Tiêu Vân Trác vừa nghe vậy thì cười đến càng sáng lạn, đắc ý nói: “Vậy kiếp sau ngươi cũng đừng mong chờ gì, xếp hàng sớm xem ra cũng không dùng được!”
Tiêu Vân Trác quá mức đắc ý cho nên không phát hiện ra khóe mắt Thường Hy giật giật. Thật ra thì nàng vừa mới tỉnh lại, nghe được hai người đang nói chuyện cho nên nàng không dám mở mắt ra, thì ra là… Tứ Thần ca đối với nàng lại có ý nghĩ như vậy, nàng vẫn luôn không biết. Từ trước đến nay nàng đều đem Tứ Thần ca giống như ca ca ruột của mình, không nghĩ tới huynh ấy lại có thể thích nàng, hơn nữa lại còn dám đối chọi lại cùng Tiêu Vân Trác…
“Lời này của Thái tử gia xem như quá sớm rồi, kiếp này còn chưa qua, không có cái gì có thể khẳng định trước được. Ngài biết Hy muội muội muốn cái gì sao? Ngài biết nàng khát vọng nhất chính là cái gì sao?” Chương Tứ Thần cười lạnh một tiếng, nhìn Tiêu Vân Trác tiếp tục nói: “Ta sáu tuổi đã đến Ngu phủ, ở nơi này nán lại tám năm, có thể nói Hy muội muội là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Từng thói quen của nàng ta đều biết, mỗi một động tác ta đều có thể hiểu; nàng nhướng mày, mỗi một ánh mắt của nàng ta đều biết nàng muốn gì, ngài làm được không?” Nói đến Thường Hy, Chương Tứ Thần tựa hồ rất kích động, ngay cả tôn ti trật tự cũng liền quên.
Sắc mặt Tiêu Vân Trác một mảnh xanh mét, hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy thì thế nào?” Trong lòng hắn lại nghiến răng nghiến lợi, Chương Tứ Thần nói xong khiến hắn ăn giấm chua không chịu nổi! Tám năm… thật đúng là một khoảng thời giam rất dài…
“Thích một người chính là làm cho nàng vui vẻ, làm cho nàng hạnh phúc!” Chương Tứ Thần kiên định nói, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác: “Bên cạnh Thái tử gia mỹ nữ như mây, Hy muội muội đối với ngài cũng chỉ là một người trong số đó, nhưng đối với ta nàng lại là toàn bộ cuộc sống!”
Sắc mặt của Tiêu Vân Trác lại kéo xuống mấy phần, thần sắc càng phát khó coi, không nghĩ tới Chương Tứ Thần nói tới nói lui lại có thể sắc bén như vậy, khiến cho hắn rất là không thoải mái.
“Lớn lên ở Ngu gia, ta đã tận mắt nhìn Ngu bá phụ và Ngu bá mẫu phu thê ân ái, bốn huynh muội Ngu gia tình cảm vô cùng khăng khít. Ngay cả sau khi Thường Hy vào cung, gánh vác trách nhiệm nặng nề của Ngu gia nhưng ta tin chắc rằng trong lòng Hy muội muội vẫn hy vọng có thể gả cho nam nhân biết trân trọng tình yêu của nàng cả đời. Chương Tứ Thần ta không có bản lãnh gì lớn, nhưng là ta có thể đợi nàng xuất cung, trao cho nàng tình yêu cả đời, để cho nàng sống vui vẻ không lo âu, không phải bận tâm về chuyện thiếp thất. Nhưng Thái tử gia ngài vô luận thế nào cũng không thể làm được điều này, bên cạnh ngài nhất định sẽ là ba ngàn giai lệ. Nếu như ngài thật lòng thích Hy muội muội, muốn nàng ấy hạnh phúc thì tốt nhất là ở thời điểm nàng ấy cái gì cũng không biết thì buông ra.”
Tiêu Vân Trác không thể nhịn được nữa, giận dữ hét lên: “Câm miệng!”
Chương Tứ Thần cười lớn một tiếng nói: “Bị ta nói trúng rồi phải không? Ngài nếu chỉ vì tham luyến dung mạo Hy muội, như vậy Chương Tứ Thần nguyện ý lật tung cả thiên hạ này tìm kiếm mỹ nữ cho Thái tử, chỉ mong Thái tử gia bỏ qua cho Hy muội muội.”
Câu nói cuối cùng Chương Tứ Thần nói ra vô cùng nghiêm túc, giọng điệu còn mang theo một tia khẩn cầu. Hắn không muốn nhìn Thường Hy thương tâm rơi lệ, hắn nguyện vì nàng dâng lên hạnh phúc vui vẻ nhất thế gian này.
Thường Hy vùi đầu trong ngực Tiêu Vân Trác, tâm tình thật sự là vô cùng kích động. Nàng không nghĩ tới Chương Tứ Thần cư nhiên lại hiểu rõ nàng như vậy, lại có thể biết nàng muốn làm những thứ gì, vì nàng hắn có thể đi làm những chuyện mà hắn vẫn luôn khinh thường. Mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn cảm thấy hốc mắt ê ẩm, nhưng là nàng càng muốn biết Tiêu Vân Trác sẽ trả lời thế nào, ngay cả khi biết chắc rằng đáp án mà hắn nói ra sẽ không như nàng mong đợi, nhưng nàng vẫn muốn biết. Nữ nhân, đôi khi chính là như vậy.
Tiêu Vân Trác cố đè nén tức giận trong lòng xuống, để cho cảm xúc của mình hòa hoãn một chút, nhưng là hắn cũng không muốn bộc bạch cảm xúc của mình cùng thiên hạ, vì vậy lạnh nhạt nói: “Chương Tứ Thần, ngươi không cần khăng khăng cho rằng những thứ trong miệng ngươi mới là thật, ngươi cũng không cần cho rằng quan tâm của mình là tốt, người khác đều là vô tình. Ngươi lại càng không nên cho rằng chỉ có tình cảm của ngươi mới là tình cảm. Trên đời này, có nhiều thứ mà cặp mắt của ngươi không nhìn thấy được.”
Thần sắc Chương Tứ Thần sửng sốt, lặp lại lời nói của Tiêu Vân Trác một lần, hồi lâu mới lên tiếng: “Thảo dân có thể cả đời không cưới vợ bé, nhưng là Thái tử gia có thể khẳng định lục cung của mình chỉ có một mình Thường Hy không? Đây chính là điểm quyết định phân cao thấp rồi!”
Khuôn mặt Tiêu Vân Trác càng ngày càng đen hơn, có một số việc mình hiểu là tốt rồi, không nhất thiết phải giải thích cho cả thiên hạ cùng hiểu, nghĩ tới đây hắn lạnh nhạt nói: “Thiên hạ này người thề thốt không thiếu, nhưng chân chính giữ được lời thề có mấy người? Đảm đương được lời hứa đáng giá ngàn vàng lại có mấy? Thật buồn cười, có một số việc không cần lấy lời hứa ra đảm bảo, chỉ cần thật lòng là đủ rồi!”
Thân thể Thường Hy cứng đờ, lời này rất quen thuộc a… Nàng suy nghĩ một vòng trong đầu, đột nhiên phát hiện đây là lời mẫu thân đã nói cho nàng. Ban đầu thời điểm mẫu thân nàng cùng cha bỏ trốn, cha nàng từng nói với bà rằng, ta không thể đảm bảo cùng nàng cái gì, ta cũng sẽ không nói bất kỳ lời thề nào cả, dùng lời thề để duy trì tình cảm không có cái gì đáng quý, ta chỉ có thể đảm bảo rằng, ta đối với nàng là một tấm chân tình.
Không nghĩ tới giờ này phút này, Thường Hy lại có thể nghe được nam nhân khác chính miệng nói ra. Nếu như tình cảm thật dùng lời thề để duy trì, sẽ rất đáng quý sao? Nói thật, Thường Hy cũng không biết!
“Hoang đường! Thái tử một nước cư nhiên dùng những lời này để vặn vẹo sự việc sao?” Chương Tứ Thần hiển nhiên không thể tiếp nhận những lời như vậy, quả thật chính là trái với đạo lý.
Tiêu Vân Trác cúi đầu nhìn Thường Hy, đang muốn nói chuyện tiếp lại thấy được con ngươi của Thường Hy chuyển động không ngừng, mặc dù nàng đang nhắm chặt hai mắt nhưng là vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thì ra tiểu hồ ly này đã sớm tỉnh, cư nhiên nghe lén hắn cùng Chương Tứ Thần nói chuyện, trong lúc nhất thời không biết là nên cười hay nên giận. Bỗng dưng ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn Chương Tứ Thần nói: “Chương Tứ Thần, bản Thái tử cho ngươi quan to lộc hậu, cho ngươi vinh hoa cả đời, cho ngươi quyền thế địa vị mà thế gian này khó nam tử nào đạt được, ngươi bằng lòng buông tha Ngu Thượng nghi không?”
Chương Tứ Thần híp mắt nhìn Tiêu Vân Trác, không biết hắn đang giở trò quỷ gì, làm sao đột nhiên lại hỏi những cái này? Tiêu Vân Trác không phải là người đi làm những chuyện không công, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, thế thì tại sao hắn lại nói ra đây?
Cách mấy phiến đá to, Chương Tứ Thần nhìn không rõ tình hình bên đó, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn chợt lóe, chẳng lẽ Hy muội muội đã tỉnh, hắn cố ý hỏi những cái này sao?
“Chương Tứ Thần, tại sao ngươi không trả lời?” Tiêu Vân Trác hỏi tới, bởi vì hắn cảm nhận được thân thể Thường Hy cứng lại, trong lòng hắn không thoải mái, chẳng lẽ Thường Hy lại quan tâm đến cái này sao?