiền Văn Phương cảnh cáo một trận, bây giờ người này lại
tới cửa, đây cũng quá đúng lúc đi, trách không được, vừa rồi gọi điện
thoại không nói chuyện, thì ra đã ở trước cửa nhà mình.
Liễu Y nhìn trời thở dài, nhớ tới cái gì, vội vàng cảnh giác đến bên cửa
sổ, nhìn quanh dưới lầu, lần này không thể khinh thường, nếu lại bị
người khác chụp được, xem chừng việc này thật sự là càng không thể nói
rõ, sau khi quan sát, Liễu Y mới an tâm, xoay người chạy tới cửa, nghe
tiếng gõ cửa không gián đoạn, mở cửa.
Mắt thăm dò nhìn
ngoài cửa, cúi đầu đẩy xe lăn vào trong phòng, trở lại đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn chằm chằm Tuần Tu ung dung tựa vào xe
lăn, nhỏ giọng một câu " Sao anh lại tới đây, còn ngại không đủ phiền,
có chuyện gì nói qua điện thoại là được, hiện tại tới cửa, anh thực sự
biết tìm thời điểm."
Tuần Tu chớp mắt hai cái, có một số
việc nói qua điện thoại không rõ ràng, lập tức cười ôn hòa " Anh không
yên lòng, báo hôm nay anh cũng xem, tấm hình trên đó nguyên nhân là vì
anh, anh tới xin lỗi ."
Liễu Y nghẹn một hơi, anh không đến mới tốt, nếu bị người khác thấy được, lúc đó càng nói không rõ, bạn
trai ngủ lại gì đó, Liễu Y vừa nghĩ, hắc tuyến đầy đầu.
Tuần Tu cúi đầu hiện lên một tia ám sắc không có người phát hiện, giọng nói
trầm thấp "Liễu Y, ngày đó, anh chỉ muốn cho em nếm thử thức ăn ở quán
đó, không nghĩ tới sẽ bị chụp được, còn viết thành như vậy."
Liễu Y lấy tay vỗ trán, xoay người đi vào trong nhà, sau khi đi vài bước,
phát hiện hơi thở người nào đó phía sau trầm thấp, nghĩ cũng không trách anh ta, cũng có lỗi của mình.
Nghiêng đầu Tuần Tu đối diện
cửa sau đó cúi đầu nói một tiếng "Tôi biết không liên quan tới anh, đừng đứng ở cửa, nếu đã tới đây, vào nhà rồi nói."
Tuần Tu
ngẩng đầu, nhìn bóng dáng tiếp tục đi vào phòng khách, ánh mắt lóe lóe,
sau đó sung sướng chuyển động xe lăn đi theo vào trong.
Liễu Y nhìn phiền toái đi theo phía sau, ngồi lên ghế sô pha, một chút hiếu
khách và tâm kiếm tiền cũng không còn, nâng tay, vô lực nói, "Anh tự
nhiên, trà và cốc nước ở phòng bếp."
Tuần Tu cũng không để ý cảm xúc không muốn chiêu đãi của Liễu Y, ngược lại trên mặt mang theo
nụ cười thoải mái, gật đầu "Anh tự lấy."
Chờ Liễu Y nhìn
người đi ra từ phòng bếp , khóe miệng giật giật, một tay bưng ly trà,
một tay ra sức chuyển xe lăn, đưa tay xoa tóc, cũng không thể không biết xấu hổ, đứng lên, đi tới, cầm ly trà để lên bàn trà, sau đó xoay người
giúp Tuần Tu ngồi lên sô pha.
Liễu Y ngồi trở lại vị trí,
nhìn người nào đó uống trà không chút để ý, ngước cằm, "Anh không phải
vì chuyện này mà tới đây chứ."
Tuần Tu để ly trà trong tay
xuống, ngẩng đầu nhìn qua, gật đầu "Anh cảm thấy có người gây phiền toái cho em, tuy rằng viết không rõ, nhưng ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới
em, có muốn anh làm sáng tỏ hay không"
Liễu Y liếc mắt xem
thường, người khác viết không rõ ràng, anh chạy đến làm sáng tỏ, không
đánh đã khai, hơn nữa xì căng đan lần này, nói đến cùng, Liễu Y cũng
không để ý, khoát tay " Không sao, chính trực không sợ gian tà, minh
tinh nào không có vài xì căng đan, hai ngày nữa sẽ hết chuyện."
"Em thật rộng lượng " Tuần Tu nói có thâm ý.
" Lần trước chuyện Dương Vanh tôi đã biết, trong giới này, cái gì cũng đừng coi là thật" Liễu Y xuy một tiếng.
Tuần Tu cúi đầu uống ngụm trà, không biết nghĩ cái gì, sau đó ngẩng đầu
nhìn mắt Liễu Y bình tĩnh như trước, trong lòng có chút không bình
tĩnh, vì sao người này không để ý chuyện như trước kia, như vậy nói
thẳng ra, cho tới bây giờ vẫn không để ý tới ai.
" Nếu anh
tới đây để nói chuyện này, tôi đã biết, không có chuyện gì nữa, anh về
sớm một chút đi, bằng không xảy ra chuyện gì lại càng không tốt " Liễu Y trực tiếp đuổi khách.
Ánh mắt Tuần Tu ảm đạm, ý cười bên miệng cứng đờ, thở dài một tiếng, đặt ly trà xuống, chuyển động xe lăn tới gần Liễu Y.
Liễu Y phản xạ có điều kiện đã nghĩ một cước đá văng, nhưng đúng lúc kiềm
chế được, nhìn người nhích lại gần mình, lui về sau, sau đó đen mặt, khi nào thì mình bắt đầu rút lui, cũng chỉ có trước mặt người này thôi.
Tuần Tu nhìn Liễu Y toàn thân căng thẳng, cười nhẹ, hai người mặt đối mặt,
thành khẩn hỏi " Em ghét anh như vậy, anh vừa tới, mới uống một ngụm
trà, em vội vã đuổi anh đi, dù em không suy nghĩ vấn đề lần đó của anh,
chúng ta cũng gặp qua vài lần, không tính là bạn bè, cũng coi là người
quen."
Liễu Y xua tay, lại lùi về sau " Tuần Tu, nói thật,
tôi không ghét anh, hai người chúng ta tuy rằng gặp qua vài lần, nhưng
lần nào cũng là giao dịch, tôi cũng cảm ơn anh cho Hải Thành bảo vệ tôi, mặc dù có chút làm điều thừa, nhưng ý tốt của anh tôi có thể cảm nhận
được, lần trước xem mắt tôi cũng không nghĩ đến sẽ là anh, anh
nói những lời này, tôi không biết rốt cuộc anh có ý gì, cho nên coi như chưa từng nghe qua, hai người chúng ta kỳ thật vẫn là không quen ."
" Không quen, Liễu Y, em không nghĩ những lời anh nói lần trước là thật
sao" Tuần Tu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liễu Y hỏi, vấn đề nhắm thẳng vào
trong lòng Liễu Y.
Liễu Y buông tay, gật đầu thừa nhận "
Đúng vậy, nhà của anh thế nào tôi rõ ràng, anh không cần thiết phải đi
xem mắt, anh vô duyên vô cớ nói muốn cùng tôi lui tới, tôi làm sao có
thể coi là thật, tôi là người như thế nào tôi rõ ràng, nói đến cùng, là
tiểu minh tinh hạng ba, công việc không được tốt lắm, trong nhà lại càng không tốt, mẹ của tôi tái giá, mà hiện tại tôi sống một mình, tuy rằng
tôi không thông minh, nhưng cũng biết, tồn tại của nhà họ Tuần các người ở Đô thành"
Tuần Tu nghe Liễu Y nói, nhíu mày, không nghĩ
tới Liễu Y sẽ nói về gia thế, bởi vì Tuần Tu cảm thấy ở trong mắt Liễu
Y, giống như sẽ không kiêng kị ai, cho dù lần trước đi tiệc rượu, Liễu Y cũng không biểu hiện ra tư thái thấp kém.
Sau khi suy nghĩ
một chút, nói " Ý của em là bởi vì gia thế của anh, cho nên anh với em
là không có khả năng, mà em cũng là bởi vì nguyên nhân này trực tiếp cự
tuyệt, hiện tại anh muốn biết là, ở trong mắt em, nhà họ Tuần ở Đô thành là tồn tại thế nào, những người khác đã sớm quên Đô thành có nhà họ
Tuần, mà znh cũng chỉ là một người tàn phế mà thôi."
" Người khác thấy thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết, nhà họ Tề sụp đổ,
nguyên nhân lớn nhất là do anh, Hà Dương là người của ai, không cần tôi
nói, mà công ty tôi, tuy rằng còn không rõ ràng, nhưng cũng có quan hệ
với anh, giống kiện sự này, tôi biết nhà họ Tuần không suy sụp như người khác nói, Tuần Tu, tôi không biết anh vì sao xem trọng tôi, lại có chủ ý gì, nhưng tôi biết, theo điều kiện của anh, sao có thể tìm tới tôi, vẫy tay, dạng phụ nữ gì không có, nếu tôi cho lời nói của anh là thật, tôi
mới là kẻ ngu" Liễu Y nói thẳng.
Chuyện lần trước, suy đoán
ra bao nhiêu, tuy rằng vẫn là không biết Tuần Tu vì sao gây phiền toái
cho Tề gia, nhưng thế lực liên lụy trong đó, Liễu Y làm sao có thể không rõ.
Tuần Tu cười khẽ, không nghĩ tới Liễu Y có thể nhìn ra
chuyện này, nhìn không rành đời, kỳ thật chính là lười phải động não,
cũng bởi vì biết quan hệ của mình và Hà Dương, cùng lần trước tới Khải
Đế kí hiệp nghị, là có thể liên kết suy đoán ra đại khái, quả nhiên là
Liễu Y.
Liễu Y không sợ Tuần Tu, nhưng sợ gặp phải Tuần Tu,
nhưng là có một số việc cần phải nói rõ ràng, Liễu Y không muốn dây dưa với Tuần Tu, nhớ tới tiền bồi thường, Liễu Y hận không thể cách xa
người này, tiếp tục vài lần, Liễu Y tuyệt đối sẽ đau lòng " Bởi vì bát
quái hai ngày này, anh đã tìm tôi vài lần, nói là xin lỗi và không yên
lòng, kỳ thật anh không cần phải làm vậy, tôi biết việc này là vì tôi,
mới có thể liên lụy anh, nhưng nói đến cùng, nếu anh muốn áp chế, động
thủ chỉ có thể làm cho chuyện này lắng xuống, tôi không biết anh có tra
được là ai động tay hay không, nhưng mỗi lần anh hỏi tôi có muốn hỗ trợ
hay không, tôi cảm thấy rất giả tạo, bởi vì chuyện này không phải chuyện của mình tôi, trong đó còn có anh, anh cũng không để ý, tôi cần gì phải để ý."
"Em thật sự không để ý" Tuần Tu không nghĩ tới Liễu Y hiện tại có thể kịp phản ứng, cười, như vậy mới là người phụ nữ mình
muốn, lập tức ngẩng đầu còn thật sự hỏi.
Liễu Y nhún vai,
"Để ý cũng không có biện pháp, tôi không phải anh, tôi chỉ là một diễn
viên nhỏ, nếu việc này náo loạn lớn, để cho tôi không có biện pháp ở
trong nghề này nữa, tôi cũng không sao cả, người dọn vệ sinh tôi cũng
từng làm, cùng lắm thì đi làm công việc khác."
Tuần Tu không nghĩ tới Liễu Y sẽ nghĩ như thế, ngẩng đầu ánh mắt u tĩnh, có lẽ nên
gọn gàng dứt khoát nói ra , dù sao không nói, Liễu Y vĩnh viễn không
biết " Nếu em đều đoán được, vậy em có nghĩ tới hay không, vì sao tôi
không áp chế tin tức kia xuống."
Liễu Y lắc đầu, không nghĩ
ra, đây đều mà hai ngày qua Liễu Y nghĩ không thông, bởi vì tin tức hai
ngày này, trừ bỏ chỉ ra mình và Tuần tu là người yêu, không còn việc
khác, không có đặc biệt nhằm vào ai, mà ngay cả tên mình và Tuần
tu cũng không viết ra, không biết người nọ sau lưng có chủ ý gì, cũng
không biết vì sao Tuần tu không trực tiếp áp chế.
Tuần Tu
cười khẽ, chuyển động xe lăn về phía trước từng bước, tới gần Liễu Y,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang trước mặt, khóe miệng cong lên "
Người chụp ảnh anh không tìm được, người báo tin cho tòa soạn cũng không tìm được, bất quá, anh rất vừa lòng đối với bát quái hai ngày này, nói
đến cùng, anh rất cảm ơn người thả ra tin tức kia, đúng là anh không
ngăn cản, chính là thuận theo tự nhiên, Liễu Y, em nên biết vì sao "
Liễu Y dừng lại, ánh mắt mang theo hoài nghi, đầu óc người này hỏng rồi đi,
bịa đặt sinh sự, thế nhưng còn cảm ơn, không nói thanh danh có tổn hại,
cũng sẽ có chút ảnh hưởng, lập tức nhớ tới cái gì, đáy lòng có chút kinh ngạc, khóe miệng giật giật, thử nói, "Anh không phải là thật sự nghiêm
túc chứ"