Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 242

“Để ta xem các ngươi ai dám?” Thường Hy quét mắt nhìn mọi người một cái, lại nhìn quản sự ma ma kia nói: “Ngươi một quản sự ma ma cũng chẳng qua chỉ là từ ngũ phẩm, nhìn thấy bản thượng nghi còn không hành lễ?”

Quản sự ma ma kia sửng sốt, không nghĩ tới Thường Hy lại đột nhiên nói như vậy, chỉ là rất nhanh liền phản ứng kịp, cười lạnh nói: “Ngu thượng nghi cũng chỉ là thượng nghi Đông cung, không phải là thượng nghi của Loan Minh cung. Nếu như muốn ra uy thì sợ là tìm nhầm địa phương rồi.”

Giờ khắc này Thường Hy tuyệt đối không thể lùi về phía sau. Tiêu Vân Trác còn chưa biết an nguy, nếu như nàng lui bước thì hậu quả thật khó lường, cho nên dù có phải liều mạng cũng phải xông vào. Vì vậy nàng nhìn ma ma kia nói: “Loan Minh cung chỉ sợ là còn chưa có tư cách bổ sung thêm chức vị thượng nghi này. Thái tử gia là thái tử một nước, Hoàng thượng vô cùng coi trọng, lúc này mới cực kỳ gia ân mà ban tặng chức thượng nghi cho Đông cung. Ngươi đối với ta bất kính, thì cũng có nghĩa là coi rẻ hoàng uy. Coi rẻ hoàng uy là tội danh gì không cần ta nói, quản sự ma ma cũng hiểu được chứ?”

Quản sự ma ma kia nghe vậy, ngay sau đó cười nói: “Ngu thượng nghi quả nhiên giỏi tài ăn nói. Nhưng mà hôm nay ngươi muốn vào Loan Minh cung e rằng khó như lên trời. Mị phi nương nương không thích người ngoài quấy rầy, mời ngươi trở về đi!” Quản sự ma ma này ngược lại là người rất thông minh, nói mấy lời sắc bén rồi lại thêm thắt dầu muối tỏ ra bộ dáng vô lại, thật là khiến người ta phải đau đầu đối phó.

Thường Hy tiến lên một bước, người phía trước lập tức đề phòng khẩn trương giống như lâm đại địch, chỉ sợ Thường Hy sẽ làm ra chuyện tình gì ngoài dự đoán của mọi người.

“Trừ phi các ngươi có can đảm đánh chết ta, nếu không hôm nay ta thật đúng là muốn xông vào một lần rồi!” Vừa nói Thường Hy vừa tiến lên một bước, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Triêu Hà đỡ nàng cũng tiến lên một bước, trong mắt không có chút sợ hãi nào. Nàng vốn có thù oán với Mị phi, lúc này cũng không sợ cái gì.

Quản sự ma ma kia thần sắc biến đổi, quả thật là không dám đánh chết Thường Hy, chỉ đành phải cắn răng nói: “Tất cả đóng cửa lại. Ngu thượng nghi không nên gây khó dễ cho những người làm nô tài như chúng ta, để cho chúng ta một con đường sống mới đúng!”

Cứng rắn không được lại dùng mềm mỏng, quản sự ma ma này thật là cực phẩm.


“Các ngươi không cho ta đường sống thì ta thế nào cho các ngươi được đường sống? Đều làm nô tài, các ngươi làm khó ta thì ta cũng không thể không làm khó các ngươi, rốt cục là có mở hay không?” Thường Hy lại tiến lên một bước nữa.

Người của Loan Minh cung vây tầng tầng trước cửa. Lông mày Thường Hy nhíu lại thật chặt, muốn xông vào đi nữa cũng không thể địch lại được nhiều người thế này. Nàng vừa mới tiến thêm bước nữa thì ma ma cầm gậy lập tức dùng cây côn gỗ kia ngăn lại. Thường Hy và Triêu Hà không kịp đề phòng liền ngay lập tức bị đẩy trở về, lui về phía sau vài bước. Này vừa lui, vết thương ở mắt cá chân lại đau đớn lợi hại hơn, đến nỗi ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy ra.

Thừa dịp bọn họ lui lại phía sau, vị quản sự ma ma kia cư nhiên lệnh cho đám thái giám nhanh chóng lùi vào trong, đóng lại cửa lớn. Triêu Hà tức giận đếm dậm chân, khuôn mặt của Thường Hy xanh mét. Mị phi lúc này cuốn lấy Hoàng thượng, chẳng lẽ bọn người ám sát Thái tử gia có quan hệ cùng Mị phi sao? Nếu không thì những việc này xảy ra thật trùng hợp! Mị phi trở lại vị trí cũ, ngày đầu tiên sau khi các Hoàng tử xuất cung, Tiêu Vân Trác lại xảy ra chuyện lớn, Mị phi ở nơi này sống chết bám lấy Hoàng thượng, nghĩ thế nào cũng khiến người ta sinh nghi.

Sát cơ trong mắt Thường Hy bất chợt lóe lên, nhìn Triêu Hà nói: “Đi nhặt chút nhánh cây khô héo, càng nhiều càng tốt, nhanh lên!”

Triêu Hà cũng không hỏi tại sao liền xoay người rời đi. Thường Hy nhìn đèn cung đình bát giác treo trước cửa Loan Minh cung, hai tròng mắt lạnh như băng hiện ra một tia quyết tuyệt. Nàng khập khiễng bước lên bậc thang, đưa tay lấy xuống một chiếc đèn cung đình, bên trong là một chén nhỏ cỡ ly rượu đựng sáp dê vừa thay mới, chỉ đốt hết có chút xíu. Khóe miệng Thường Hy liền lộ ra một nụ cười.

Chỉ trong chốc lát sau, Triêu Hà liền ôm tới một bó củi khô lớn, nhìn Thường Hy hỏi: “Để chỗ nào hả Ngu tỷ tỷ?”

“Cửa.” Thường Hy nhìn hai cánh cửa sơn đỏ khoét móc khóa bằng vàng đầy khí khái của Loan Minh cung mà lạnh lùng nói. “Những thứ này còn không? Bấy nhiêu đây quá ít, bọn họ chỉ dội một thùng nước là dập tắt!”

“Có, muội ở trong vườn lấy tới. Bên kia còn rất nhiều, có thể là do cung nữ quét dọn lười biếng không có dọn dẹp đi đấy!” Triêu Hà cười nói, lại xoay người tiếp tục đi.


Chạy tới chạy lui bốn năm chuyến, Thường Hy dựa vách tường nhìn đống củi khô cao hơn đầu người, lại quay sang nhìn Triêu Hà nói: “Đem toàn bộ đèn cung đình lấy xuống, đổ dáp dê bên trong lên đống củi này!”

Triêu Hà bây giờ mới biết là Thường Hy muốn đốt cửa, giật cả mình, nhưng là vẫn khẽ cắn răng đi gỡ xuống đèn cung đình. Đầu mùa đông, những thứ củi này có chút khó đốt nhưng lại có sáp dê làm chất dẫn thì không vấn đề gì. Sáu chiếc cốc đựng sáp dê ngay lập tức được đổ lên đám củi khô, cộng thêm một mồi lửa nhỏ, lửa liền bén rễ cháy hừng hực. Chỉ trong một hồi công phu, cửa cung đã bị đốt, khói đen mù mịt dày đặc bay lên, sặc đến nỗi khiến Thường Hy và Triêu Hà lui lại vài bước.

Rất nhanh sau đó, cửa lớn của Loan Minh cung đã bị mở ra. Tiếng la lớn, tiếng kinh hô, tiếng chửi rủa hỗn loạn thành một mảnh, thỉnh thoảng còn có người hô to cứu hỏa. Loan Minh cung gà bay chó sủa. Thường Hy lạnh lùng nhìn một màn này, nàng không tin Hoàng thượng còn có thể không nghe được động tĩnh gì. Nếu còn không nghe được, nàng sẽ tiếp tục đốt thêm lần nữa.

Rốt cục lửa được dập tắt, Thường Hy thấy Minh tông tức giận đằng đằng đi ra, trông thấy một thân nhếch nhác của Thường Hy liền cả kinh, há miệng hỏi: “Ngu Thường Hy, làm sao ngươi lại ra bộ dáng này?”

Nghe được Minh tông cư nhiên không có trước chất vấn nàng tại sao lại phóng hỏa, ngược lại quan tâm hỏi nàng tại sao lại chật vật như vậy, Thường Hy không biết tại sao lại cảm thấy mình giống như hài tử nhận hết uất ức, nghẹn ngào, gian nan quỳ xuống, đang muốn mở miệng thì Mị phi lại giành nói trước: “Ngu thượng nghi, ngươi to gan lớn mật, cư nhiên phóng hỏa trong cung, ngươi có biết mình phạm tội gì không?”

Nói tới chỗ này, Mị phi quay đầu nhìn Minh tông khóc lóc, kể lể: “Hoàng thượng, người nhìn xem, thần thiếp đã sớm nói Ngu thượng nghi to gan lớn mật, miệt thị vương pháp, không bỏ thần thiếp vào trong mắt. Hôm nay lại cư nhiên đến đây khi dễ thần thiếp, hỏa thiêu Loan Minh cung. Hoàng thượng, người nên làm chủ cho thần thiếp a!”

Minh tông nhìn Thường Hy một cái, lại nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu Thường Hy, ngươi vì sao lại phóng hỏa?”

Thường Hy khẽ liếc mắt nhìn Mị phi, nói: “Nô tỳ nếu như không phóng hỏa đốt cửa Loan Minh cung thì làm sao có thể gặp được Hoàng thượng? Nếu không gặp được Hoàng thượng, mạng của Thái tử gia chỉ sợ không giữ được. Hoàng thượng, Thái tử gia bị ám sát, hiện tại đang bị vây hãm trong thạch trận dưới chân núi hoang, kính xin Hoàng thượng lập tức đem binh đi cứu Thái tử gia!”

Minh tông kinh hãi, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Thường Hy đem chuyện mình nghe được hết thảy đơn giản nói lại một lần, lại nhìn Minh tông nói: “Hoàng thượng, chuyện tình đêm nay cực kỳ cổ quái, bất kể là trong cung hay ở ngoài cung. Đợi Thái tử gia bình an trở về, kính xin Hoàng thượng đem chuyện này cẩn thận điều tra lại một lần.” Thường Hy nói xong liền quét mắt nhìn qua Mị phi đang có chút khiếp sợ, trong lòng nhất thời dâng lên một mạt hồ nghi. Mị phi kinh ngạc như thế, đến tột cùng là có liên quan đến chuyện này hay không?