Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 202

Thần sắc Tiêu Vân Trác không thay đổi, tựa hồ đối với phản ứng của Thường Hy đã sớm dự liệu được, Thường Hy thông minh như vậy làm sao lại không biết được tòa ngọc mạch này là bùa đòi mạng của Ngu gia? Nhưng là nàng nhanh như vậy có thể quyết định đem đồ giao ra đây, phần quả quyết này khiến nhiều người khâm phục, cần biết rằng không phải ai cũng có thể dễ dàng từ bỏ được khối lợi ích khổng lồ này!

Nhưng quan trọng nhất là hai điểm. Thứ nhất, Thường Hy nữ nhân tiểu hồ ly giảo hoạt này bảo đây là đồ cưới của nàng, Hoàng thượng nếu như nhận lấy thì sau này ắt hẳn phải tặng lại nàng một phần đại lễ làm đồ cưới thay thế. Thứ hai, Thường Hy chỉ là một cô gái nhỏ nhưng lại có thể vô tư đem quặng ngọc giao tặng cho triều đình, vừa đúng cùng với hành vi lấy quyền mưu tư, chiếm đoạt gia sản người khác của Sở Tự Nguyên là hoàn toàn đối lập, buộc Hoàng thượng nhất định phải cho Ngu gia một ân tình thật lớn. Còn nữa, có mạch ngọc ở đây làm bằng chứng, Hoàng thượng dù có muốn trừng phạt thật nặng Sở Tự Nguyên thì Mị phi cũng không nói lên lời. Đây là cỡ nào đối lập a, một đại công vô tư, một ích kỷ độc ác!

Không thể nói một chiêu này của Thường Hy nhìn ngoài thì có vẻ như là ngu ngốc nhưng thật ra lại cao minh vô cùng, vừa đem mầm họa của Ngu gia hóa giải thành vô hình, lại khiến cho địa vị của Ngu gia trong lòng Hoàng thượng cao thêm một tầng. Cùng lúc đó, Tiêu Vân Trác cảm thấy được dường như Thường Hy đang đánh cuộc một lần, nàng đánh cuộc tấm lòng nhân ái công chính của Hoàng thượng. Nếu như Thường Hy thắng, như vậy tòa ngọc mạch này sẽ không ngoài sở liệu của nàng là Hoàng thượng sẽ không cần. Có thể muốn, có tư cách muốn, dám muốn cũng chỉ có mình hắn rồi!

Nếu như núi hoang kia thật có mạch ngọc, đó không khác nào là trợ lực cực lớn đối với hắn, đối phó với đám đại thần cỏ đầu tường kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, có thể mai xui quỷ khiến, bảo gì làm nấy. Tiêu Vân Trác nghĩ tới đây cũng có chút khẩn trương, những năm gần đây phụ hoàng đối với hắn rất lãnh đạm, ông ấy có thể ban tòa ngọc mạch này cho hắn sao?

Minh tông ngăn lại động tác của Vạn Thịnh muốn đi cầm khế đất, nhìn Thường Hy hỏi: “Ngươi thật muốn dâng cho triều đình?”

Thường Hy kiên định nói: “Dạ!”

Minh tông cười hòa hoãn, nhìn Thường Hy nói: “Tấm lòng trung thành này của ngươi đối với triều đình khó mà có được, Ngu gia của các ngươi có thể từ bỏ phú quý này cũng khó mà có được. Chỉ là, trẫm cũng không phải là già mà hồ đồ, vật này thủy chung vẫn của Ngu gia là được rồi, cha ngươi cho ngươi thì chính là của ngươi. Ngươi dâng cho trẫm, tương lai thời điểm ngươi xuất giá trẫm lại phải cấp cho người đồ cưới, lại còn nợ ngươi một phần ân tình. Ân tình hay khoản nợ này trẫm vẫn là không nên nhận! Như vậy đi, bây giờ ngươi là người của Đông cung, khế đất này cứ giao cho Thái tử, khi nào ngươi xuất giá thì Thái tử sẽ cấp đồ cưới cho ngươi!”


Mọi chuyện cứ chuyển biến đột ngột như vậy, thần sắc trên mặt mọi người thay đổi liên tục, ai biết được Hoàng thượng cứ như vậy mà giao tòa ngọc mạch kia cho Thái tử. Đều nói Hoàng đế đối với Thái tử lãnh khốc vô tình, hôm nay xem ra cũng chưa chắc. Nhất là Mị phi, quả thật là như muốn ngất đi, nếu Thái tử thật chiếm được tòa ngọc mạch này thì về sau muốn động vào hắn càng thêm khó khăn.

“Về phần đồ cưới, nếu như núi hoang kia thật sự có mạch ngọc thì sẽ cho ngươi ba phần lợi. Thái tử thấy thế nào?” Minh tông quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác, giọng điệu vẫn lãnh đạm trước sau như một.

Khối đá lớn trong lòng Tiêu Vân Trác như được giải tỏa, quả nhiên bị hắn đoán đúng, chẳng qua là nội tâm vẫn có cảm giác kỳ quái, không nghĩ tới phụ hoàng cứ như vậy mà làm theo suy nghĩ của Thường Hy, càng không nghĩ tới ông ấy cư nhiên thật sẽ đem tòa núi hoang này cho hắn, trong lúc nhất thời trong lòng không biết là cảm giác gì, chát chát rồi lại có chút ngọt!

“Nhi thần cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng. Ngu Thượng nghi hành xử chí công vô tư như thế thật đúng là không thua gì đấng mày râu. Chẳng qua là… Núi hoang này vẫn nên dâng cho triều đình mới thỏa đáng, kính xin phụ hoàng suy nghĩ lại!” Tiêu Vân Trác đương nhiên là muốn quặng ngọc, nhưng là hành xử phải khôn khéo một chút.

Minh tông thản nhiên nói: “Trẫm đã quyết rồi, ngươi không cần nhiều lời. Ngu Thượng nghi vốn là người của Đông cung, đưa cho ngươi cũng là hợp tình hợp lý!”

Tiêu Vân Trác lúc này mới lên tiếng tạ ơn rồi lui lại phía sau. Thường Hy cũng là thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng đánh cuộc một phen, kết cục là nàng đại thắng. Lão thiên gia đúng là có mắt, phân rõ được người tốt người xấu!

Mạnh Điệp Vũ cùng Phùng Lương đễ từ đầu tới cuối không nói chuyện được một phần, yên lặng xem cuộc vui, lúc này nghe thấy vậy thì cực kỳ không thoải mái trong lòng. Tiêu Vân Trác đối với Thường Hy đã đủ đặc biệt rồi, lần này có thêm mỏ ngọc còn không nâng nàng trên bàn tay?


Chỉ là thật may Hoàng thượng không có tứ hôn, còn khiến Thái tử gia chuẩn bị đồ cưới cho Ngu Thường Hy, xem ra là không có ý định để Ngu Thường Hy đi theo Thái tử gia, hai người cũng liền chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Minh tông quét mắt nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: “Mị phi khấu trừ dụng độ của Đông cung, quan báo tư thù, đức hạnh không đủ, giáng xuống làm Chiêu nghi, cấm bế nửa tháng. Sử Tự Nguyên chiếm đoạt tài sản của dân chúng, hành hung ngoài đường phố, coi rẻ vương pháp, phế bỏ phẩm vị. Anh quốc công quản giáo không nghiêm, bao che con cháu, giáng từ Công tước xuống làm Hầu tước!”

Lúc này Hoàng thượng đang thịnh nộ ai dám đi cầu cạnh? Mị phi cặp mắt vô thần ngã trên mặt đất, bà bây giờ không còn là Mị phi rồi, trở thành Sở Chiêu nghi, trong lúc nhất thời đúng là khó có thể khiến cho người ta tiếp nhận. Đều là do Ngu Thường Hy chết tiệt kia, thù này nhất định phải báo!

Đại điện im lặng, yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, mọi người cho rằng việc này đã xong rồi, ai ngờ Minh tông lại nói tiếp: “Tuổi trẫm đã cao, mấy vị Hoàng tử đều đã thành hôn, theo quy củ cũng nên phong vương xuất cung rồi. Chúng Hoàng tử nghe chỉ!”

Tiêu Vân Dật, Tiêu Vân Triệt, Tiêu Vân Thanh còn có cả Tiêu Vân Bác đều sửng sốt, tin tức này quá đột ngột khiến cho bọn họ ứng phó không kịp, bất đắc dĩ chỉ đành phải quỳ xuống đất, cùng đồng thanh nói: “Nhi thần tiếp chỉ!”

“Trẫm sắc phong Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật là Trường Tín vương, Nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt là Đông Lăng vương, Tam hoàng tử Tiêu Vân Thanh là Vi An vương, Ngũ hoàng tử Tiêu Vân Bác là Hải Hà vương. Một tháng sau xuất cung về vương phủ của từng người, khâm thử!”

“Nhi thần tiếp chỉ!” Bốn người cùng nói. Tiêu Vân Dật và Tiêu Vân Bác hiển nhiên là không có cam lòng. Tiêu Vân Triệt chỉ mỉm cười thản nhiên không nhìn ra điều gì khác, chỉ có Tiêu Vân Thanh là thật cao hứng, xuất cung rồi không cần mỗi ngày nhìn mẫu phi và nương tử của mình tranh đấu, cuộc sống thật tốt đẹp a!

Hoàng đế dẫn đầu đi ra khỏi đại điện, Dương tuyển thị vẫn như cũ hầu hạ ở một bên. Thường Hy lấy tay sờ sờ bụng mình một cái, nhìn nàng. Dương tuyển thị gật đầu rồi nhanh chóng bước đi.

Hoàng đế vừa đi thì đám hậu phi cũng lần lượt cất bước, trong đại điện chỉ còn có đám Vương gia mới nhậm chức, tia lửa bắn ra bốn phía vây xung quanh Tiêu Vân Trác không biết nói cái gì. Thường Hy đi cùng Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần, đang muốn trở về thì lại bị Chuyên Tôn Nhạc Đan gọi lại.