Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 270

Thấy được thần sắc Thường Hy, trong lòng Chuyên Tôn Nhạc Đan không biết là cao hứng hay mất mát. Những ngày qua hắn thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng có thể xác định được một lòng của Thường Hy đều đặt trên người Tiêu Vân Trác, bất kể hắn có lấy lòng như thế nào Thường Hy tựa hồ như rất chậm lụt không tiếp thu. Nhưng là nàng trước sau như một vẫn đối với hắn ân cần, cho nên hắn mới không thể nào bỏ được.

“Muốn đi? Vậy… Kia Hoàng thượng đã đồng ý?” Thường Hy hỏi, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi, làm sao lại xuất hiện tin tức lớn như thế đây?

“Phụ hoàng để lục đệ đến thay ta, cho nên ta có thể trở về rồi!” Trong giọng điệu của Chuyên Tôn Nhạc Đan đúng là không thể giữ được trấn định, tăng thêm chút châm chọc.

Việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế ở Minh Khải quốc so với Đỉnh Nguyệt quốc lại càng gay gắt hơn nữa. Hoàng đế Minh Khải quốc có chừng mười bốn nhi tử, các hoàng tử này lại xấp xỉ tuổi nhau, đối với việc tranh giành đế vị lại càng tỏ ra tàn nhẫn. Những năm này lần lượt đã có mấy vị “bệnh” qua đời rồi, không có dấu hiệu nào đột nhiên để Chuyên Tôn Nhạc Đan về nước, điều này khiến cho trong lòng Thường Hy cũng lo lắng cực kỳ.

“Huynh thật phải đi sao? Bên kia… Bên kia huynh có chắc sẽ ứng phó được?” Thường Hy rốt cuộc vẫn phải đem lo lắng hỏi ra miệng, mặc dù nàng biết lời như thế nàng không thể hỏi cũng không thể nói, nhưng là nàng rất quý mến Chuyên Tôn Nhạc Đan, không hy vọng hắn gặp nguy hiểm gì.

Thường Hy lo lắng khiến cho tâm tình Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút kích động, ngay cả khi biết rõ người nàng thích không phải mình, nhưng là nàng có thể lo lắng như vậy, quan tâm như vậy, lòng dạ lạnh như băng kia của hắn cũng dần dần xuất hiện vài tia ấm áp. Ngẩng đầu nhìn Thường Hy, chỉ thấy nàng một đôi mắt to, trong suốt sáng ngời tràn đầy lo lắng, khóe miệng hắn chậm rãi dâng lên một nụ cười từ nội tâm, gật gật đầu nói: “Hoàng mệnh không dám chống!”

Một câu hoàng mệnh không dám chống thật có biết bao nhiêu chua cay, trong lòng Thường Hy ê ẩm, hoàng mệnh? Cũng không nói rằng phụ mệnh (lệnh cha), có thể thấy được giữa bọn họ thật sự không có tình thân rồi, lần này trở về không biết sẽ xảy ra bao nhiêu biến cố, thở dài một tiếng nói: “Vậy huynh phải bảo trọng, cũng không biết lúc nào sẽ gặp lại. Có chỗ nào cần ta giúp một tay hay không, nếu có xin huynh cứ mở miệng!”


Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, hắn có, nhưng là không dám nói, bởi vì hắn hiểu rõ ngay cả khi mình nói thì Thường Hy cũng sẽ không đáp ứng, đã biết đáp án như vậy cần gì nói ra để lẫn nhau có khoảng cách. Nhẹ nhàng rời xa như vậy cũng là một loại không chấp nhất!

Vốn là hắn nghĩ có thể sẽ ngây ngô thêm nhiều năm nữa, có thể thấy được lòng của Thường Hy, ngay cả khi hiện tại Thường Hy thích Tiêu Vân Trác cũng không hề gì, hắn tin tưởng nước chảy đá mòn, chỉ cần hắn kiên trì bền bỉ thì nhất định một ngày nào đó Thường Hy sẽ cảm động. Nhưng là bây giờ hắn có chút hối hận không sớm thể hiện rõ tình cảm của mình với Thường Hy, nếu có thể ở thời điểm lần đầu liếc nhìn nàng, thời điểm lần đầu động tâm đem tình cảm của mình nói ra, thì hiện tại đã có thể ôm mỹ nhân về, cùng hắn song túc song phi!

Chỉ tiếc trên thế gian này không bán thuốc hối hận, ngay cả khi hối hận cũng không thể đảo ngược thời gian, cũng không thể trở lại như trước.

“Đa tạ phần thâm tình trọng nghĩa này của nàng, chỉ là ta không có chuyện gì cần giúp đỡ. Ta một mình cô độc đến thì cũng cô độc ra đi, không cần những thứ kia làm vướng bận quan tâm.” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ giọng cười nói, hắn không muốn những lợi ích kia dính dáng cùng Thường Hy, hắn chỉ muốn đem phần tình cảm đơn thuần này bỏ vào trong lòng là tốt rồi!

Thường Hy gật đầu một cái, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan thở dài nói: “Thật ra thì cũng là ta không lượng sức, chỉ là một nô tỳ lại có thể có bản lĩnh gì giúp được huynh hay sao? Cũng chẳng qua chỉ là hỏi một câu thôi, may là huynh không đồng ý, nếu như huynh thật sự đưa ra một vấn đề khó khăn thì ta cũng không dám gặp huynh nữa rồi!”

Lời này có chút dí dỏm, Chuyên Tôn Nhạc Đan không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Thường Hy chính là như vậy, cho dù có quang minh lỗi lạc như thế nào thì thời điểm gặp hắn cũng là bình bình thản thản. Hắn thích chính là sự hồn nhiên như vậy, cho nên phần thương cảm trong lòng kia cũng dần dần phai nhạt đi không ít. Bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, hắn đi lên ngôi vị Hoàng đế của Minh Khải quốc cũng tốt, lạc bại thân vong cũng vậy, ít nhất thì trong cuộc đời này còn có một cô gái thật lòng đối đãi với hắn, như vậy là đủ rồi!

Người đời có thể không xem trọng nhất là thật lòng, nhưng hắn lại quan tâm nhất chính là một tấm chân tình này!


Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan dần dần có chút trở nên trịnh trọng, hắn tới đây cũng là có chuyện quan trọng muốn nói cùng Thường Hy, cũng coi như hắn đối với nàng hồi báo thôi.

“Thường Hy, tòa nhà lần trước Mạnh Điệp Vũ nói cho nàng, nàng tốt nhất không cần đi, nơi đó rất nguy hiểm, có thể lấy tính mạng nàng!” Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ nhàng mở miệng, hắn nói như vậy không khác nào tự mình nhổ đi cơ sở tình báo của Minh Khải quốc ở Đỉnh Nguyệt quốc, nhưng là hắn không hối hận, hắn không hy vọng nữ nhân mình yêu có bất kỳ nguy hiểm gì. Sau khi hắn đi, tòa nhà kia sẽ có Chuyên Tôn Tử Di tiếp nhận, hắn ta từ trước đến nay không có hạ thủ lưu tình với bất cứ ai.

Thường Hy giật mình, có chút sững sờ nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, khẽ cau mày hỏi: “Làm sao huynh cũng biết được chỗ đó?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: “Không nên hỏi ta làm gì, ta chỉ có thể nói cho nàng biết nơi đó rất nguy hiểm nàng không thể đi. Ta không nói được tại sao, nàng nên hiểu cho nỗi khổ tâm của ta!” Khẽ thở dài một cái, trên mặt dẫn theo ba phần bi ai, lại nói tiếp: “Ta đi rồi cũng hy vọng nàng bình an. Tóm lại không có chuyện gì thì nàng đừng đến đó là tốt rồi!”

Đại não Thường Hy nhanh chóng chuyển động, đem chuyện lần trước cẩn thận suy nghĩ một lần, lại nhớ lại lời Vân Thanh đã nói, trong lòng không khỏi chấn động, nhìn nam tử trước mắt nói: “Ý của huynh không phải là nơi đó thuộc về Minh Khải quốc đó chứ? Hoặc nói nơi đó là cơ sở ngầm của huynh?”

Phản ứng nhanh nhạy của Thường Hy khiến khuôn mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan trắng nhợt, há miệng hỏi: “Nàng cũng biết rồi hả?”

“Không, chỉ là ta đoán, nhưng hiện tại có thể khẳng định nơi đó là địa phương của huynh. Như vậy hiện tại có thể trả lời ta một vấn đề có được hay không?” Thường Hy cảm giác mình có điểm kích động, nàng căn bản không nghĩ tới tòa nhà kia lại có quan hệ cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan, điều này thật sự là ngoài dự đoán của nàng!

Nàng vẫn cho rằng tòa nhà kia có liên quan với Mạnh Điệp Vũ, với vị Tấn vương đã từng hiển hách một thời, nhưng làm sao có thể có liên quan đến Chuyên Tôn Nhạc Đan đây?

“Vấn đề gì?” Chuyên Tôn Nhạc Đan có chút vô lực hỏi, thật ra thì hắn cũng nghĩ đến Thường Hy muốn hỏi cái gì. Nhưng là hắn không biết trả lời thế nào, chuyện này liên quan đến quá nhiều vấn đề cơ mật, nói ra, có một số việc liền thay đổi mùi vị!