Sau khi trở về từ bãi bắn bia, Liễu Y cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô không bình
thường, ngay cả huân luyện viên cũng có ánh mắt rất kì lạ khi nhìn cô,
còn trợ thủ của anh ta thì khỏi phải nói, lúc nào cũng nhìn cô chằm
chằm, giống như mặt cô có dính thứ gì đó.
Liễu Y cũng thử tự hỏi
việc gì đang xảy ra, nhưng đối mặt với hiện tượng như thế này, cô cũng
có tính toán, xem ra việc thu sổ sách không cần làm phiên nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau, vẫn chạy mười vòng như thường lệ, ai cũng rất nghiêm túc,
sau đó ăn điểm tâm, rồi huấn luyện viên cho mọi người về phòng dọn đồ,
mọi người đều biết đã đến lúc phải chia tay.
Tám người đi về
phòng, chỉ thấy trên hành lang toàn là người, ai cũng nhiệt tình hưng
phấn, đây là lần đầu họ cảm nhận được, họ vẫn còn là diễn viên.
Bởi vì ngày đầu tới quân đội, bọn như bị đày tới địa ngục, không ai thèm
chú ý, cũng không được đối xử đặc biệt, không có được cảm giác mình là
diễn viên, giống như mình chỉ là người bình thường không có gì đặc biệt, dường như họ đã quên thân phận của mình, dần dần họ quen với cuộc sống
quân đội, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, cố gắng hoàn thành huấn luyện,
hoà nhập chung với tập thể.
Mà bây giờ, nhìn thấy như thế, tám
người họ vô cùng kinh ngạc . chỉ biết nhìn nhau, thì ra quân nhân không
phải không có thần tượng, bây giờ bộn họ còn biết thêm một điều, họ vẫn
còn là diễn viên.
Mấy anh lính lính nhường đường cho tám người
đi vào, thấy tám người đi tới họ yêu cầu chụp hình chung rối rít, còn
xin chữ kí, trong lúc nhất thời, cả tám người cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trong phòng ai cũng toàn là người, nhất là phòng của Liễu Y, khó có ai mà
chen vào được, ai ai cũng chen nhau ngoài cửa, càng ngày càng đông
người.
Bởi vì Liễu Y là mỹ nữ với lại mỗi ngày nhìn thấy Liễu Y
trong sân huấn luyện, rồi nhìn Liễu Y trong nhà ăn, nên Liễu Y rất được
yêu thích.
Liễu Y nhìn thấy thế này, cảm thấy khó xử vô cùng, còn chưa đòi nợ xong nữa đây, nhưng thấy như vậy cô nào dám từ chối họ chứ, tuy cô rất đau lòng.
Một lúc sau, họ mới dần tản đi, Liễu Y dọn dẹp xong hành lý, nghe tiếng nói cười quen thuộc dưới lầu, mới xoay
người đi ra ngoài, cô dứng lại trước cửa thở dài một hơi, rồi mới đóng
cửa lại, chạy xuống cầu thang.
Bảy người còn lại cũng đang đi xuống, quay đầu nhìn lai, không nỡ bỏ đi.
Tập trung dưới lầu xong, huấn luyện viên đi qua đi lại trước mặt tám người, mắt nhìn mấy cái hành lý, vui mừng gật đầu, thật là, cuối cùng cũng đã
đi.
Khoé miệng huấn luyện viên vểnh lên, giọng nói dịu dàng:" Xe
đã chờ ở bên ngoài rồi, tôi không có gì để nói hết, chỉ hy vọng lúc mọi
người quay phim, nhớ phải thể hiện được tinh thần ở quân đội chúng tôi,
khi phát sóng nhất định tôi sẽ xem các cô cậu diễn như thế nào, nơi đây
luôn hoan nghênh mọi người trở lại.
Cả tám người nhất thời xúc động, họ đã có thể hiêu được phần nào con người vủa huấn luyện viên, đều đồng loạt gật đầu.
Huấn luyện viên vỗ vai mọi người, chợt ra hiệu cho trợ thủ kế bên, rồi thấy
anh ta bước lên, lấy máy chụp hình với giấy viết ra.
"Ký cho tôi vài chữ ký, nhân tiện chụp luôn một tấm làm kỷ niệm, tôi sẽ để nó trong phòng làm việc." Huấn luyện viên mặt dày ra lệnh.
Tám người đều
nghẹn lời, rồi cúi đầu ký tên từng người một, còn Liễu Y cũng nhắm mắt
ký đại , nhờ đó họ cảm thấy không khí chia tay vui hơn rất
nhiều.(▒Mιnhdιen▒dαnlεq▓uιdφn.cφm╤╤)
Lúc mọi người đi ra xe, nhìn lại quân doanh ngày càng xa dần, không khí trong xe trf xuống, mặc dù
đó không phải là một khoảng thời gian dài, nhưng họ lại học được rất
nhiều, chuyến đi này, khiến ai cũng không thể nào quên được.
Xe
chạy rất nhanh, chỉ vài giờ đã tới trước cao ốc Tân Thần, người đại diện của tám người tới đón bọn họ, chào hỏi mấy câu xong thì ai đi đường
nấy.
Ai cũng nhanh chóng xách hành lý xuống xe, quản lý của ba
minh tinh kia đã chờ họ từ sớm, vừa thấy họ thì vội vàng tiến lên, ân
cần hỏi han, xách hành lý của bọn họ.
Liễu Y đi sau bọn họ, mới vừa xuống xe, đã thấy Tiền Văn Phương đang đứng chờ, chạy lên trước: "Chị Tiền à, chị tới rồi sao?"
"Chị phải tới chứ, cho chị xem nào, sao gầy thế, da cũng đen hêt rồi này,
nhưng xem ra tinh thần không tệ lắm." Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y nói.
"Yên tâm đi mà." Liễu Y nói.
"Trở về là tốt rồi, chị lo cho em lắm, chỉ sợ em chịu không được, đưa hành
lý cho chị, chị chở em về nhà." Tiền Văn Phương cầm lấy túi hành lý trên tay Liễu Y, vội vàng nói.
"Em tự đi về được mà." Liễu Y nói.
Tiền Văn Phương trừng mắt: "Ai bảo em không chịu nhận tài xế mà công ty sắp
xếp, chị không trở em về thì chị không yên tâm chút nào."
Liễu Y sờ sờ mũi, hỏi: "Công ty nói sao vậy?"
Tiền Văn Phương nói: "À, chị quên mất, công ty đồng ý rồi, thật không biết công ty sao nữa?"
Liễu Y cúi đầu thử tính toán, mắt sáng lên: "Bao nhiêu tiền vậy?"
"Không thiếu em đâu mà lo" Tiền Văn Phương nói.
Vừa dứt lời, Tiền Văn Phương ngừng nói, nghi hoặc nhìn mấy người đang đi tới, đưa tay đẩy đẩy Liễu Y, chỉ chỉ: "Bọn họ…"
Liễu Y xoay người lui về phía sau, nhìn ba người đi tới đi tới, nhớ tới cái gì đó, rồi tiến lên một bước.
Lê Hoa liếc nhìn Tiền Văn Phương sau lưng Liễu Y, gật gật đầu, rồi quay
đầu Liễu Y: "Tới chào cô một tiếng, chúng tôi đi trước đây."
Mấy người sau lưng Lê Hoa cũng gật, rối rít tạm biệt Liễu Y.
Liễu Y tùy ý khoát tay: "Được rồi, dù sao không lâu nữa cũng sẽ gặp lại, chỉ là, đừng quên trả nợ đó."
Mặt Lục Thanh bỗng cứng đờ, hoàn toàn bó tay với Liễu Y, rồi ừ một tiếng: "Sẽ không thiếu cô đâu."
Lê Hoa cười cười, nói: "Ngày mai sẽ gửi vào tài khoản cho cô, tôi nhớ mà."
Quách Thiếu Bân hừ một tiếng, hất cái lên: "Chỉ nhiều hớn chứ không thiếu, yên tâm đi."
Liễu Y hài lòng gật đầu: "Vậy các anh về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, thể
lực ai cũng quá yếu, cố gắng nhiều vào, gặp lại
sau."
Vừa nói xong, lại đâm trúng
vết thương lòng của bảy người họ, mặt ai cũng lập tức đen sì, quay đầu
nhanh chóng chạy lên xe của mình, chỉ có Lê Hoa vẫy tay tạm biệt với
Liễu Y, còn nháy mắt hai cái.
Mà bốn người còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức nói: "Chúng tôi không quên đâu , lớp trưởng à, chúng tôi đi trước đây."
Rồi họ nhanh chóng biến mất như làn khói, sự uy vũ của Liễu Y họ vẫn còn
nhớ kĩ, trong lòng mỗi người đều thầm nhủ torng lòng, mình cần phải cố
gắng nhiều hơn, nếu không muốn chống lại Liễu Y, thì sẽ không bao giờ có cửa đâu.
Liễu Y nhìn trước mặt không còn ai, khoanh tay trước
ngực, quay qua nhìn Tiền Văn Phương đang giương mắt lên nhìn: "Chị Tiền, mình cũng nên đi thôi."
Tiền Văn Phương còn chưa hồi hồn lại,
sao mới có mấy ngày, mà chuyện gì đã xảy ra vậy chứ, Lục Thanh, còn có
Lê Hoa, hình như ai cũng đang thiếu nợ Liễu Y thì phải.
Tiền Văn
Phương nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra thế, không phải bảo em phải giữ khoảng cách với họ sao, còn có lớp trưởng là sao thế."
Liễu Y nhún vai: "Thì là làm lớp trưởng, em bị huấn
luyện bổ nhiệm, em cũng không còn cách nào khác, chị Tiền à, yên tâm đi, em hoàn toàn giữ khoảng cách với họ, em còn chăm sóc co Lục Thanh nữa
kìa, anh ta chưa ăn, em còn mang đồ ăn cho anh ta
ăn."
Tiền Văn Phương cảm thấy không thể tin được: "Còn chuyển tiền vào tài khoản là sao chứ?"
"Bọn họ thiếu em tiền, đi thôi, chị Tiền à." Liễu Y thật thà nói.
Nhưng Tiền Văn Phương nghe xong cũng phải chắc lưỡi, quả nhiên đang thiếu nợ Liễu Y mà, chỉ là, làm sao lại như vậy chứ.
Tiền Văn Phương vừa lái xe, vừa nghĩ ngợi , nhưng thể hiểu được, mấy lần
muốn nói lại thôi, chỉ là, thấy Liễu Y đang nhắm mắt thư giản, đành phải chịu đựng, đến trước chung cư Văn hưng thì dừng xe lại.
Tiền Văn Phương thấy Liễu Y mở cửa xe đi ra, mới nói: "Em cứ ở yên trong nhà
nghỉ ngơi mấy ngày đi, bên kia chuẩn bị xong thì chị báo cho em."
Liễu Y gật đầu: "Biết rồi, chị Tiền à."
"À đúng rồi, còn có việc suýt nữa chị quên mất, sau khi cái quảng cáo kia
của em phát sóng, còn mấy đoàn phim mời em đóng, còn có phóng viên nữa,
cũng may không có mặt, nếu không chắc chắn là rất phiền toái, chỉ là,
mấy ngày nay cũng đỡ rồi, công ty cũng đồng ý cho một tạp chí phỏng vấn
em, chờ sắp xếp xong, chị sẽ nói cho em biết." Tiền Văn Phương
nói.
Liễu Y sững sờ, phỏng vấn sao: "Có tiền không vậy chị?."
Vừa nói xong, Tiền Văn Phương tức giận đến mức đầu bốc khói, nói: "Tạp chí
này không phải ai cũng có thế được phỏng vấn đâu, em còn nghĩ đến tiền
sao, đừng có mà mong có tiền, lần này mặc kệ thế nào, không có tiền cũng phải đi biết không hả?"
Liễu Y thở dài, chẳng lẽ mình lại làm không công sao: "Không có tiền, vậy có mời ăn cơm không chị?"
Tiền Văn Phương đành phải chắp tay lạy: "Cho tôi xin đi trời, em không có
đầu óc sao, nổi tiếng đó, em lên được tạp chí này, danh tiếng của em sẽ
càng nổi tiếng hơn, sau này sẽ có nhiều người tìm đến em hơn, cho cát sê sẽ cao hơn, em không thể nhìn xa được một chút sao?"
Liễu Y cũng biết điều đó, vậy thì phải cố chịu thôi, thấy Tiền văn Phương như vậy,
đành phải gật đầu: "Em biết rồi, chị Tiền , chị cứ sắp xếp đi."
"Được rồi, chị có bán em đi đâu chứ, từ giờ tới trưa chị rãnh, có gì chị sẽ
điện thoại cho em." Tiền Văn Phương nói xong lái xe đi.