Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 14

Lần đầu công chiếu

rất thành công, mà Tần Vân với Dương Vanh nhân cơ hội tuyên bố đính hôn

thì không coi là thành công, cảnh mới vừa rồi trên thảm đỏ, đã in thật

sâu ở trong lòng của ký giả và những người khác, nghi ngờ cũng có, kinh

ngạc cũng có, sáng tỏ cũng có, mà lúc này sự thật đính hôn, ngược lại

còn khiến mọi người có chút cảm thấy như đang giấu đầu lòi đuôi .

Mà Liễu Y ngồi ở trong góc trầm mặc, sắc mặt bình tĩnh, ngược lại khiến

cho mọi người trong lòng suy đoán, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, là chuyện gì xảy ra cơ chứ.

Tin đồn trong quãng thời gian trước, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.

Liễu Y hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, bởi vì đây là lần đầu tiên cô

diễn xuất, cô trợn to cặp mắt nhìn chằm chằm từng chi tiết của bộ phim,

chỉ sợ một cái chớp mắt, mấy cảnh diễn của cô sẽ bị lướt qua.

Phim tiến triển đến một nửa, Liễu Y nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, thả

lỏng, thật sự không phí công, còn thấy được mặt, híp mắt nhìn khuôn mặt

trên màn ảnh xa lạ mà quen thuộc, tựa như hỗn hợp linh hồn của cô với

chủ nhân của thân thể thành một hình tượng mới, thấy cảnh phim, Liễu Y

nhìn chằm chằm màn ảnh, nhưng có chút không tin, đây thật là cô sao, từ

đầu tới đuôi trên mặt không có vẻ mặt gì, thế nhưng ánh mắt, bao hàm tất cả tình cảm.

Liễu Y liếc Hàn Thần ngồi ở hàng đầu, không hổ là

nổi danh đạo diễn, trong lòng cực kỳ cảm thán, chính mình loại gỗ mục,

cũng có thể bị điêu khắc trở nên nhẵn nhụi như thế.

Nếu như nói

lúc bắt đầu thì ký giả không có chú ý tới trong phim có nhân vật Liễu Y

đóng, nhưng bắt đầu từ lúc ở trên thảm đỏ, liền theo bản năng chú ý tới

Liễu Y đóng vai nữ sát thủ, không giống với Liễu Y trong thực tế, mà

mang theo lạnh lùng với thùy mỵ, cảnh cuối cùng nằm trong ngực Lục Thanh đóng vai nam chính, mang theo sát khí tình yêu, rất cảm động, thật là

để lại ấn tượng khó quên.

Hàn Thần không chút để ý mắt nhìn Liễu Y đang ngồi ở hàng ghế sau lưng trong góc đang giương mắt nhìn ông, khóe

miệng cong lên, có lẽ ai cũng chưa từng chú ý, nhưng Hàn Thần lại biết,

Liễu Y chắc chắn bị đả kích quá lớn, khuôn mặt của cô ta rất khó đạt

tới hiệu quả biểu diễn, đây là lúc đang quay cảnh cuối, Hàn Thần mới

phát hiện , nhưng Hàn Thần cũng không có nói ra , bởi vì thấy chính Liễu Y cô ta cũng không cảm giác chút nào, cái loại cảm giác mà trời sinh để đóng kịch, khiến Hàn Thần đối với Liễu Y rất rõ ràng, nhưng mà từ nay

về sau để Liễu Y được đóng phim chắc cũng rất khó.

Cuối phim, vai nam chính với nữ chính cùng nhau bỏ nước Thiên Khải, bóng lưng hiu

quạnh, dấu chấm cho cả chuyện xưa hạnh phúc mà tiếc nuối, trong rạp

chiếu bóng vang lên tiếng vỗ tay, nhà sản xuất, đạo diễn, diễn viên, còn có giám đốc công ty Tân thần, lần đầu thành công.

Chỉ có Liễu Y

thở dài, chân chính không ngờ, thì ra cô vẫn có có thể phát hiện ra mặt

này, xem ra chỉ cần có thích hợp nhân vật bản thân, có lẽ nên thử một

chút, dù sao có tiền thì chuyện gì cũng qua được, khóe miệng mấp máy.

Tiếp theo là lễ chúc mừng của công ty, đối với cái này thì Liễu Y nói với Tiền Văn Phương trực tiếp đưa cô về nhà.

"Làm sao em không đi được chứ, biết nhiều người cũng tốt." Tiền Văn Phương thở dài một tiếng, oán trách nhìn Liễu Y.

Liễu Y vội vàng nói: "Lái xe thì nhìn phía trước, chị Tiền à, mạng nhỏ quan trọng hơn."

"Em … " Tiền Văn Phương nhìn về phía trước, thao thao bất tuyệt: "Nên thừa

dịp cơ hội, cùng với đạo diễn Hàn giao hảo một chút, sẽ luôn có nhân vật thích hợp với em."

Liễu Y nói: "Chị Tiền, mua bán không phải gấp gáp, thảm đỏ chuyện kia qua rồi thì nói tiếp, em cảm thấy được, công ty sẽ xử lý, yên tâm đi, coi như không đi lễ chúc mừng đó, nếu là cơ hội

của chúng ta, thì cũng là của chúng ta."

Tiền Văn Phương suy nghĩ một chút, không cam lòng gật đầu: "Vậy trước cứ như thế đã, bắt đầu

ngày mai, xem chừng em lại được trang đầu đề, chính em một người ra

ngoài chú ý một chút, lúc ra cửa, những ký giả kia chỗ nào cũng có thể

đuổi theo đó."

Liễu Y há hốc mồm, quay đầu nhìn Tiền Văn Phương

đang nghiêm túc nhắc nhở, nhỏ giọng mà nói thầm: "Không thể nào, chị

Tiền à, không kinh khủng như vậy chứ, muốn theo dõi, cũng là theo dõi

hai người kia chứ?"

Tiền Văn Phương xuy một tiếng, "Không nghe

lời chị nói, bất lợi ngay trước mắt, em làm chấn động lớn như thế, những ký giả kia sẽ bỏ qua cho em sao, suy nghĩ một chút lần em bị người ta

ngăn ở trong quán cà phê đó."

Liễu Y hồi tưởng trí nhớ của thân

thể này, quả nhiên có này đoạn đó, cả người run lên, những ký giả kia

cũng quá là mạnh mẽ, ngay sau đó gật đầu, nghiêm túc bảo đảm nói: "Yên

tâm, em chắc chắn sẽ không chống lại những ký giả kia."

Liễu Y

vừa bảo đảm, vừa tự hỏi bản thân cô cách giải quyết, dù sao công việc

kia vẫn phải làm, căn bản cuộc sống không biết trước được: "Nếu không

thì em đi ra ngoài tránh hai ngày."

Tiền Văn Phương nhàn nhạt

thoáng nhìn: "Em tránh đi đâu chứ, em ở Thành Đô chỉ biết mỗi chị, bẹm

bè của em cũng đừng nghĩ rồi, không đem ngươi bán là may rồi."

"Chuyện này tự em sẽ xử lý, chị Tiền, bảo đảm sẽ không để cho ký giả thấy được, bảo đảm sẽ không cho chị thêm phiền toái, được không?" Liễu Y thương

lượng chắc chắn.

Tiền Văn Phương khẽ cười: "Được rồi, chính em tự xử lý, đừng giống lần trước gọi điện thoại cho chị, chị sẽ yên tâm."

Xe đậu ở cửa chung cư Văn Hưng, Tiền Văn Phương ánh mắt trầm xuống, kéo

Liễu Y đang chuẩn bị xe, lắc đầu một cái, ngẩng đầu xem thử, Liễu Y nhạy bén nhìn sang, quả nhiên đã có mấy người lén lút xuất hiện tại cửa, suy nghĩ một chút: "Chị cứ để cho em xuống xe đi, chị Tiền, chị công ty còn có việc, nơi này tự em đối phó."

Tiền Văn Phương nhìn thật sâu mắt Liễu Y, gật đầu: "Được rồi, chính em chú ý một chút."

Xe tiếp tục đi lên phía trước,ngừng lại ven đường, phất phất tay với Liễu Y, Tiền Văn Phương trực tiếp lái xe tới công ty.

Liễu Y che kín áo khoác, xem xét trong khoảng cách xa, lắc đầu, mấy người

này ôm cây đợi thỏ, nhất định sẽ đụng phải, nhớ tới cái gì đó, cúi đầu

nhìn qua áo khoác với lễ phục, ngay sau đó ngoắc chiếc taxi, đi tới hội

sở.

Liễu Y từ cửa sau cà thẻ tiến vào, chạy đến cửa phòng nghỉ ngơi, móc ra cái chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

"Khụ…" Hà Dương bình tĩnh tựa vào vách tường khúc quanh sau lưng Liễu Y, mới

vừa rồi vừa lúc phòng quan sát, thì nhìn thấy người lén lén lút lút đi

vào từ cửa sau, hí mắt nhìn chằm chằm Liễu Y cứng ngắt ở trước cửa, khóe miệng khẽ cười: "Thế nào, từ buổi họp báo đến đây sao, cùng công nhân

vệ sinh ở hội sở của tôi sao giống nhau thế."

Liễu Y đưa tay đánh lên trán một cái, làm sao lại quên cảnh giác rồi, từ từ xoay người nhìn sang, chỉ thấy người hút thuốc lá bên kia, trợn to hai mắt, điếu thuốc

trong tay nhanh chóng rơi xuống đất.

Hà Dương không thể người,

Liễu Y không trang điểm, xem ra đẹp đẽ động lòng người, Liễu Y trang

điểm, rực rỡ hẳn lên, anh ta tiến lên hai bước, đi quanh Liễu Y một

vòng, sắc mặt trầm xuống: "Liễu Y, cô rốt cuộc là ai?"

Liễu Y khẽ dựa vào cửa, đôi tay ôm khoanh trước ngực, liếc nhìn Hà Dương, "Hà quản lý, tôi có thể thay quần áo trước được không, mặc dù nhiệt độ hội sở

củng rất ấm, nhưng là, anh muốn hỏi tôi ở chỗ này sao."

Hà Dương trầm mặc nhìn chằm chằm Liễu Y, gật đầu: "Tôi chờ cô ở phòng làm việc, cô không nói, tôi cũng có thể điều tra ra."

Liễu Y gật đầu, nhìn Hà Dương xoay người rời đi, đưa tay đập cửa nghỉ ngơi

một cái phòng, không có khống chế xong sức lực, cửa gỗ khẽ biến hình,

Liễu Y nhìn chằm chằm cửa, vội vàng đưa tay xoa xoa tóc, coi như không

phải cô, mở cửa đi vào.

Liễu Y thay xong đồng phục làm vệ sinh,

cuối cùng, đem lễ phục với áo khoác, nhét trong vào tủ chứa đồ, cầm túi

xách lên lên, đi tới lầu ba.

"Vào đi." Hà Dương tựa vào trên ghế sa lon, nhìn cửa từ từ đẩy ra, cười nhạo một tiếng, "Liễu Y, cô đi vào nhanh cho tôi."

Liễu Y hết chần chứ, đi thằng vào phòng làm việc, tiện tay đóng lại, giơ túi xách lên thoải mái đối diện Hà Dương, dựa vào trên ghế sofa, hất cái

cằm lên: "Hỏi đi, tôi còn chưa ăn cơm tối đấy."

Hà Dương cười cười, một tay cọ xát cằm: "Cô chính là Liễu Y của công ty Tân Thần sao?”

Liễu Y sững sờ, ngay sau đó gật đầu: "Chỉ trong một lát, liền tra ra được rồi."

Hà Dương đưa tay chỉ phía sau Liễu Y, Liễu Y theo tầm mắt nhìn sang, ánh

mắt lóe lóe, sau lưng cách đó không xa TV trên vách tường, đột nhiên có

hình ảnh ôm nhau trên thảm đỏ, người đưa tin lựa lời uyển chuyển, phía

dưới phụ đề viết, đại bài minh tinh dũng cảm quên mình, cùng nghệ sĩ

công ty hiểu nhau không cần phải nói.

Liễu Y mím môi một cái, này cho dầu vào lửa rất tốt, không phải sao, ngay sau đó xoay người nhìn Hà Dương đang hả hê: "Anh đều biết, vậy thì hỏi tôi làm chi nữa, tôiđi

xuống ăn cơm tối trước đây."

Hà Dương vội vàng ngăn lại: "Đừng nóng vội, tôi giúp cô gọi cơm tối, chúng ta nói chuyện một chút ."

Liễu Y vừa nghe, thần kinh run lên, một tay đưa ra, ngón tay cọ xát, ngẩng

đầu nhìn chằm chằm Hà Dương, ngay sau đó nói: "Một vấn đề, 100."

Hà Dương bật cười, cái thói quen này, sẽ không phải là Tuần thiếu dạy hứ chứ , gật đầu, "Được thôi

Liễu Y đang ngồi, ánh mắt sáng lên: "Hỏi đi, biết gì đều nói hết không giấu diếm."

"Làm sao cô tới hội sở làm công nhân vệ sinh? “ Hà Dương nghi ngờ hỏi

"Không có gì cả không có tiền thôi, nghệ sĩ cũng có lúc đói." Liễu Y nói thẳng.

Hà Dương nghẹn lời: “Mấy công việc khác cũng được mà, tại sao làm công nhân vệ sinh.”

"Công việc này không có cạnh tranh, thích hợp với tôi nhất.” Liễu Y nói.

"Cô và Tần Vân còn có cái gì kia, " Hà Dương không nói ra tên.

"Dương Vanh." Liễu Y nhắc nhở, một tay đếm số câu.

"À đúng rồi Dương Vanh, cô và bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Hà Dương có chút nhiều chuyện hỏi.

"Cuộc tình tay ba chứ sao." Liễu Y thẳng thắn.

Hà Dương mắt liếc nhìn Liễu Y không thèm quan tâm chút nào: "Vậy hồi nãy

chuyện gì xảy ra, tôi nhớ được trước kia giống như nói cô là người thứ

ba, hiện tại thì lại khác là sao."

"Dương Vanh." Liễu Y vô cùng vui lòng nhắc nhở.

"Đúng, hiện tại nói Dương Vanh là người thứ ba." Hà Dương không ngờ chân tướng lại như vậy, sớm biết mới vừa rồi trước hết gọi điện thoại hỏi Thành

Lâm một chút rồi, chuyện của công ty Tân Thần, anh ta chắc là biết rõ

nhất .

"Thật ra thì vẫn là quan hệ tình tay ba." Liễu Y lại vòng trở lại đề tài.

"Tôi thấy cô hình như không hề quan tâm tới thì phải?" Hà Dương cười như không cười.

Liễu Y gật đầu: "Chuyện hôm qua như nước chảy về đông, mãi xa ta không sao

giữ được, mà giữ tới giữ lui, thì thành kẻ thù luôn chứ sao nữa."(*)

(*)Câu chị nói là trong bài “uyên ương hồ diệp mộng” gì đó mình hok bik nữa,

mà 4 câu đầu của bài chị sửa lại 2 câu sau, nguyên gốc của nó là thế

này:

Chuyện hôm qua như nước chảy về đông

Mãi xa ta không sao giữ được

Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta

Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh

Ai thik thì có thể xem thêm ở đây: http://quan4.net/uyen-uong-ho-diep-mong-hoang-an.html

Hà Dương ha ha cười, phát hiện thêm được điều mới ở Liễu Y, sức lực mạnh

mẽ như thế, bây giờ lại còn có chút hài hước, thật sự là không ngờ được: "Liễu Y, làm trợ lý cho tôi đi, tôi cấp lương tháng 8000, như thế nào?"

Liễu Y nhàn nhạt thoáng nhìn: "Tôi chỉ thích hợp làm công việc đơn giản một

chút, dùng sức lao động của mình đổi lấy thù lao, thế là được rồi."

Hà Dương nhìn thật sâu vào mắt Liễu Y: "Về sau cô không có ý định đóng phim tiếp tục sao?"

"Không nói chính xác được, phải xem sao đã? " Liễu Y biết chị Tiền đối với cô

lòng tràn đầy hi vọng, mà đóng phim tiền cũng nhiều, nhưng vấn đề là vai diễn, khó có thể có được, thích hợp với bản thân cô, thật sự rất ít.

Hà Dương gật đầu một cái: "Cô tới đây, có người biết không vậy?"

Liễu Y ngẩng đầu mắt liếc: "Chỉ có mình anh thôi."

"Tôi thật vinh hạnh quá, hoan nghênh hoan nghênh." Hà Dương khẽ cười, cực kỳ hài lòng, ngay sau đó nhớ tới cái gì đó, nói: "Nếu như muốn tiếp tục

làm việc, về sau ít xuất hiện tại đại sảnh, cô có lẽ không biết, nơi này ngôi sao thường ra vào, cô biết là có ý gì không.”

Liễu Y nhớ tới lời nhắc nhở của chị Tiền tỷ, nhìn Hà Dương từ trên xuống dưới, muốn nói lại thôi.

"Biết rồi, nơi này người ra vào đều là người có địa vị xã hội cao ở Thành Đô, những công ty giải trí kia, cùng với hội sở của tôi cũng có quan hệ

nhất định, không chừng, Tân Thần cũng có, cô nên hiểu ý của tôi." Hà

Dương nhàn nhạt thoáng nhìn.

Liễu Y năm năm tận thế đã thấy qua

rất nhiều, những phụ nữ màkhông có năng lực tự vệ, cuộc sống trôi qua,

tận mắt nhìn thấy điều đó, Hà Dương nói như vậy , Liễu Y sao không hiểu

được chứ, gật đầu, bình tĩnh nhìn Hà Dương: "Đây là chuyện của anh,

không liên quan tới tôi, tôi chỉ là công nhân vệ sinh mà thôi."

"Cô cũng không muốn tôi giúp cô tìm người giúp đỡ sao ?" Hà Dương thử hỏi.

Liễu Y lắc đầu một cái: "Sống như thế, tôi càng thấy không được, bụng tôi

đói rồi, câu chuyện hôm nay đến đây thôi, tổng cộng mười ba vấn đề, tôi

lấy chẵng cho anh, đưa tôi 1000 được rồi."

Hà Dương ánh mắt lộ ra tò mò, rồi cười một tiếng, gật đầu, "Được rồi, hôm nay đến này thôi, lần sau tiếp tục."

"Về sau cứ theo quy định cũ." Liễu Y mắt chớp chớp, cơ hội như thế càng

nhiều càng tốt, người như Hà Dương, căn bản đối với cô chỉ là nữ minh

tinh hạng ba chắc chắn sẽ không ý nghĩ gì khác, chỉ là có chút ngạc

nhiên mà thôi, người nhàn rỗi, sẽ suy nghĩ nhiều.