Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 1

Bầu trời tối om, chợt hiện ra ánh sáng của các con đường trong thành phố, quảng trường khu

ngoại thành ẩn hiện bóng người, hàng loạt cửa sổ của tòa cao ốc cách đó

không xa rực rỡ ánh sáng, trước cửa sổ ở tầng cao nhất, lộ ra ánh sáng

lúc sáng lúc tối, không giống như ánh sáng của đèn huỳnh quang, cũng

không giống như sự nóng rực của đèn sợi đốt, mà là ánh sáng ngầm của các ngọn nến.

Từ cửa sổ vào đến bên trong, phòng khách bị lấp đầy

bởi các cây nến tạo thành một hình, ở chính giữa là một cô gái đang nằm

với đôi mắt khép kín, khoảng hai mươi bốn tuổi, mái tóc đen dài trải đầy xung quang, mặc chiếc váy trắng, nếu không chú ý dọc theo cổ tay cô gái này đang chảy máu, sẽ nghĩ là cô đang ngủ thiếp đi.

Đồng hồ báo

thức gõ qua 12 giờ, cổ tay cô gái giật giật, các vết thương dần biến

mất, cho đến khi toàn bộ cổ tay trơn bóng như lúc ban đầu, đột nhiên cô

gái đó trợn trừng hai mắt, tựa như thức dậy từ cơn ác mộng kinh khủng.

Liễu Y cảm giác được tình huống lúc này không bình thường, nhưng toàn thân

vô lực, hơn nữa, đầu truyền tới từng cơn đau nhức, giống như bị một thứ

đánh qua cực mạnh, cô tỉnh táo nhắm mắt lại,hô hấp cực ngắn, lặng lẽ nín thở tiêu tan lực tinh thần.

Một lúc lâu, Liễu Y có chút hoảng hốt, siết chặt tay, lông mi run rẩy báo hiệu đáy lòng vốn bình tĩnh của cô sợ hãi như thế nào.

Liễu Y mở mắt, đầu đau nhức một hồi, cảnh giác nhìn xung quanh, đang muốn

nhảy lên, nhưng lúc này, đầu óc nhớ lại, chợt hiện ra cuộc sống của một

người xa lạ, từ nhỏ đến lớn, từ khi tốt nghiệp đến lúc gia nhập công ty

giải trí Tân Thần, từ lúc tràn ngập lòng tin đến khi thất bại,hạnh phúc

khi có bạn trai đến lúc bị phản bội, đây là cuộc sống khá đầy đủ của một cô gái, thật giống như mấy phim truyền hình mà ti vi suốt ngày chiếu.

Liễu Y vẫn nắm chặt hai tay, nhắm chặt hai mắt, muốn thoát khỏi giấc mơ như

thế này, nhưng đầu óc cứ nghĩ đến cảnh kia, tinh thần bắt đầu không tập

trung.

Liễu Y cắn răng, chịu đựng lực tinh thần biến động, đột

ngột, cơn biến động qua đi, chỉ còn sự yên bình, mà trên trán cô đầy

những giọt mồ hôi, việc thứ nhất, kiểm tra lực tinh thần của mình, lòng

thấp thỏm, trở lại chỗ cũ, có một loại niềm vui ở trong đó, đột phá, từ

cấp 3 đạt đến cấp 4, chính là giới hạn từ 100m đến 500m, càng có thêm

lòng tin để sống tiếp, vẻ mặt Liễu Y cứng ngắt, lộ ra khuôn mặt đã lâu

không thoải mái.

Liễu Y hồi tưởng lại, nên dần dần ký ức hiện ra trong đầu cô.

Liễu Y thờ ơ nhìn cuộc đời của cô gái kia, biết người này cũng tên là Liễu

Y, lòng hơi xúc động, cô gái vì để nguyền rủa người đàn ông kia, mà tin

vào những điều vô căn cứ viết trong cuốn sách, và dựa theo đó trả thù.

Không vào luân hồi, mà để đạt được mong muốn, đã kêu gọi ác ma, hy sinh linh hồn của chính mình.

Liễu Y cười chế giễu, ở trong thế giới kia của cô, không hề có tình yêu, mà

cũng không có tình thân, nếu có cũng chỉ là những nghi ngờ và âm mưu

giữa người với người.

Trong lòng Liễu Y khẽ than một tiếng, nếu

như sự dịu dàng đó biến thành kiên cường, thì kết cục của cô gái này sẽ

không như thế này, bởi vì tin tưởng người khác như thế, mới làm cho cô

ta lâm vào bước đường cùng, khiến cho sự thù hận bộc phát, nếu đã mất đi thì cần gì phải cố níu kéo.

Hình như có gì đó không bình thường, Liễu Y cảm thấy tình trạng hiện giờ của cô rất bất thường, sau khi tỉnh lại tiêu tan tinh thần lực thì phát hiện, bên cạnh là ba người đang say sưa ngủ, đây cũng là nguyên nhân làm cho cô tỉnh lại thì không giữ được bình tĩnh, bây giờ cảnh vật ở xung quanh rất yên tĩnh, nhưng không phải là yên lặng như tờ, mà lại có sức sống, đây không phải là sau khi tận

thế.

Chậm rãi mở hai mắt, thấy ánh sáng nhấp nháy xung quanh,

trong lòng chấn động, cố gắng nhìn rõ cơ thể trên trần nhà, lo lắng

trong lòng càng tăng thêm, căn phòng này đến bây giờ vẫn được bảo vệ

tốt, ở tận thế chưa từng thấy qua, một năm đã thay đổi, năm năm thì càng không thể nhận ra, Liễu Y bây giờ không phải vui mừng, mà là hoài nghi.

Dùng tư thế cảnh giác, cô từ từ ngồi dậy, sau khi nhìn một vòng xung quang,

đôi mắt dần sắc nét, lại dùng lực tinh thần nhỏ bé quét mắt bốn phía,

sắc mặt chợt biến đổi, cô thử nhéo cánh tay mình, cảm giác đau đớn cho

cô biết, bản thân cô không nằm mơ giữa ban ngày, cúi xuống nhìn chiếc

váy trắng dính máu, lòng cô đột nhiên thắt lại.

Liễu Y đưa tay sờ mặt và mái tóc của mình, có một cảm giác không tốt, mà lúc này, cánh

cửa ngoài phòng khách hé mở, một trận gió lùa vào, làm cho những ngọn

nến bên cạnh cô càng thêm u ám.

Lúc này, cô mới phát hiện mái tóc dài đến tận eo, vội vã đưa hai tay ra, vuốt ve những ngón tay trắng nõn thon dài, Liễu Y cúi xuống nhìn trước ngực, không thể không thừa nhận,

đây không phải là thân thể của chính mình, mà vị trí không gian cũng

không phải tận thế, không phải cái bóng tối đó, trái đất vẫn chưa bị phá hủy.

Liễu Y nhớ lại lúc cô bị đoàn người bỏ lại, khóe miệng mấp

máy, đôi mắt hiện ra tia thù hận, nhưng trong giây lát, lại dần dần ảm

đạm, nhưng nỗi đau thể xác vẫn còn sót lại, trơ mắt nhìn mình bị động

vật biến dị xé rách chỉ trong chốc lát, sau đó thấy bản thân mình như đã chết, bị ném ra ngoài, tranh giành với đám động vật biến dị kia, dẫn

đến chết.

Vậy hiện tại, mình là ai, thân thể này là của ai, mà

lực tinh thần của cô lại không biến mất, không lẽ linh hồn của mình vẫn

còn tồn tại,cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù chưa nghĩ thông suốt, nhưng cô biết một chút tình huống hiện tại của

mình, cúi đầu nhìn xung quanh, các cây nến bốn phía được sắp xếp theo

một quy tắc nhất định, giống như một hình.

Ánh mắt Liễu Y bình

tĩnh nhìn xa xăm, tình huống này cực kì giống hình ảnh của cô gái kia mà trong đầu cô vừa nhìn thấy, liếc nhìn các bức tường xung quanh, tìm

được công tắc bật điện, tránh né những cây nến, đi đến bật công tắc lên, ánh sáng chiếu rọi xuống căn phòng giống như ban ngày, ánh mắt của cô

vừa liếc qua đã thấy ngay.

Thấy được toàn bộ căn phòng, nên trong lòng Liễu Y chấn động dữ dội, hô hấp tăng nhanh, bám chặt vào tường,

đây chính là nơi ở của cô gái vừa mới hiện ra trong đầu cô, khẳng định

lại nhiều lần, Liễu Y chậm rãi ngồi xuống, lấy hai tay che mặt.

Liễu Y dùng cơ thể xa lạ này, rơi nước mắt của chính mình, trong khoảnh khắc bị người ta phản bội, giết chết, chạy trốn khỏi những động vật biến dị, hoàn toàn thuận theo tâm tình không ổn định.

Đã bao lâu rồi

không khóc, kể từ khi chứng kiến cơ thể không lành lặn của ba mẹ, từ khi tận thế không còn đường về, bản thân mình chưa bao giờ rơi lệ.

Tinh thần buông lỏng, từ từ bình tĩnh trở lại, tin tưởng vào tương lai, ngồi một cách tự nhiên, chưa bao giờ có thể thả lỏng như thế này, đoạn thời

gian căng thẳng kia, giống như hoàn toàn không tồn tại nữa, cho bản thân mình nghĩ ngơi một chút, thật tốt, thật bình thản, thật yên bình, thật

thoải mái,phải nghĩ ngơi một lát.

Liễu Y lặng lẽ ngồi trên nền nhà, ánh mắt biểu lộ sự nhớ nhung, kéo dài miên man.

Cô đã xác định mình đã xuyên qua một thời điểm nào đó, cùng không biết đây là trong quá khứ, hay là tương lai, hoặc là thời dị không, hơn nữa cũng không phải thân thể của mình, nhưng những điều này không quan trong,

quan trọng là, cô có thể thoát ra khỏi năm năm tận thế, cho dù chẳng qua chỉ là linh hồn.

Liễu Y biết rõ mình không khống chế được cảm

xúc của chính mình, nhưng làm thế nào thì cũng phải tỉnh táo lại, không

thể nào quá vui hay quá buồn.

Cô siết chặt tay lại, cố gắng bình

tĩnh, suy nghĩ kỹ lại, cố gắng nhớ lại những ký ức hồi nãy, giống như

một tập tài liệu, tự động lặp lại, cho biết đây là nơi nào.

Tìm

kiếm trong trí nhớ, Liễu Y chợt cười một tiếng, đột nhiên khóe mắt mang

theo nước mắt, đây không phải là thế giới kia của mình, có lẽ là, linh

hồn hiện tại của cô nhập vào một cơ thể khác ở một không gian song song

với thế giới của cô, hai thế này không chỉ chênh lệch về khoảng cách,

còn có cả chênh lệch về không gian.

Liễu Y vô cùng mừng rỡ, cuối

cùng cũng trốn thoát cái vận mệnh kia, hàng ngày phải trốn trong bóng

tối, động vật biến dị, thực vật biến dị, còn có những người đàn bà và

người đàn ông xấu xa kia,cái thế giới chứa đầy các loại nhân tính bị bóp méo, cho dù cô không hiểu rõ nơi này, nhưng cô có thể nhớ lại cuộc sống trước đây của thế giới này, yên ổn và hòa bình.

Theo mạch suy

nghĩ nhớ lại rõ ràng, từ từ đứng dậy, nhớ đến một thứ, Liễu Y nghĩ tới

thức ăn, sau khi cô khôi phục lại bình thường, việc đầu tiên nhớ đến,

nhu cầu bức thiết, tự nhiên, phát ra từ nội tâm.

Theo trí nhớ, cô nhanh chóng chạy vào nhà bếp, nhín lướt qua, dựa theo trí nhớ chính

xác, mở cửa tủ lạnh, lấy hết đồ ăn ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh tủ

lạnh, vùi đầu vào ăn, miệng nhét đầy thức ăn, nhai nuốt nhanh chóng, cho đến khi nhớ tới gì đó, động tác mới chậm lại, hài lòng ợ lên một cách

no nê, sờ sờ cái bụng, cảm giác hạnh phúc khi no bụng, làm cho Liễu Y

cảm thấy bản thân mình sống lại lần nữa.

Liễu Y bỏ thức ăn chưa

ăn hết bỏ vào tủ lạnh, ngón tay xẹt qua, ánh mắt lưu luyến, nếu chưa bao giờ trải qua đói khổ, sẽ không thể nào hiểu thức ăn quan trọng thế nào.

Chậm rãi đứng lên, đột ngột, mở tủ lạnh ra, nhìn nửa ngày, mới từ từ đóng

lại, trong lòng thỏa mãn, đứng thẳng dậy, nhìn kĩ tay chân nhỏ nhắn,

chậm rãi ra khỏi nhà bếp.

Việc tiếp theo là làm rõ thân phận của thân thể này, nhớ tới trong ký ức kia nhắc tới một cuốn sách, nên Liễu Y muốn xem thử một chút, dù sao đây là việc để bản thân mình bắt đầu sống ở thế giới này.