Tuần Tu cầm khung
hình ở trên bàn lên, lộ ra hoài niệm, đôi mắt u buồn, gia đình này, chỉ
còn lại anh và chị của anh thôi, chỉ là, cũng may Dương gia đôi xử với
chị anh không tệ, nên anh cũng yên tâm phần này, chỉ cần chị ấy hạnh
phúc là đủ rồi.
Mà còn anh, nếu ngày nào mà chưa trả thù được Tề
gia, thì chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cái danh hiệu thiếu gia của Tuần
gia, đã sớm không còn nữa rồi, anh bây giờ, người ngoài nhìn vào, thì
anh chỉ là một người tàn phế vô tích sự.
Ánh mắt Tuần Tu trở nên
ác độc, tay nắm thành quyền, đã sắp kết thúc rồi, ngày mà anh có thể
chân chính đi lại bình thường, sẽ không còn xa nữa đâu.
Sau khi
Hà Dương nghe được lời dặn dò của Tuần Tu, thì lập tức gọi điện thoại
cho Hạ Thành Lâm, nghe ngóng tình hình xong, anh phải nhìn Liễu Y bằng
đôi mắt khác rồi, Liễu Ynày, quả nhiên không thể nghĩ theo cách bình
thường được, khiến cho Hà Dương càng tò mò hơn.
Từ khi Liễu Y
thay đổi khu vực làm việc, cô đã có riêng một phòng nghỉ ngơi, vô cùng
hài lòng, nên luôn cố gắng lau chùi sạch sẽ, bởi vì là khu làm việc văn
phòng, có thời gian làm việc cố định, nên cô được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Buổi sáng làm xong công việc, Liễu Y ngồi trong phòng nghỉ ngơi ôn lại kiến
thức diễn xuất, tranh thủ đem trí nhớ kia biến chuyển thành của cô, cô
học tập cũng rất dễ dàng, lí thuyết với thực hành, không có ai quấy rầy, nên ngày càng thông thạo.
Ngày nghỉ, Liễu Y dữ trữ lương thực
trong phòng bếp xong, tính toán tài sản của cô, lúc xem sổ sách thì thấy Khi Lỗi còn thiếu nợ cô, mắt sáng lên, rồi gọi điện thoại cho Tiền Văn
Phương, liên lạc xong, thay đồ, rồi cầm túi xách đi ra ngoài.([email protected]Đ)
Xe buýt tới cao ốc Tân Thần, đi tới trước cửa cao ốc, Liễu Y thấy xung quanh có rất nhiều người.
Liễu Y chưa từng biết bị fan cuồng bám đuôi như mấy minh tinh là như thế
nào, đang định đi tới cửa chính, chỉ thấy mấy người đó chạy tới bên cạnh cô, ngày càng có nhiều người hơn .
"Ây, chỉ là người bình thường thôi."
"Chính là cô ta đó."
"Tần Văn không thể nào lại đi giành bạn trai cô ta."
"Đúng là, sao lại đi tin tưởng cô ta, mắt mù mới tin cô ta."
"Dương Vanh tại sao có thể là bồ cũ của cô ta chứ."
Fan Tần Văn tất nhiên rất tin tưởng cô ta, hơn nữa sau lần trước, mặc dù
báo viết Liễu Y bị oan, nhưng Tần Văn lên tiếng phủ nhận, Dương Vanh
cũng không thừa nhận, mà sự thực là Tần Văn với Dương Vanh đính hôn.
Cho nên, fan Tần Văn dĩ nhiên không tin, hiện tại vừa thấy Liễu Y vu oan Tần Văn xuất hiện, đương nhiên rất phẫn nộ .
Liễu Y vừa thấy, tim đập mạnh, nghe tiếng nói đứt quãng, cũng biết phải làm
gì, lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhìn trời, hôm nay không đòi
nợ được rồi.
Liễu Y chạy rất nhanh, nhưng những người đó rất
nhiều, Liễu Y 囧, thầm than, Tần Văn với Dương Vanh quả nhiên là khắc
tinh thân thể này ,à.
Trải qua lần này, Liễu Y quyết tâm, chắc
chắn sẽ tìm cách trả thù Tần Văn với Dương Vanh cho hả giận, nếu không
cô không là Liễu Y nữa, mà rõ ràng, đây là Liễu Y giận cá chém thớt.([email protected]Đ)
Chạy đông chạy tây, một từ cửa trước chạy ra cửa sau, Liễu Y dùng lực tinh
thần, nhanh chóng tránh né, thấy mấy fan cuồng kia lại chia nhau đi tìm, liễu Liễu Y thấy mấy người này cũng quá dư tinh lực, cũng thật tội
nghiệp cho cô ta.
Nghe âm thanh xa dần, Liễu Y nhìn khắp bốn
phía, con đường này tương đối vắng vẻ, cô chuẩn bị tìm đường chạy tiếp,
chỉ thấy chiếc xe dừng trước cửa quán cà phê có người quen.
Mắt
Liễu Y sáng lên, nhanh như mèo chạy thoáng qua, thừa dịp không ai chú ý, trực tiếp mở cửa xe ra chạy vào trong, thuận tiện đóng cửa xe lại, nhìn rối rít mấy fan cuồng rối rít đuổi theo mình, đang tụ tập bốn phía,
nghị luận ầm ĩ, kiểm tra chung quanh.
Thấy mấy người đó đã đi xa, Liễu Y thưa dịp này, chuẩn bị mở cửa ra.
Cửa mở ra, nhưng thực tế khiến Liễu Y chắc chắn ngày hôm nay không phải ngày
tốt, Liễu Y nằm trong xe với Tuần Tu đang ngồi xe lăn bên ngoài nhìn
nhau chằm chằm , mà người đàn ông mắt đen đẩy xe lăn mặt biến sắc.([email protected]Đ)
Tuần Tu liếc mắt thấy mấy fan cuồng bên ngoài, khóe miệng cong lên: "Hải Phong, lên xe."
Người đàn ông mặt đen ngốc lăng, hung hăng nhìn Liễu Y bên trong xe, nặn ra một câu, "Tuần thiếu à."
"Lên xe." Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, lặp lại lần nữa.
Liễu Y thấy vậy, bò dậy, định muốn đi ra ngoài bằng cửa bên kia, nhưng nghe
Tuần Tu nói: "Ở yên trong đây đi, nếu không cô không thoát được mấy
người kia đâu."
Tay Liễu Y cứng đờ, thấy mấy đứa fan cuồng lại
xuất hiện, trán hiện lên vạch đen, nhanh chóng lật người nằm xuống, trơ
mắt người nào đó ngồi xe lăn được đại hán mặt đen sắp xếp cho ngồi phía
sau, đặt mông ngồi kế bên cô, hồi lâu, xe lăn bánh.
Mấy fan cuồng truy kích Liễu Y đã tản đi gần hết, Liễu Y lật người lại, ngồi thẳng
dậy, ho mất cái, mắt liếc người nào đó bên cạnh: "Thật cám ơn anh, xe
sdừng ở đây là được rồi."
Tuần Tu híp mắt lại , rồi từ từ
mở mắt ra, môi trắng bệch khẽ mở, mang theo ít trào tính: "Một phút
1000, tổng cộng là 5000, trả tiền đi."
Liễu Y nghẹn lời, nắm chặt túi xách,ánh mắt buồn bã: "Anh nói đùa sao?"
Tuần Tu nghiêng đầu nhìn sang, không để ý: "Cô nghĩ tôi mà nói đùa sao?"
Mặt Liễu Y đã không có biểu cảm, bây giờ càng thêm cứng ngắc, thì ra là còn có người mặt dày hơn cô, chỉ là, mỹ nam tàn tật này cũng khai sáng con
đường kiếm tiền cho cô, có thể nói ra lời này, Liễu Y thừa nhận anh ta
còn ác hơn cô nhiều.
Nhưng mà, tiền sắp vào tay Liễu Y, làm sao
có thể lấy ra chứ, đường này không được, thì còn có đường khác: "Tôi bây giờ đang rãnh, anh không dừng lại thì thôi."
Liễu Y dựa người ra sao, lấy tiền của cô sao, nằm mơ đi.
Tuần Tu sững sờ, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn sang, quả nhiên không khác
trong tài liệu chút nào, yêu tiền như mạng, cúi đầu nhàn nhạt nói: "Tùy
cô vậy."
Còn người đàn ông mặt đen thì mặt cứ lúc hồng rồi lại
chuyển sang mặt đen, hai tai nghe ngóng, nghe hai người sau lưng đối
thoại, vỗ ngực liên tục, đừng tưởng rằng cởi khẩu trang ra thì anh không biết, làm sao thiếu gia nhà anh lại đụng phải con bé chỉ thấy tiền này
nữa chứ, nhưng có gì đó không bình thường thì phải, anh rất muốn đá con
người nào đó xuống xe cho rồi.([email protected]Đ)
Xe chạy được một lúc, Liễu Y thấy người nào đó không cho cô xuống xe, nhớ
tới cái gì đó, mới gọi điện thoại cho Tiền Văn Phương, nhỏ giọng nói mấy câu xong, cúp mấy, thầm than trong lòng, hôm nay quả nhiên không phải
ngày tốt để đòi nợ, ngược lại còn bị thiếu nợ nữa chứ.
Xe lại đi
thêm nửa tiếng nữa, đường lên núi quanh co, giữa sườn núi, con đường
trống trải, quẹo khúc quanh, rồi tiến vào biệt thự của Tuần gia, xa chạy thẳng bên trong, cho đến trước cửa căn biệt thự hai tầng mới dừng lại.
Lúc này đại người đàn ông mặt đen nhanh chóng xuống xe, lấy xe lăn đặt ở bên ngao2i cửa xe, sau khi mở cửa xe ra, mặt chờ đợi.
Tuần Tu liếc nhìn Liễu Y ngồi im lặng bên cạnh, mắt thoáng qua tia thú vị, nhỏ giọng nói: "Nên xuống xe thôi."
Dọc theo đường đi , trong lòng Liễu Y chắc lưỡi, biệt thự năm giữa sườn núi như vậy, không phải là rất có tiền, mà chính là rất có thế lực, nhưng
mặc kệ có cái gì, đối với Liễu Y mà nói thì chẳng liên quan gì đến cô.([email protected]Đ)
Liễu Y rối rắm liếc nhìn, cúi đầu nhìn túi xách trong ngực: "5000 kia."
Tuần Tu giờ mới nhớ ra, có thâm ý nhìn Liễu Y, ngay sau đó nói: "Đương nhiên là phải đưa chứ."
Liễu Y nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh: "Vậy tôi sẽ ngồi trong xe, dù sao hôm nay tôi cũng rãnh, chẳng sao cả."
Liễu Y dĩ nhiên sẽ không trả tiền, tiền chỉ có vào chứ không có ra, đó là
nguyên tắc của Liễu Y, cùng lắm thì thừa dịp không ai chú ý, cô sẽ trốn
về, muốn tiền sao, một phần cũng không đưa.
Tuần Tu mím môi, ngón tay gõ gõ, khẽ bất đắc dĩ, mắt liếc Hải Phong chờ đợi bên ngoài cửa xe, ngay sau đó nói: "Một phút 100, đưa tôi vào bên trong, 5000 hồi nãy nhớ gửi cho tôi, nếu không thì..."
Mắt Liễu Y sáng rực lên, cúi đầu thử tính toán, trong nháy mắt ngẩng đầu lên: "Một phút 1000."
Khóe miệng Tuần Tu cong lên: đưa hai ngón tay lên: "Hai trăm."
Liễu Y lắc đầu, không chịu thua thiệt: "800."
"500, cái này so với lần trước là đã nhiều lắm rồi." Tuần Tu nói thẳng, châm chọc Liễu Y.
Liễu Y sững sờ, đưa tay sờ sờ mặt, không đeo khâu trang cũng có thể nhận ra
sao, thị lực này, mắt chớp chớp, coi như cũng có thể kiếm tiền, gật đầu: "Đồng ý."
Người đàn ông mặt đen ngoài cửa ngẩng đầu nhìn lên
trời, con bé này thật là, mà thấy con bé này, thì thiếu gia nhà mình
cũng không được bình thường cho lắm.
Liễu Y mở cửa ra, đẩy Hải
Phong ra, theo trình tự lần trước khom lưng bế người nào đó, đã từng có
kinh nghiệm một lần, lúc bế Liễu Y nói: "Cúi đầu xuống, nếu không bị
đụng đầu."
Tuần Tu cúi đầu, tay ôm cổ Liễu Y, tựa vào trong ngực
Liễu Y, cảm giác tin tưởng lại trỗi dậy, không biết vì sao lại như vậy,
chỉ có ở ở trong ngực Liễu Y, Tuần Tu mới không cảm nhận được cảm giác
yếu đuối, có lẽ là bởi vì cặp mắt bình tĩnh của Liễu Y.
Chiếc xe
lăn này đã theo Tuần Tu sau năm, năm hai mươi tuổi, bị tai nạn xe nên
người nhà không còn nữa, chẳng còn quyền thế, phải nằm trên giường bệnh
hơn một năm, ba năm trước đây, mới khỏi hẳn.
Vì muốn điều tra rõ
nguyên nhân bị tai nạn xe, Tuần Tu vẫn phải ngồi trên xe lăn, làm như
thế để cho người ta không cảnh giác anh, muốn như thế, thì phải nhẫn
nại, trừ bác sĩ gia đình là Chu Phi, thì không ai biết Tuần Tu còn có
thể đi lại bình thường.
Liễu Y đi thẳng vào bên trong, cúi đầu
liếc qua, cảm nhận được khí thế lạnh lẽo của người nào đó, thầm than một tiếng, quanh đi quẩn lại, rốt cuộc cũng đụng phải người này, duyên phận thì không phải là tiền, nên Liễu Y chẳng vui mừng chút nào.