Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 233

Dương quý nhân gắt gao nhìn chằm chằm Thường Hy, tại sao nàng ta là một hoàng phi lại bị một nô tỳ uy hiếp? Nàng rất muốn cho một cái tát đánh qua, nhưng lại không dám, nàng thật không dám! Mặc dù đang mang thai long tử, nhưng là tình huống cũng không được lạc quan, chung quanh nàng bây giờ là một bầy sói đói lúc nào cũng nhe nanh nhìn chằm chằm.

“Nô đại lấn chủ!” Rốt cục cũng phun ra một câu như vậy biểu đạt tức giận của mình.

Thường Hy tựa hồ không chút ngoài ý muốn khi thấy Dương Lạc Thanh phản kháng, nghe lời nàng ta nói cũng không để ý nhiều, chẳng qua là chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Lời này của Dương quý nhân tuyệt không đúng rồi. Tôi là nô tài không sai, nhưng lại không phải là nô tài của cô, chủ tử khiến tôi trung thành vĩnh viễn chỉ có một, về phần những ai muốn mạo phạm vào lợi ích chủ tử của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay. Tiếp theo, thân phận thương nhân ti tiện của tôi cũng đã được Hoàng thượng đích thân miễn trừ, hiện tại cũng là đứng hàng thứ hai trong sĩ nông công thương, so với thân phận nữ ca cơ hạ lưu này của Dương quý nhân không biết cao quý hơn bao nhiêu? Hoàng thượng rất sủng ái cô không sai, nhưng là Hoàng thượng cũng không vì cô mà thay đổi thân phận, tương lai coi như sinh hạ được hoàng tử thì vì xuất thân của mẫu phi, cao quý được bao nhiêu? Hậu cung chính là địa phương vô tình như vậy, nó nhìn không chỉ là quyền thế, còn có cả địa vị. Địa vị cao thấp ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ của Hoàng tử. Dương quý nhân hiện tại xuân phong đắc ý, nhưng lại đem chuyện mấu chốt này quên mất, làm phận nô tỳ tôi nên có trách nhiệm nhắc nhở cô. Cô đem mạng của mình dâng ra thì không cần gấp gáp, nhưng là nếu như cô muốn nhân tiện thêm Tam hoàng tử phi… Vậy thì tôi cũng đành phải ra tay vô tình, thủ đoạn của tôi có thể người khác không biết, nhưng chắc hẳn Dương quý nhân vô cùng rõ ràng. Nếu muốn thần không biết quỷ không hay để cho cô một xác hai mạng, đối với tôi mà nói quả thực dễ như trở bàn tay!”

Dương Lạc Thanh nhìn nữ nhân đang nở nụ cười tươi rói như hoa đào không khỏi cảm thấy nàng ta thật giống như ma quỷ, lẩm bẩm nói: “Cô dám? Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, cô cho rằng mình có thể thoát tội sao?”

“Con người chính là như vậy, không đi thử một lần thì không biết kết quả sẽ như thế nào. Như vậy đi, Dương quý nhân hãy cùng tôi tỷ thí một lần, xem xem cô xuống địa phủ báo danh nhanh hơn hay là cô lợi dụng Tam hoàng tử phi đạt được mục đích của mình nhanh hơn, như thế nào?” Thường Hy tựa hồ không thèm để ý chút nào nói, nàng chính là nữ nhân như vậy, người khác đừng có động chạm đến nàng, nếu không nàng cũng sẽ không cho bọn họ được sống an bình. Thật ra thì nàng cũng không có bản lĩnh xử lý Dương quý nhân thần không biết quỷ không hay, nhưng là người với người trong lúc giằng co không chỉ liều mạng với nhau bằng địa vị quyền thế, mà còn liều mạng khí thế nữa.

Nàng cũng chỉ là dùng lời nói để trấn trụ Dương quý nhân, để cho nàng ta biết rằng đối với nàng ta, Thường Hy không phải là không có phòng bị. Nếu muốn động vào người của Thường Hy, trước hết phải đối chiến cùng nàng.

Dương Lạc Thanh cảm nhận được trong lời nói của Thường Hy cái loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, bản lĩnh cười nhìn phong vân biến đổi. Lại nghĩ đến kể từ khi Thường Hy vào cung đến nay, không biết bao nhiêu người đang ẩn nấp trong bóng tối hại nàng, nhưng là nàng mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành, lại còn từng bước leo lên cao.


Nghĩ đến đây Dương Lạc Thanh cảm thấy mình thật sự có ý nghĩ sai lầm rồi, thì ra một chỉ một chút xíu tính toán của nàng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Thường Hy, cho nên thần sắc buồn bã nói: “Tôi cũng là không còn cách nào khác. Sở tu nghi địa vị cao hơn tôi, mỗi ngày đều đến chỗ tôi uống trà. Tôi lúc nào cũng phải cố gắng thận trọng phục vụ nàng ta, chỉ sợ nàng ta mượn cơ hội phát tác lên người cung nữ bên cạnh tôi, mấy ngày qua người đi theo tôi đều phải gánh đòn. Tôi chỉ hy vọng Tam hoàng tử phi giúp tôi một việc, thời, điểm Sở tu nghi ở đó thì cũng qua uống trà, thấy được hành động của Sở tu nghi thì có thể trước mặt Hoàng thượng nói giúp tôi đôi lời, tôi liền vô cùng cảm kích.”

Thường Hy thật không có nghĩ đến bên trong chuyện này lại còn có ẩn tình như vậy, nhìn Dương quý nhân nói: “Vậy sao cô không tìm người đưa tin cho tôi?”

Dương Lạc Thanh nhếch miệng, hồi lâu mới trả lời: “Tôi không muốn mọi chuyện đều phải cầu trợ cô, tôi cũng có tự ái.”

Thường Hy thở dài, thần sắc tối sầm lại, ngay sau đó nói: “Tôi đã sớm nói, chỉ cần cô và Thái tử gia ngồi trên cùng một chiếc thuyền, bất kể ai muốn đối phó với cô, chỉ cần báo tin cho tôi, tôi tự sẽ giúp cô giải quyết. Chuyện chỗ Sở tu nghi có khó khăn gì? Bao giờ thì nàng ta sẽ đến chỗ của cô?”

“Cách một buổi chiều sẽ đến. Chỉ sợ là chiều nay lại tới nữa.” Dương Lạc Thanh đau khổ nói.

Thường Hy cười nhẹ nói: “Dương quý nhân chỉ cần nhớ Đinh thái y giúp cô đỡ mạch nay nhiễm bệnh nhẹ chuyển thành Phùng thái y là được rồi, chuyện còn lại cô không cần quản. Chiều hôm nay tôi sẽ tự đem vấn đề khó khăn của cô giải quyết xong.” Nói đến chỗ này, Thường Hy vừa cười vừa nhìn Dương Lạc Thanh: “Dương quý nhân biết chiều hôm nay phải làm gì rồi chứ?”


Dương Lạc Thanh gật gật đầu nói: “Chỉ là trong lòng có chút sợ, dù sao tôi cũng đang mang thai.”

“Không cần quý nhân trực tiếp ra trận, nha hoàn bên cạnh cô dùng làm cái gì? Tìm một nha đầu tin được đi theo cô, nếu thực sự phải ra ngoài thì phái cô ta ra, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, cùng lắm là chỉ bị một đá thôi.” Thường Hy chậm rãi nói, phận làm nô tài tức là thời điểm chủ tử gặp khó khăn, nguy hiểm thì phải xông lên. Nếu có một ngày Tiêu Vân Trác bị như vậy, nàng cũng sẽ không chút do dự làm thế.

Giữa hai người đã đạt thành một loại ăn ý, đều không nói nữa, lẳng lặng ngồi một chỗ. Lệ Bình lại dẫn theo một đám người đi vào, hiển nhiên người đến tiễn nàng hôm nay cũng không phải là ít, có thể thấy được nhân duyên của Lệ Bình thật là tốt. Thường Hy dù sao cũng là nô tỳ, chào hỏi qua mọi người một câu rồi xin cáo từ.

Kế hoạch buổi chiều của Thường Hy còn cần có một người giúp nữa, cho nên nhấc chân hướng về phía Bích Tiêu điện đi tới, qua chỗ vườn hoa phía tây không chừng còn gặp được Chuyên Tôn Nhạc Đan nữa.

Băng qua ngự hoa viên cúc vàng nở rộ, rẽ một chút là đến Linh Đinh các, xa hơn nữa là vườn hoa phía tây. Vườn hoa này cùng với ngự hoa viên là bất đồng phong cách, ở đây trồng rất nhiều hoa cỏ của Minh Khải quốc. Thời tiết cuối thu như thế này, vườn hoa chìm trong sắc đỏ của hoa châu bích la. Màu đỏ rực rỡ của cánh hoa tựa hồ như nhuốm cả bầu trời cũng thành màu đỏ, làm cho người ta đứng ở nơi đó mà như đang đắm mình trong biển lửa.

Thường Hy xuyên qua mấy đóa hoa châu bích la quả nhiên thấy được thân ảnh của Chuyên Tôn Nhạc Đan ở trong đình. Chỉ thấy hắn một thân áo trắng, nghiêng người dựa vào thành lan can, đưa lưng về phía nàng, nhìn những khóm hoa màu đỏ mà ngẩn người.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, vạt áo trắng rủ xuống càng không ngừng nhảy múa, cao thấp tung bay, hận không được theo gió bay đi.

Trong biển hoa đỏ thẫm, bóng áo trắng đơn bạc của Chuyên Tôn Nhạc Đan thật chói mắt, tóc đen bồng bềnh bay múa kia lại càng làm cho khung cảnh thêm phần yêu mị, mờ ảo, mông lung.