Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 153

Tiêu Vân Trác nào có nghĩ đến lúc ấy dưới mặt nước là nguy hiểm như vậy. Trong phút chốc hắn đột nhiên hiểu ra, dưới nước có người ắt hẳn là muốn phá các cọc gỗ một lần nữa. Nói cách khác chắn chắn là Mị phi đã biết bọn họ gia cố lại cọc gỗ rồi cho nên mới tiến hành phá hư lần thứ hai nhưng không có tính đến chuyện Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ bất ngờ bị rơi xuống nước… Ngay sau đó liền muốn giết người diệt khẩu. Tiêu Vân Trác nắm thật chặt hai quả đấm, hắn không ngờ được bọn họ lại lớn mật như vậy, quả thực là không muốn mạng nữa rồi!

Thường Hy chưa bao giờ là một nữ nhân làm việc lại không có tính toán cả, hắn vốn hoài nghi Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ rơi xuống nước là còn có chuyện mờ ám khác. Hơn nữa hắn cũng biết được nàng cùng Mạnh Điệp Vũ là có một loại ghét bỏ không nói thành lời, cho nên tuyệt đối sẽ không thân mật như vậy. Nhưng là tối nay Thường Hy không chỉ có dìu Mạnh Điệp Vũ tiến vào mà hai người còn tình ý dào dạt diễn một màn khổ nhục kế, đại não hắn chợt lóe, Thường Hy đây là Hạng Trang múa kiếm chí tại Bái Công!*

(*Hạng Trang là một võ tướng em của Hạng Vũ. Còn ” Bái Công” là Lưu Bang.

Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiến trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.)

Thật là một nữ nhân giảo hoạt! Tình hình tối nay Tiêu Vân Trác cho rằng đã không thể đả kích Mị phi được nữa rồi, ít nhất thì “Báo hoàng ân” cũng không được trình diễn như kế hoạch ban đầu, Hoàng thượng không xem được kịch tất sẽ không sinh ra nghi ngờ với chuyện chiếm đất kia. Chuyện này không lan ra thì không có cách nào công kích Sở Tự Nguyên, Tiêu Vân Trác vốn đã bỏ đi hy vọng. Nhưng là bây giờ… Khóe miệng thoáng qua một tia ác độc. Cô gái nhỏ này không nghĩ tới tại cục diện khốn quẫn thế này rồi còn có thể phản kích, quá vượt ra khỏi dự đoán của hắn rồi!

Đã như vậy, hắn cũng không thể cô phụ khổ tâm của nàng. Hắn quả nhiên không có nhìn lầm nàng, nàng đúng là giảo hoạt như hồ ly, thật không để hắn phải thất vọng!

Tiêu Vân Trác khẽ cắn răng, tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay Mạnh Điệp Vũ ân cần hỏi han: “Biểu muội, thân thể của muội không còn gì đáng ngại chứ? Có muốn tuyên ngự y đến xem một chút hay không?”


Mạnh Điệp Vũ thấy Tiêu Vân Trác quan tâm như thế, hốc mắt phiếm hồng, lắc đầu một cái nói: “Hiện tại thì tốt rồi, đã không quá lạnh, đa tạ biểu ca quan tâm!”

Tiêu Vân Trác đỡ nàng gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Minh tông, trầm giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn bẩm tấu, vốn là nhi thần sau khi được bẩm báo của Ngu thượng nghi thì vẫn đè xuống không muốn nói, nhưng là bây giờ không thể nhịn được nữa rồi. Xin phụ hoàng vì biểu muội, vì Ngu thượng nghi mà đòi lại công đạo!”

Mị phi hết sức duy trì trấn tĩnh, Tiêu Vân Bác thì cả người căng thẳng. Chuyện phát triển đến bước này cũng không nằm trong suy tính của bọn họ, chỉ muốn thần không biết quỷ không hay đem mọi chuyện xử lý xong, thế nhưng ai biết được lại xảy ra việc có người rơi xuống nước, thật đúng là người tính không bằng trời tính! Thật may mắn là hắn đã đem bọn người kia đuổi đi rồi, nghĩ cũng không còn gì đáng ngại.

Lệ Bình là người hiểu Thường Hy nhất, nghe được mấy lời nói kia của nàng liền biết ngay dưới nước có cổ quái, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lại sợ tới mức mặt trắng bệch, cả người dựa vào Tiêu Vân Thanh, nắm chặt lấy tay của hắn. Tiêu Vân Thanh bị đau nhưng khi nhìn đến khuôn mặt bị kinh sợ của nàng thì làm sao còn dám kêu, vội thấp giọng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Lệ Bình lắc đầu một cái, hồi lâu mới thấp lời mà nói ra: “Đừng hỏi, sau khi trở về sẽ nói cho chàng rõ. Chàng để ý mà xem, chuyện đêm nay tất có mờ ám đấy!”

Tiêu Vân Thanh mặc dù là người thật thà nhưng cũng không phải là ngốc, nghe được phu nhân mình nói thế thì nghiêm túc suy nghĩ, hồi lâu mới dường như nhận ra điều gì đó, chẳng qua là đem ánh mắt quét khắp đại điện, không biết điều hắn nghĩ có đúng không?


Tiêu Vân Dật từ trước đến nay là thái độ liều lĩnh nhưng hôm nay từ đầu đến giờ chưa nói một lời nào, ngay cả Đỗ Đình Phương mấy lần muốn nói chuyện cũng bị hắn ngăn lại, sử dụng ánh mắt hung hăng cảnh cáo nàng ta đừng có nhiều chuyện. Đỗ Đình Phương mặc dù không cam lòng nhưng là cũng không dám kháng lệnh, chỉ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng. Tiêu Vân Dật vô cùng nhạy cảm với chuyện trính trị, hắn có thể cảm thấy náo nhiệt tối nay không bình thường cho nên quyết định chỉ bàng quan đứng nhìn. Bởi vì hắn hiểu được Ngu Thường Hy con tiểu hồ ly đó nếu là nhắm trúng người nào, không cắn đứt ra ba lạng thịt thì không chịu nhả miệng. Về phần Mạnh Điệp Vũ… lại càng là nhân vật mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa, hai người này nếu như liên thủ, hắn tốt nhất là chỉ đứng xem, tiện thể thắp nhang cầu nguyện cho kẻ xấu số nào đó!

Tiêu Vân Triệt trong mắt mọi người là người không màng danh lợi nhất, ngay cả cưới về một nàng dâu cũng là tính tình ôn hòa. Hai người thường ngày ngâm thơ tác đối, vẽ tranh gảy đàn, quả nhiên là cầm sắt hòa minh, vô cùng tự tại. Nhưng hôm nay hắn lại phát hiện thê tử của mình mất hồn mất vía, cặp mắt kia luôn nhìn chằm chằm Mạnh Điệp Vũ, làm cho hắn cảm thấy có chút không quen, mấy lần định mở miệng hỏi lại thấy đây không phải là thời điểm thích hợp, chỉ đành phải đè xuống phiền não trong lòng.

Thẩm Phi Hà thật ra thì đã nghĩ tới, nhất định là Mạnh Điệp Vũ hãm hại Thường Hy, nhưng không ngờ được Thường Hy là một nhân vật lợi hại, có thể ở đường cùng mà phản kích. Nhớ năm đó nếu nàng có được vài phần mẫn tuệ của Thường Hy thì sao còn phải chịu đựng tiếng xấu nhiều năm như vậy? Một hai năm gần đây mới không có người nhắc tới nữa, cuộc sống của nàng mới thanh thản được một chút, nghĩ tới đây lại càng cảm thấy căm hận, nhìn đến bộ dáng giả đáng thương của Mạnh Điệp Vũ không khỏi muốn nhấc chân hung hăng dẫm cho bẹp cái bản mặt kia, để cho cô ta lộ ra nguyên hình hung ác.

Nhưng là nàng không thể, cũng không dám, cho nên thật buồn bực, vì vậy cũng không chú ý tới ánh mắt liên tiếp dò xét của phu quân mình.

Bên này Minh tông nghe được Tiêu Vân Trác nói vậy thì thần sắc cứng đờ, chẳng lẽ còn có đại sự gì hay sao? Nhưng là Tiêu Vân Trác đã nói ra miệng, ông cũng không thể giả bộ như không nghe thấy, cho nên phải mở miệng hỏi: “Có chuyện gì thì nói đi, muốn đòi cái công đạo gì?”

Tiêu Vân Trác tựa hồ đã sớm thành thói quen Minh tông đối với hắn lãnh đạm, thần sắc sừng sững bất động, chậm rãi khí phách nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, sáng nay Ngu thượng nghi phân phó cung nhân tiến hành kiểm tra các lầu trúc lần cuối lại phát hiện ra sân khấu chính có vấn đề, bốn cọc trúc to nhất chống đỡ đều bị người khác dùng lợi khí chém hỏng gần như hoàn toàn, cứ như vậy đài trúc sẽ không chịu được lực quá lớn, tùy thời mà sụp xuống.”

Nói tới chỗ này, trong đại điện nhất thời vang lên tiếng hút khí không dứt, tất cả mọi người đều bị hù sợ, đây là có chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể có chuyện đáng sợ như vậy đây? Trong lúc nhất thời thế nhưng không có người nào dám tin vào tai mình nữa.

Tiêu Vân Trác nhìn khuôn mặt đã xanh mét của Minh tông, trong lòng hiểu rõ, lại tiếp tục nói: “Mới vừa rồi biểu muội cùng Ngu Thượng nghi nói qua tình hình dưới nước, trong lòng nhi thần cũng nổi lên nghi vấn, hy vọng phụ hoàng lập tức phái người bảo vệ hiện trường, ngày mai sẽ tỉ mỉ tra xét. Nhi thần nghi ngờ biểu muội cùng Ngu Thượng nghi sau khi rơi xuống nước lại bị công kích, đoán chừng lúc ấy dưới nước có người, xin phụ hoàng ân chuẩn!”