Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 5

Nghe tiếng đóng

cửa, tiếng bước chân xa dần, Liễu Y thở ra một hơi, dựa vào ghế thả

lỏng, hai mắt nhìn lên trần nhà, sững sờ không biết làm sao.

Không biết vừa rồi việc cô đồng ý vai diễn là đúng hay sai.

Nguyên nhân là sau khi xem qua kịch bản, Liễu Y cảm thấy rất tốt, nhưng giờ thì thấy rất tàn khốc.

Mặc dù chỉ diễn có ba phân đoạn, là vai nữ sát thủ, nhưng lại phải ngụy

trang, trong ấn tượng của Liễu Y, sát thủ thì mặt ai cũng che miếng vải

đen, ánh mắt hung dữ, trầm mặc ít nói, một đao giết chết, rất ư là dễ

dàng, thế mà ở chỗ này, sát thủ cần phải giả dạng làm người khác, từ từ

tiếp xúc nam chính, rồi nhân cơ hội giết hại.

Haizz, Liễu Y lấy tay ôm đầu, vò vò đầu, rồi cầm kịch bản lên, xem qua lần nữa.

Cảnh đầu tiên, đối với Liễu Y mà nói, độ khó đạt 5 sao, nội dung cụ thể: cô

cùng với nam chính gặp nhau lần đầu tiên ở quán trà vùng ngoại ô, đóng

vai một người phục vụ rót nước cho nam chính, sau đó nhân cơ hội động

thủ, nhưng không thành công.

Cảnh thứ hai, độ khó vẫn là 5 sao, nội

dung cụ thể: gặp nam chính ở lầu Tiêu Tương, đóng vai kỹ nữ, quyến rũ

động lòng người, sau đó nhân cơ hội động thủ lần nữa, nhưng vẫn không

thành công.

Cảnh thứ ba, phân đoạn đầu Liễu Y xem rất vừa mắt,

nói chung thì độ khó là 3 sao, nội dung cụ thể: truy sát nam chính trong rừng cây, lại thấy nam chính đánh nhau với người khác, nhưng trải qua

hai lần tiếp xúc với anh ta, nữ sát thủ đã yêu nam chính, nên vì nam

chính cản một đao, thì chết queo.

Tóm lại sau khi coi xong, Liễu Y rất bực mình, tại sao không dứt khoát ngay cảnh thứ ba luôn đi chứ, cảnh một và cảnh hai căn bản chỉ lãng phí.

Ngây thơ ư, Liễu Y không có, quyến rũ động lòng người sao, cô cũng không có

luôn, còn cảnh nằm trong ngực nam chính, đắm đuối gợi tình, Liễu Y cũng

không thể làm được.

Liễu Y suy nghĩ hồi lâu, thì cô xác định mình chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, cô quăng kịch bản sang một bên, cô lấy

tay nhéo mặt mình, giày vò một chút, rồi nhanh chóng đứng lên, dù thế

nào đi nữa, cô cũng phải thử một lần, trừ được đến gần Tần Văn, trả thù

đôi nhân tình kia, còn điều quan trọng nữ là, cô không thể tìm được công việc thích hợp cho mình, cũng không thể nhìn thùng gạo trong nhà cạn

dần được.

Liễu Y lấy một tay sờ bụng mình, tay kia nắm thành

quyền, phải liều mạng thôi, hiện tại phải qua được thử thách đầu tiên

đã, đó là trường quay phim thử.

Liễu Y có quyết tâm, có nghị lực, chỉ thiếu duy nhất là kỹ năng diễn xuất, nhưng chỉ có một tuần lễ, cô

phải tranh thủ trời gian, cho dù chỉ là vai phụ.

Bắt đầu từ ngày

hôm đó, Liễu Y thức dậy đúng giờ, từ sáng đến trưa, theo kế hoạch rèn

luyện thân thể yếu đuối này, sau đó ăn bữa trưa không nhìn ra được màu

sắc thức ăn, buổi chiều thì đứng trước gương khoa tay múa chân với tập

nháy mắt, cho đến khi khóe miệng co giật, mắt cứng ngắc.

Ăn cơm

chiều xong, Liễu Y lên mạng để bổ sung kỹ năng diễn xuất, so sánh với kỹ năng diễn xuất trong trí nhớ, cố gắng hiểu rõ toàn bộ xu hướng trong

làng giải trí, đặc biệt là những tin tức về đạo diễn Hàn, còn có mỗi

không quên nhìn hình của Tần Văn với Dương Vanh vài lần, mới lăn lên

giường bổ sung giấc ngủ.

Một tuần sau đó, Liễu Y vừa ăn cơm trưa xong, liền nhận được điện thoại của Tiền Văn Phương, tinh thần cô tập trung cao độ.

“Liễu Y à, mau xuống đây đi, chị đang chờ em ở bên đường, nơi này không cho

đỗ xe,em nhanh lên một chút.” Tiền Văn Phương ngồi trên ghế tài xế, mắt

nhìn chằm chằm chung cư Văn Hưng, cao giọng nói ra.

“Biết rồi,

chị Tiền, em lấp tức xuống ngay.” Sau khi Liễu Y cúp điện thoại, cô

không thay bộ đồ thể thao ra, trực tiếp lấy túi xách, rồi đi tới trước

cửa, vừa tới trước cửa, cô ngừng lại, từ từ xoay người, liếc nhìn bóng

dáng hơi gầy trong gương, thuận tay xoa xoa mái tóc chẳng khác nào rơm

rạ, chớp mắt hai cái, vuốt vuốt khuôn mặt cứng ngắc của mình, rồi cầm

chìa khóa lên, mở cửa đi ra ngoài.

Vừa xuống dưới lầu, Liễu Y

không ngẩng đầu, theo thói quen dùng lực tinh thần xem xét, bước chân

chuẩn xác đi đến chỗ Tiền Văn Phương đỗ xe.

“Nhanh nhanh một chút, lên xe đi.” Tiền Văn Phương bấm còi xe, thì thấy Liễu Y nhìn về phía cô, mới vội vàng la to.

Liễu Y bước chân nhanh chóng, rồi ngồi trên xe, cô còn chưa ngồi vững, thì chiếc xe nhấn ga chạy đi.

“Em làm sao mà lại mặc quần áo như thế này.” Tiền Văn Phương không nhịn

được gắt gỏng, vì phải lái xe, nên mắt nhìn về phía trước, mà trong

giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thép.

Liễu Y cúi đầu nhìn, cô thấy cũng được mà, rất bình thường, ngay sau đó nói: “Chị Tiền, quần áo em có làm sao đâu chứ ?”

“Em còn nói được sao, em có thể nghiêm túc chút được không, mặc dù Tần Văn

với đạo diễn Hàn cho em cơ hội trước mắt, nhưng bộ dạng của em thế này,

sẽ khiến cho ấn tượng của đạo diễn Hàn đối với em giảm đi rất nhiều,

đừng nói chỉ là quay phim thử, cứ xem như là không phải quay phim thử,

mà em lại mặc đồ như thế này, haizz.” Tiền Văn Phương nói hết một hơi,

văng nước bọt tứ tung.

Liễu Y vỗ vỗ ót, thật đúng là như thế, bây giờ mình mới biết, đúng là mình quá thất lễ khi mặc như thế này, sau

lần này, mình tìm công việc khác mà làm, cho dù để cho mình làm công

việc lao động, so với diễn viên cũng dễ hơn nhiều.

“Chị Tiền, em

quên mất, chị hối thúc em quá, nên em không để ý, nếu không thì quay về

thay đồ.” Liễu Y thấy có lỗi liền thừa nhận, trong lòng nói lên châm

ngôn của mình, để có rau cải, để có cơm ăn, mình phải nhịn.

“Em…

chị tức chết thôi, hiện tại làm gì còn thời gian chứ, người ta đã tiến

hành từ sáng đến giờ, chị sợ em đi sớm, nghe thấy những lời nói xấu, nên mới chờ, hiện tại đạo diễn Hàn đang rãnh rỗi, chị mới tới đón em, chị

còn chưa ăn cơm đây này, Liễu Y, em nói thật cho chị biết, em có muốn

diễn hay không.” Tiền Văn Phương chán nản nói.

Liễu Y nhanh chóng quay đầu nhìn sang, mím môi, rồi mở miệng nói: “Chị Tiền, em tất nhiên

muốn diễn, hiện tại có cơ hội, em tại sao lại không nắm lấy chứ, dù sao

cũng đã đưa tới trước mặt, hơn nữa nếu như lần này thành công, thì về

sau công ty cũng sẽ không tiếp tục đình chỉ công việc của em, lợi ích rõ ràng như vậy, em đương nhiên muốn đi.”

Liễu Y vừa nói vừa âm

thầm phỉ báng, về sau nếu như không đình chỉ, mình cũng không làm cái

nghề diễn viên chết tiệt này đâu, thật là khiến người ta chết mất, cả

một tuần lễ, ngày ngày soi gương luyện tập, nhưng chỉ khiến mắt càng

thêm tê liệt.

Tiền Văn Phương thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trở

nên nhẹ nhàng một chút: “Vậy thì được, Liễu Y, em nhớ lời em nói đó, chị không có ép em đâu đấy.”

Liễu Y kiên định thừa nhận: “Em chắc chắn sẽ nhớ kỹ.”

Thật ra thì trong lòng Liễu Y đã sớm ỉu xìu rồi, nghĩ đến lúc quay phim thử, Liễu Y chỉ có thể cầu nguyện, chỉ cần đạo diễn Hàn kia đầu nhất thời bị trật gân, gật đầu nhẹ, thì cũng tốt lắm rồi.

Lúc xe tiến vào

tầng hầm đỗ xe của cao ốc Tân Thần, Liễu Y cảm thấy trước mắt tối sầm,

thân thể bắt đầu căng thẳng, ngay sau đó cô nghĩ đến điều gì đó, mới từ

từ thả lỏng.

Sau khi xuống xe, Liễu Y ngoan ngoãn đi theo chị

Tiền lên thang máy, nhìn những con số trong thang máy, chợt cửa thang

máy mở ra, Liễu Y nhìn xung quanh, thấy những người ăn mặc phong cách

khác nhau đi tới đi lui.

Đi theo Tiền Văn Phương vào bên trong,

bên tai nghe được những lời nói, cùng với những ánh mắt khác thường, đáy lòng Liễu Y khẽ nhúc nhích, còn Tiền Văn Phương trước mắt thì trừng mắt những người đó, vẻ mặt cứng ngắc, lôi kéo Liễu Y nhanh chóng bước đi.

Đi tới trước một cánh cửa lớn, Tiền Văn Phương liếc đầu nhìn vẻ mặt bình

tĩnh của Liễu Y, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Em đừng quan tâm đến

những người đó, đừng lo lắng, biết không ?”

Liễu Y căn bản không

lo lắng, nhưng mà, vẫn gật đầu một cái, im lặng không nói, không biết,

rồi yên lặng theo dõi biến hóa, Liễu Y không được tùy tiện làm gì, đặc

biệt mới vừa rồi, Liễu Y biết tình cảnh của mình, mà bây giờ quan trọng

nhất là căn bản cái gì mà những người nhiều chuyện kia nói về mình, mà

là việc sắp đối mặt, quay phim thử.

Sau khi đi vào, Tiền Văn Phương buông tay Liễu Y ra, đi phía trước dẫn đường.

“Xin chào đạo diễn Hàn ạ.” Tiền Văn Phương thấy Hàn Thần chuẩn bị đứng dậy, vội vàng chạy lại, thái độ chào hỏi khiêm nhường.

Hàn Thần nhìn phụ tá khoát tay, rồi mới quay đầu nhìn sang: “Cô là…”

“Đạo diễn Hàn đúng là hay quên, tôi là người đại diện của Liễu Y.” Tiền Văn Phương nhanh chóng nói.

Một lúc sau Hàn Thần mới nhớ ra: “Là Liễu Y mà Tần Văn giới thiệu sao, người đâu rồi.”

“Đúng rồi a.” Tiền Văn Phương nhanh chóng xoay người, cho Liễu Y sau lưng một cái nháy mắt, vội vàng đứng kế bên Liễu Y nói: “Người này chính là Liễu Y mà chị Tần giới thiệu.”

Liễu Y thấy Tiền Văn Phương trừng mắt, vội vàng nhỏ giọng nói: “Xin chào, đạo diễn Hàn ạ.”

Hàn Thần hất cằm, ánh mắt tối dần, chuyện của Tần Văn ông ta cũng biết, mặc dù nhìn Dương Vanh rất chướng mắt, nhưng ông càng chướng mắt cô gái

này, cũng được, nếu Tần Văn muốn làm người tốt, chẳng qua cũng chỉ là

vai phụ nhỏ, chỉ cần thích hợp, cũng không cần gì, ngay sau đó ừ một

tiếng, nhàn nhạt nói ra: “Kịch bản xem qua rồi chứ ?”

Liễu Y gật đầu: “Xem qua rồi ạ.”

“Vậy cô diễn thử phân đoạn truy sát trong rừng xem.” Hàn Thần chẳng để ý, dựa vào ghế khẽ nói.

Liễu Y ngớ ra, truy sát trong rừng cây, có phần không xác định nhìn về phía Tiền Văn Phương.

“Nhanh lên đi chứ.” Tiền Văn Phương im lặng than thở, hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Y, hàm chứa cảnh báo, lần này Liễu Y nhìn cô, cô cũng chẳng làm

được gì.

Liễu Y chớp mắt hai cái, hít sâu một hơi, đây chính là

cảm giác như trời sập, haizz, cô không cần nói gì hết, chỉ cần thể hiện

vai sát thủ thật hung ác là được rồi, Liễu Y cảm thấy như mình đang mơ,

rồi vội vàng gật đầu, đứng về phía đối diện.

Tuy Liễu Y chưa từng thử diễn lần nào, nhưng không chịu nổi những tin tức trong trí nhớ kia, suy nghĩ một hồi, bắt đầu mặt dày, tự nhiên diễn.

Vừa chạy

nhanh, ánh mắt sắc bén, giống như đang nhìn những con động vật biến dị

một cách cẩn thận, mang theo căng thẳng và vô tình đuổi giết trong rừng

cây.

Vài phút sau, Liễu Y dừng lại, lại đến phân đoạn cô không

thể diễn, đó cảnh xả thân cứu nam chính, Liễu Y hoàn toàn không biết làm sao, cho nên, Liễu Y đứng yên chờ đợi, nhìn chằm chằm vị đạo diễn Hàn

kia.

Hàn Thần vốn có ý muốn gây khó khăn, thấy Liễu Y dáng vẻ yếu đuối, chắc là cô ta không thể diễn được cảnh truy sát trong rừng cây,

nhưng biểu hiện của Liễu Y rất tốt, ánh mắt kia, tuy mặt không chút thay đổi, nhưng lại cho thấy cảm giác là sát thủ thật sự.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Hàn Thần tối dần, nhìn Liễu Y tự nhiên dừng lại, Hàn Thần thu hồi ánh mắt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Vai diễn kia sẽ để cho cô diễn, trở về chuẩn bị cho tốt, tuần sau sẽ quay, thời

gian cụ thể sẽ thông báo cho người đại diện của cô.”

Hàn Thần

khoát tay, lập tức đứng lên, đi ngoài, một đứa con gái mà không biết

điều, không có gì cần phải quan tâm, chỉ cần phù hợp, coi như cho Tần

Văn chút thể diện.