Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 161

Thường Hy nhìn hai người, thần sắc yên lặng không nói, chẳng qua là trên mặt vẫn nở một nụ cười, chỉ nghe thế Phùng Lương đễ nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Biểu tiểu thư đi thong thả, bản Lương để phải đi rửa mặt trang điểm một chút, không có thời gian theo bồi. Thuận tiện ta cũng xin tặng một câu, nữ nhân thì phải biết tuân thủ bổn phận cho tốt, đừng cả ngày nghĩ đến những thứ không phải của mình. Con người a, nên tự biết rõ mình là ai mới tốt!”

Nghe lời nói này xem, chậc chậc, thật là cứa vào tận xương đến ba tấc nha! Có thể thấy được là Phùng Lương đễ căm ghét Mạnh Điệp Vũ đến cỡ nào. Mạnh Điệp Vũ tựa như một con cá chuối trơn bóng bắt không tới tay, ngươi người đối với nàng ta hận muốn chết nhưng lại không cách nào bắt được. Phùng Lương đễ đương nhiên là muốn nhân cơ hổi hung hăng đả kích Mạnh Điệp Vũ một phen rồi!

Thần sắc Mạnh Điệp Vũ vẫn như cũ không thay đổi, mí mắt cũng không thèm nâng, chẳng qua là vẫn dùng thanh âm sợ hãi nói: “Phùng Lương đễ thật tốt bụng, đa tạ lời khuyên của cô, chỉ tiếc hôn sự của Điệp Vũ đã sớm được định đoạt, không nhọc Lương đễ quan tâm!”

Thường Hy nghe vậy là hiểu, tiên Hoàng hậu khi còn sống cũng đã có ý muốn Mạnh Điệp Vũ nhập chủ Đông cung rồi. Nói vậy Mạnh Điệp Vũ chính là biết rõ chuyện này cho nên mới yên tâm thoải mái ở tại trong cung.


Phùng Thư Nhã có chút nghi hoặc, nhìn Mạnh Điệp Vũ một cái, lại nói: “Nếu như đã có hôn sự, biểu tiểu thư tốt nhất nên an phận thủ thường chờ xuất giá đi, cũng nên hiểu được bản thân cô cùng biểu ca nam nữ khác biệt!”

Thường Hy hiện tại có chút bội phục Phùng Thư Nhã rồi, có thể thấy thấy được là nàng ta không có hiểu được ý tứ của Mạnh Điệp Vũ. Thường Hy nghe mà muốn cười, nhưng là hiện tại chỉ sợ Mạnh Điệp Vũ cũng không thể nói ra người mình được gả cho là Tiêu Vân Trác, nghe thấy mấy lời tức đòi mạng của Phùng Thư Nhã cũng chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống.

Quả nhiên là thấy được trong mắt Mạnh Điệp Vũ lóe lên một tia tức giận, Thường Hy cho là nàng ta sẽ không nói chuyện, ai ngờ Mạnh Điệp Vũ lại tiếp lời: “Lời này của Phùng Lương đễ cũng có chút không phải rồi. Mấy ngày trước Hoàng thượng từng chính miệng nói qua, ngài cùng biểu ca là nơi ta có thể dựa vào, nhưng là nghe Phùng Lương đễ nói thì tựa hồ đối với lời nói của Hoàng thượng có rất nhiều ý kiến a! Nếu Phùng Lương đễ nói như vậy không bằng đến chỗ Hoàng thượng nói thẳng muốn đuổi Điệp Vũ ra khỏi cung là tốt rồi! Nhưng là mấy lời bất kính đối với Hoàng thượng này nếu như truyền đến tai ngài, Phùng Lương đễ gánh nổi cái tội này chứ?”


Phùng Thư Nhã một hồi cứng họng. Thường Hy thật là được đại khai nhãn giới nha, quả nhiên không thể coi thường Mạnh Điệp Vũ, lực chiến đấu không thể so sánh với người bình thường được!

Phùng Lương đễ tức giận phẩy tay áo bỏ đi, Thường Hy nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng âm thầm thở dài nói: “Nữ nhân như vậy sống ở trong Đông cung, thật đúng là khiến người ta lo thay mà thấp thỏm!”

Mạnh Điệp Vũ ngẩng đầu nhìn Thường Hy, khóe miệng nhếch lên nói: “Ngu Thượng nghi thật đúng là có bản lãnh lớn, hai ba câu nói là có thể bàng quan đứng nhìn. Xem ra chúng ta càng đấu thì càng ngươi chết ta sống đây!”

Khóe mắt Thường Hy nhảy lên, lại thản nhiên nói: “Biểu tiểu thư đa tâm rồi, điều này cùng tôi đâu có quan hệ gì! Vẫn là nên suy nghĩ nếu như tối nay Thái tử gia thật sự đến chỗ Phùng Lương đễ thì về sau biểu tiểu thư thấy Phùng Lương đễ chỉ sợ là càng bị thua thiệt hơn đấy!”