Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Quyển 50 - Chương 2: Kỳ nghỉ ngắn

Chỉ một ngày nghỉ ngọt ngào!

Yurin, Pale, Zephyr và những người còn lại của nhóm thám hiểm quyết định dành cả đêm vui đùa. Weed đã tạo ra một đống lửa trại cao bằng một tòa nhà 5 tầng.

“Tôi nói rồi mà, chơi với lửa là vui nhất.”

Vì xung quanh chẳng có ai trách mắng họ về những vấn đề an toàn, họ dựng lên một tháp củi và để cho ngọn lửa dâng cao. Dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, Weed cùng đồng đội nhàn nhã nghỉ ngơi bên nhau, nhìn ngắm đống lửa trại to bằng tòa nhà đang rực cháy dữ dội.

“Tốt hơn nên sử dụng mấy con mập mạp làm mồi câu, ở đây có rất nhiều cá lớn.”

Zephyr đang dạy Yurin cách câu cá trong đêm.

“Chậm lại và thư giãn. Câu cá là tận hưởng cảm giác chờ đợi, sự thú vị của việc luôn cảnh giác, và không khí yên tĩnh xung quanh em.”

Quăng cần câu xuống, đợi chờ một con cá đến, và câu nó lên. Vì ở đây có vô số loại sinh vật biển sống trong những rặng san hô, cho nên có thể bắt được nhiều loại cá. Chúng không chỉ ngon khi đem nướng trên lửa trại của Weed, mà đánh bắt chúng cũng là một cách tuyệt hảo để nâng độ thành thục kĩ năng Fishing và kiếm thêm một vài điểm chỉ số.

“Vào những ngày thế này, anh thích làm một chuyến đi câu.”

Zephyr nhắm mắt lại và cảm nhận cơn gió biển mát lạnh thổi vào người. Giữa sự hối hả và xô bồ của cuộc sống thường nhật, những khoảnh khắc yên bình hạnh phúc hiếm hoi như vậy thật quý giá.

‘Cùng đi du lịch với người sau này có thể trở thành vợ tương lai của mình...’

Zephyr mở mắt ra và quay sang nhìn bên cạnh mình, trên khuân mặt tuấn tú của anh nở nụ cười. Yurin đã trộn thứ gì đó trong hộp sơn và giờ đang đổ nó ra biển.

“Em đang làm gì vậy?”

“Câu cá.”

“Hả?”

“Trong những kĩ năng của Painter có một kĩ năng là Poison Making (chế độc), anh thấy đó.”

Yurin đổ toàn bộ thùng sơn chứa đầy chất độc ra biển. Sau một lúc, mặt nước dầy đặc xác của hàng trăm con cá đang từ từ nổi lên.

“Chúng không chết hẳn vì độ thành thục kĩ năng của em còn thấp! Chúng ta phải bắt chúng trước khi chúng tỉnh lại và trốn mất.”

“Nhưng, sự lãng mạn, nghệ thuật chờ đợi của nghề đi câu...!”

“Nhanh lên đi!”

Zephyr phải xắn quần tới đầu gối để nhặt cá. Cách này chắc chắn hiệu quả hơn nhiều cách câu từng con một bằng cần câu.

“Lalala...”

Yurin ngâm nga vui vẻ khi thu nhặt tất cả đống cá.

“Golgolgol.”

“Heheheh!”

Irene, một cô gái yêu động vật, đã nấu món cá trên đống lửa trại để cho Geumini, cá sấu sông Nile và White Tiger ăn.

“Cá ngon quá. Golgol.”

“Cá ngoài tự nhiên là ngon nhất!”

Sở thích của Geumini là rắc một ít bụi vàng lên trên con cá trước khi ăn.

“Thật cô đơn...”

Trong khi đó, Pale đang lang thang quanh bãi biển một mình. Cho tới bây giờ, đó là đêm cô đơn hơn bất kỳ đêm nào. Nhưng khi anh quay đầu lại đống lửa nơi Weed và đồng đội của anh đang ngồi, anh nhận ra vài gương mặt quen thuộc lúc trước không hề có mặt ở đó.

“Huh...?”

Hwaryeong, Bellot, Seechwi, Maylon, Cua Tẩm Gia Vị, và Python... Một vài trong số họ là những người bạn cũ trong khi có vài người thì mới quen trong những chuyến đi săn gần đây, họ đều mới tới tham gia cùng Weed và những người khác. Sau khi kỳ nghỉ của Weed được chiếu trên TV, họ đã bày tỏ sự tiếc nuối khi không được đi cùng cậu, thế nên cậu sử dụng kĩ năng Time Sculpting một lần nữa để mang họ đến nơi này. Nhưng dù có sự hiện diện của tất cả những người đó, ánh mắt Pale chỉ nhìn Maylon.

“Ahhh...!”

Pale chạy nhanh về phía cô, trong mắt như trào nước. Maylon trong lúc đang đợi cá chín, đột nhiên cảm thấy mình bị khóa chặt trong vòng tay của Pale, người đang khóc ầm lên như trẻ con.

Romuna lắc đầu.

“Người ta sẽ tưởng anh ấy vừa đoàn tụ với người thân lâu ngày chưa gặp mất, nhìn anh ấy kìa.”

Surka gật đầu đồng ý.

“Em biết. Họ vừa ăn sáng với nhau hôm nay xong.”

***

“Mang hết rượu lại đây! Chúng ta không có thời gian để lấy từ trong các sọt ra nên hãy giữ xe hàng của các bạn ở đó một lúc.”

Mapan đang làm công tác chuẩn bị cho lễ hội ở Đồng bằng Garnav cùng với các Merchant đến từ Vùng Phương Bắc, những người đã bị triệu tập khẩn cấp. Lễ hội sẽ được tổ chức với quy mô lớn đến nỗi nó cần phải cung cấp đủ thức ăn và hoạt động vui chơi cho ít nhất là một trăm triệu người. Rất nhiều tập đoàn kinh doanh tình nguyện tiếp cận Mapan vì họ đã ngửi thấy mùi lợi nhuận.

“Tôi đến từ Công ty điện tử LG Electronics. Công ty chúng tôi đang hi vọng thúc đẩy các sản phẩm như tủ lạnh, máy giặt và TV; liệu chúng tôi có thể làm vài cuộc thương lượng không?”

Mapan thở dài, nhấc cái bụng mỡ của mình lên.

“Chúng tôi đang tổ chức một lễ hội thiêng liêng ở đây, vì vậy đương nhiên chúng tôi cần trợ giúp từ nhiều nguồn khác nhau...”

“Dĩ nhiên rồi, chúng tôi sẵn sàng trả... hừm, tiền thuế đường.”

“E hèm hèm! Thuế đường ư! Tại sao? Những lời đó giống như chúng tôi đang tống tiền công ty của các anh vậy. Anh nghĩ gì mà nói thế?”

“Ôi. Tôi xin lỗi, chỉ là tôi lỡ lời...”

“Dù sao chúng tôi cũng sẽ chấp nhận quyên góp.”

Samsung, LG, Hyundai và các tập đoàn IT từ Trung Quốc và Mỹ...

Mapan thu được một khoản quỹ tài trợ khổng lồ từ những công ty đó, đổi lại là cung cấp cho họ một sạp quảng cáo đặc biệt. Khoản tiền này lần lượt được chi trả hào phóng khắp Lục địa Versailles.

“Chúng ta cần nhiều bia, món tráng miệng, và các loại đặc sản địa phương ăn được từ tất cả các vùng miền.”

“Nhưng... rất nhiều loại đặc sản phải được nấu đúng cách.”

“Chúng ta sẽ thuê bất kỳ đầu bếp chuyên nghiệp nào nếu cần thiết.”

“Liệu...liệu chúng ta có thể làm được không?”

Tổng chi phí quá lớn khiến cho các Merchant của công ty thương mại Mapan cũng phải nhảy khỏi ghế vì sợ hãi. Họ phải cung cấp thức ăn cho một triệu người trong vài ngày, nên chi phí kèm theo chắc chắn phải là một con số vô cùng lớn. Thêm vào một phần ngân khố của Vương quốc Arpen và tiền tài trợ từ các tập đoàn, thậm chí là cả tài sản riêng của Cửa hàng Mapan đã được đầu tư vào sự kiện đặc biệt này.

“Đây là nhiệm vụ quan trọng mà Weed đích thân giao phó cho chúng ta.”

“Vâng! Tôi hiểu rồi thưa ngài!”

Vậy là họ bắt đầu đặt hàng trong bảng tin nhắn của tất cả các website cộng đồng dành cho các Merchant phương Bắc và Lục địa Trung Tâm trong Royal Road, điều đó có nghĩa là số lượng thực phẩm khổng lồ sẽ được thu thập lại một nơi.

Vì đó không phải điều họ cần giữ bí mật, nên các Merchant nói chuyện rất nhiều về sự kiện lớn này bất cứ khi nào gặp nhau.

“Một lễ hội với quy mô chưa từng thấy... Tôi thấy nể cái tài xoay sở và chèo lái của Weed cùng với Cửa hàng Mapan khi làm ra được một sự kiện lớn như thế. Có tin đồn rằng chỉ tính riêng số lượng xe hàng chở thực phẩm từ khắp nơi trên lục địa đã vào khoảng 10 triệu.”

“Phải đấy, điều đó gần như là không thể nếu như không nhờ vào ảnh hưởng và quyết định nhanh chóng của Weed.”

“Chú ý, chú ý!”

Trong mọi quảng trường thành phố bao gồm cả những thành phố trên Lục địa Trung Tâm, các câu chuyện về lễ hội lớn tại Đồng bằng Garnav tiếp tục lan rộng.

Một Merchant đang mặc trang bị tân thủ nói chen vào cuộc trò chuyện giữa một đám người chơi.

“Này này, các anh có biết lễ hội đó là sự kiện được tổ chức dành cho tất cả người chơi không?”

“Gì cơ?”

“Thật đấy, Weed đã trả một khoản tiền lớn cho những người chơi của Vương quốc Arpen, những người đã cùng anh ấy vượt qua nhiều khó khăn.”

“Nhưng tôi nghe nói rằng những người chơi từ Lục địa Trung Tâm cũng được tự do tham gia nữa mà?”

“Dĩ nhiên, Weed không giới hạn người nào có thể đến tham dự. Đó sẽ là lễ hội cho tất cả mọi người trong Royal Road.”

“Đó mới là Weed mà tôi biết!”

Weed, dành một khoản tiền khổng lồ chỉ để phục vụ những người bình dân! Thông tin này bắt đầu lan rộng trong mọi thành phố và bảng tin nhắn trên web.

- Hoan hô Weed!

- Chiến tranh, đi săn, phá hủy... đó là những từ mà người chơi Royal Road đã quen thuộc. Tuy nhiên, ở Vương quốc Arpen, những khái niệm phổ biến và tự nhiên nhất đó là vui vẻ, hạnh phúc và tự do.

- Kyaah. Và Weed sẽ nghèo rớt như một con chó không nhà nếu anh ấy thua trong trận chiến sắp tới. Đúng là một người hào phóng đến ngạc nhiên!

- Tôi đoán đây là mong ước của Weed vĩ đại, cho mọi người có thể hưởng thụ một ngày.

- Tôi luôn luôn chỉ trích Hội Cháo Hành, nhưng... tôi nghĩ giờ thì tôi có thể hiểu tại sao nhiều người lại đứng về phía Weed.

Cảm nghĩ của công chúng hoàn toàn yêu mến Weed.

- Anh có thấy cách mà mọi người ở Đồng bằng Garnav chào đón những người chơi đã chết trong trận chiến với quân đội Hoàng gia Haven ở Shelgium không? Cảnh đó thật sự cảm động đến mức tôi rớt nước mắt.

- Còn cảm giác gì tuyệt vời hơn việc những cố gắng và gian khổ của bạn được người khác công nhận? Tôi ước gì ông chủ của tôi cũng giống như Weed.

- Hãy nghĩ về Morata và Công viên nước Puhol; rõ ràng là nhiều thành tựu của Weed không chỉ để tạo nên những cuộc phiêu lưu và thám hiểm hoành tráng. Có thể nói phần lớn những hạnh phúc mà người chơi phương Bắc đang tận hưởng bây giờ là thành quả lao động vất vả của Weed.

- Sự nỗ lực này là điều không thể dù có lòng yêu thương con người sâu sắc tới đâu; tổ chức một lễ hội lớn nhất trong lịch sử ngay trước thềm cuộc chiến, chỉ vì sự vui vẻ của những người tham gia!

- Wow, một lễ hội... Hãy cùng đi tận hưởng niềm vui!

Những người chơi từ phương Bắc và Lục địa Trung Tâm, thậm chí có người từ các khu vực phía Đông bao gồm Vương quốc Rosenheim, cũng bắt đầu vội vã hướng đến Đồng bằng Garnav. Độ nổi tiếng và danh dự của Weed, người tổ chức sự kiện trọng đại này bây giờ đã lên đến đỉnh.

“Tôi không ngờ mọi việc lại tiến triển tốt thế này. Những chiêu trò khéo léo của Weed thực sự có khả năng thay đổi dòng chảy của lịch sử!”

Ngay cả Mapan, người đã đến Đồng bằng Garnav từ đầu cũng không đoán được phản ứng của công chúng lại bùng nổ như vậy.

“Đơn vị Cháo Nấm Độc có mặt!”

“Chào mừng tất cả mọi người!”

Mỗi khi có một nhóm khách lớn vừa đến Đồng bằng, âm thanh chào mừng và vỗ tay lại vang lên rầm rầm. Trong lễ hội, nếu muốn móc sạch túi của nhóm người đang tập chung cùng một chỗ thì phải khiến cho họ cảm thấy phấn khích mọi lúc. Vì còn nhiều thứ vẫn chưa chuẩn bị xong vào ngày thứ 2 trên Đồng bằng Garnav, mọi người tình nguyện bước vào bếp giúp nấu ăn, xây dựng sân khấu, và thậm chí dựng lều.

‘Weed đã nói anh ấy sẽ tổ chức lễ hội mỗi năm như thế này nếu anh ấy thắng trong trận chiến sắp tới. Với quy mô như thế nó sẽ làm cả Lục địa Versailles phấn khích, không hề nói quá. Sẽ có chuyện đáng để xem.’

Chứng kiến lễ hội trên Đồng bằng Garnav cải thiện mỗi năm đã là chuyện để mong đợi, chưa kể đến số lợi ích mà họ có thể kiếm được trong mỗi sự kiện như vậy. Lợi nhuận từ việc bán số lượng đồ ăn cực khủng mà họ đã đầu tư sẽ đủ để mang lại sự giàu có hơn nữa cho Vương quốc Arpen.

Trong lúc ấy, Mapan phải đối mặt với vài nhóm Merchant từ Lục địa Trung Tâm, những người chịu ảnh hưởng quyền lực của Guild Hermes. Mặc dù Cửa hàng Mapan cũng chiếm ảnh hưởng lớn trên thị trường và bán hầu hết các loại item trong Royal Road, nhưng chỉ tính riêng vốn thì nó không thể so sánh với những nhóm Merchant lớn này được.

“Chúng tôi đến từ một Guild Merchant bán đồ uống pha chế tại Vùng Britten. Chúng tôi định bán những loại rượu chất lượng cao ở đây.”

“Giá cả thế nào?”

“Ít nhất 300 vàng một chai.”

Mapan và bang chủ các Guild Merchant đánh mắt nhìn nhau.

‘Tên tiểu tặc này... hắn muốn nhân cơ hội hốt bạc đây mà.’

‘*thở dốc* Ánh nhìn đó. Chắc anh ta đã đoán được ý định của mình rồi.’

Mapan nói bằng giọng trầm trầm.

“Lễ hội này là vì sự vui vẻ của tất cả mọi người. Hãy hạ giá đi.”

“Gì cơ? Không phải giá item được quyết định bởi ý muốn của thị trường sao? Khi nhu cầu tăng, đương nhiên người cung cấp item đó có quyền tăng giá.”

“Nhìn đi, chúng ta đều biết chuyện gì đang diễn ra ở đây vì thế hãy bỏ ngay thói vờ vịt và ngưng lừa bịp mọi người. Anh định cứ tiếp tục kinh doanh bằng cách đó sao?”

“Hãy sống thành thật để thay đổi cuộc đời. Nghiêm túc đấy.”

“Được... được rồi.”

Mapan không có lý do gì để do dự trước sự ủy thác của những nhóm Merchant lớn đến từ Lục địa Trung Tâm. Dù họ có giàu tới đâu thì sự vận hành của bất kỳ nhóm Merchant nào cũng đều dựa trên việc giao dịch và tiêu tiền của người chơi.

Ảnh hưởng của Cửa hàng Mapan đã tăng nhờ việc mở rộng Morata, cho tới khi nó vươn tới toàn vùng phương Bắc, sau khi cửa hàng được giao nhiệm vụ tổ chức lễ hội này, nó thậm chí còn có nhiều quyền lực hơn. Nhiều tới nỗi nó có thể gây ảnh hưởng tới toàn bộ công việc kinh doanh trên lục địa. Các thủ lĩnh của những nhóm Merchant Lục địa Trung Tâm chỉ có mỗi Guild Hermes để chĩa mũi dùi tức giận.

“Thánh họ! Lúc này Guild Hermes đang làm cái quái gì thế?”

“Những gã đó đúng là vô dụng, trừ lúc đi cướp đất về cho mình thì nhanh lắm. Sau bao nhiêu tiền của chúng ta cống nạp cho bọn chúng, giờ bọn chúng đã trả lại cho ta được cái gì?”

Nhiệm vụ của Mapan cũng bao gồm việc chia khu vực kinh doanh cho từng nhóm Merchant; nếu các Merchant đó trở nên tham lam và bắt đầu kinh doanh bừa bãi, nó có thể làm hủy hoại lễ hội.

Vào ngày thứ 2 trên Đồng bằng Garnav, các Minstrel (người hát rong) bắt đầu hát và Dancer bắt đầu nhảy múa từ sớm.

“Lalala. Lalala. Lalalalalala...”

Bất cứ khi nào những người chơi nữ Musician chơi nhạc cụ, ngọn lửa được đốt từ đêm hôm trước lại lắc lư như đang múa. Những cô gái Elf xinh đẹp thong thả bước qua, lôi kéo bao sự ngưỡng mộ từ đám đông xung quanh.

“Woooooow.”

“Họ thật là đẹp. Họ đến từ đâu vậy?”

Một vài người đàn ông dũng cảm bắt chuyện với họ.

“Tôi có thể hỏi quý cô từ đâu đến không?”

“Chúng tôi đến từ Elven Alpine Club.”

“Ahh. Guild nổi tiếng đó...!”

Một trong những Guild mạnh nhất của chủng tộc Elf, các Elf Hunter của Guild đó đã nắm rõ những đặc điểm của khu rừng khi rèn luyện kĩ năng của mình. Họ trở thành những chiến binh dũng cảm được phép đi săn trong Dãy núi Rồng, và một video chiếu cảnh hàng chục Elf đồng loạt chạy lên núi trong một cuộc hành quân đã được phổ biến rộng rãi giữa những người chơi.

“Wow... có phải là thành viên của Guild Black Lion đó không? Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên họ tham gia một sự kiện quần chúng kể từ khi Guild mất đi sức mạnh.”

“Đó là Roam từ Guild Roam và Halden, chiến binh của Garakon nữa.”

“Có nhiều người nổi tiếng đã đến!”

Dù mới chỉ là ngày thứ 2, những người chơi hạng top từ Lục địa Trung Tâm đã xuất hiện. Cuộc chiến tranh của các Guild thanh thế, và cuộc xâm lược của Đế chế Haven – ngay cả với những người chơi nổi tiếng đang sống ẩn dật, cuộc chiến quyết định trên Đồng bằng Garnav thật hấp dẫn khó có thể bỏ lỡ.

Trong lúc Mapan đang bận rộn làm việc, có một tin nhắn riêng gửi đến.

- Weed: Mapan,

“Uhm. Có tôi.”

Mapan nhỏ giọng trả lời, bởi bất kỳ cuộc trò chuyện nào giữa họ cũng có khả năng phải giữ bí mật.

- Weed: Tôi tin là mọi việc vẫn tiến triển tốt phải không?

“Tôi đã cho người của mình thực hiện mọi sự chuẩn bị. Các cửa hàng đồ lưu niệm cũng đang bán rất chạy.”

- Weed: Còn số lợi nhuận đã tạo ra?

“Lợi nhuận khoảng gấp 70 lần giá sản phẩm, nhưng vì các item khác rẻ quá nên vẫn có mấy điều cần phàn nàn.”

- Weed: Hãy nhớ, khi tổ chức sự kiện này anh cần có quan niệm đúng đắn rằng mình đang làm công việc kinh doanh cho cả năm chỉ trong vài ngày. Dù lời hay lỗ, đây vẫn là cơ hội chỉ có thể gặp một lần trong đời.

“Tôi sẽ làm hết sức mình. Tôi đã xem qua vài miếng đất chúng ta có thể mua với số tiền đó sau khi vụ này kết thúc.”

- Weed: hehehehehehe.

“Kyakyakyakyakyaaat!”

Việc cộng tác giữa Mapan và Weed giống như cá sấu và chim sâu vậy. (Loài chim sâu chuyên ăn côn trùng trong miệng cá sấu)

“Mong muốn của cậu là mệnh lệnh của tôi.”

- Weed: Anh cần sắp xếp vài người chơi và làm nhiều bức tượng kích thước lớn. Giống như khi xây kim tự tháp ở Vương quốc Rosenheim ấy.

“Tượng?”

- Weed: Phải, càng lớn và nhiều thì càng tốt. Khoảng gấp 5 lần kích cỡ của Binryong – không, có lẽ là 10 lần.

Não Mapan hoạt động thật nhanh. Khi Weed đưa ra yêu cầu như vậy thì luôn có lý do cụ thể nào đó.

“Tôi có thể hỏi chi tiết tại sao cần làm vậy không? Tôi sẽ chuẩn bị tốt hơn nếu biết mục đích chính xác.”

- Weed: Những bức tượng đó sẽ cùng tham gia đánh Đế chế Haven với chúng ta.

Sculptural Life Bestowal!

Mapan không thể kìm nén sự ngạc nhiên khi biết điều đó.

“Nhưng làm vậy thì cậu sẽ bị giảm level. Dù chúng ta thắng trận chiến, cái giá đó không phải quá đắt sao? Chỉ ban sự sống cho một trăm bức tượng cũng đã là... và nếu lỡ chúng ta thua, sẽ không cách nào có thể hồi phục tổn thất.”

Đồng đội của Weed phản ứng khá nặng nề với mức phạt khi sử dụng những kĩ năng đặc biệt. Nếu là Sculptural Life Bestowal, đó là kĩ năng không hạn chế lần sử dụng nhưng nó làm cho level của người chơi giảm, đổi lại là tạo ra một đầy tớ mạnh mẽ. Nếu họ bị đánh bại trong trận chiến sắp tới và mất tất cả tượng sống, họ sẽ phải chịu mức tổn thất khổng lồ không thể xóa bỏ.

‘Tại sao Weed lại đi một nước bất cẩn như vậy?’

Dù các tượng sống đó có thể giúp ích trong suốt trận chiến chống lại đế chế, dưới tình huống hiện tại nó vẫn không thể làm thay đổi kết quả trận chiến chỉ với một đống tượng.

Ngay lúc Mapan muốn thuyết phục Weed từ bỏ kế hoạch này, Weed lại gửi một tin nhắn khác.

- Weed: Không phải tôi ban sự sống đâu, sẽ có người khác. Hiện giờ tôi đang cố gắng để khiến cho người đó phải làm vậy.

Mapan ngay lập tức đoán ra đó là ai.

“Ý cậu không phải là... Geihar von Arpen?”

- Weed: Ahihi. Tôi phải tận dụng hết tất cả những người mình có thể kiểm soát.

“Kya-ha, đúng là, nói về mánh khóe thì tôi còn phải học cậu nhiều.”

Geihar von Arpen, Hoàng đế! Ông là người đầu tiên trong lịch sử đã thống nhất Lục địa Versailles, nhưng Weed không phải là người chỉ ngồi im và ngưỡng mộ thành tựu ấn tượng của ông ấy.

‘Cậu ấy định bóc lột ông hoàng đế này tới mức...’

Sử dụng lại ông ấy trong cuộc chiến sẽ dẫn tới sự thống nhất của toàn lục địa một lần nữa!

Bức tranh lớn đang dần hoàn thiện trong đầu Mapan.

‘Những người chơi sẽ xây các bức tượng lớn trên Đồng bằng Garnav, Hoàng đế Geihar sẽ lần lượt ban sự sống cho chúng. Vậy thì vấn đề còn lại là Weed làm thế nào mang ông ấy trở lại... Oh, đương nhiên rồi, cậu ấy sẽ hồi sinh ông ta bằng Sculpture Resurrection.’

Một bất lợi của kĩ năng Sculpture Resurrection đó là không cách nào ngăn được việc người bị hồi sinh từ chối giúp và rời khỏi người đã mang họ trở về. Thế nên, việc bắt người đó sử dụng kĩ năng của mình ban sự sống cho vài bức tượng sẽ yêu cầu một tình bạn rất thân thiết, hoặc một lý do rất chính đáng. Để làm cho điều đó xảy ra, Weed đã du hành trở lại quá khứ bằng kĩ năng Travel Sculpting nhằm lấy lòng vị hoàng đế khi ông còn ở quá khứ. Tất cả những kế hoạch này được móc nối với nhau như một cái máy, tận dụng các kĩ năng điêu khắc đặc biệt theo một cách phối hợp chặt chẽ.

‘Khả năng cao chuyện đó sẽ thành công.’

Mapan có thể tưởng tượng ra cảnh Hoàng đế Geihar von Arpen được hồi sinh đang ban sự sống cho các bức tượng vì Weed; những người khổng lồ và các sinh vật to lớn cao hàng trăm mét phun ra hơi thở chết chóc về phía quân đội của Đế chế Haven.

“Tôi sẽ bắt đầu tạc thật nhiều tượng ngay lập tức. Ở đây có rất nhiều người chơi phương Bắc tập hợp, tôi sẽ dùng hàng ngàn người ở đây nếu cần, trước khi trận chiến bắt đầu.”

- Weed: Đúng là tinh thần đó! Anh cần làm mọi loại quái vật kinh khủng nhất, cả những con biết bay nữa.

“Ý cậu là những con như Squashy Wriggler?”

- Weed: Chính xác. Tôi sẽ cố gắng gửi bản thiết kế phác thảo cho anh bất cứ khi nào có ý tưởng.

“Tôi cũng sẽ chuẩn bị vài tác phẩm nghệ thuật hoặc bài phát biểu ca tụng chiến công của Geihar, như vậy ông ta sẽ vui lòng giúp chúng ta hơn. Tôi có thể tìm trong những cuốn sách lịch sử ở Đại thư viện Morata để tìm ra loại đồ ăn đồ uống ông ấy thích rồi chuẩn bị một ít.”

- Weed: Mượt!!

“Kyakyakyakya!”

- Weed: Và tiền lương...

“Chúng ta chỉ cần trả cho họ vài bát cháo hành. Vẫn sẽ có hàng đống người muốn tới giúp.”

- Weed: Tuyệt vời! Dù sao thì, ít nhất hãy cho thêm mỗi tô cháo một quả trứng, không thể để mọi người cảm thấy mình bị ngược đãi.

***

Ngày hôm sau vào lúc mặt trời vừa lên, Weed tuyên bố với các đồng đội của mình:

“Giờ chúng ta đều đã vui đủ rồi, tôi nghĩ đã đến lúc làm việc.”

“Sao, chỉ một ngày thôi à?”

“Phải, ý tôi là, chỉ ăn không ngồi rồi như thế thì 10, 20 phút là chán thôi mà, các cậu có nghĩ vậy không?”

Sau tất cả khó khăn thử thách họ phải chịu đựng trong vô số cuộc đi săn và quest, giờ cậu lại nói rằng một ngày nghỉ là quá đủ.

Weed chỉ tay ra vùng biển xa xa.

“Trong một tuần, đội quân quái vật sẽ xâm lược từ vùng biển đó.”

“Có khoảng bao nhiêu?”

Cua Tẩm Gia Vị, người tham gia sau cùng với Maylon và vài người khác, hỏi cậu. Vừa kiếm thêm vài điểm chỉ số và được ngắm cảnh biển miễn phí ở nơi tuyệt vời thế này, anh khá mãn nguyện và sẵn sàng cho mượn sức mạnh trong trận chiến sắp tới để trả ơn. Anh định tận hưởng cuộc chiến, có rất nhiều thú vui khi được hạ quái vật cùng Weed và các đồng đội đáng tin của cậu.

“Anh có thể tưởng tượng rằng mặt biển chỗ đó sẽ bị bao phủ bởi quái vật.”

“...Cái gì?”

“Đúng rồi đấy. Trong tầm mắt xa nhất có thể, thậm chí qua cả đường chân trời, chỉ toàn là quái vật. Thực ra là toàn bộ khối nước sâu dưới mặt biển cũng đông nghịt quái vật.”

“Tên của chủng tộc quái vật đó là Poratt. Hãy tưởng tượng đến những con rắn biển và các anh có thể hình dung ra hình dáng của chúng. Chúng thích ăn thịt nhưng cũng sẽ ngấu nghiến hết những gì trên đường đi.”

“Level của chúng?”

“Rất đa dạng. Đây, tôi đã mang theo một bản ghi chép về chúng từ Đại thư viện ở Morata. Sau này giống loài của chúng đã bị tuyệt chủng.”

- Một đoạn văn miêu tả loại quái vật đã tuyệt chủng được viết bởi hải tặc, #391

Poratt.

Một chủng loài quái vật thường được tìm thấy ở những đại dương trong lành. Chúng có hình dáng của một con rắn và không có con mồi cụ thể. Sức mạnh của chúng có thể phân loại theo kích cỡ.

Trên 50 cm: Bình thường. Làm món sashimi rất ngon. Theo vài câu chuyện thì nó khá tốt cho sinh lý đàn ông. Hải tặc tranh giành thịt của chúng.

Trên 1m: Ngon. Đây là giai đoạn ngon nhất trong vòng đời của chúng. Bạn có thể uống hết cả chai rượu rum chỉ với một miếng thịt.

Trên 10m: Cần phải thận trọng. Có một vài hải tặc đã bị nuốt sống khi quá tham lam muốn bắt chúng. Tuy nhiên, với một cái lao móc thì không khó để săn được.

Trên 30m: Đáng sợ. Chúng có thể đâm thủng thuyền và phá hỏng nó.

Trên 50m: Tốt nhất nên tránh xa. Cả một tàu hải tặc có thể chìm nếu xui xẻo đụng phải chúng.

100 mét hoặc lớn hơn: Bạn cần phải căng buồm lên và chạy trốn, nhưng chúng có cánh, nên chúng sẽ đuổi theo bạn. Hãy chấp nhận là bạn phải chết, và ít nhất nên để lại di chúc.

Khi một con Poratt sống hơn 60 năm, nó mọc cánh và có thể bay. Những con già như thế được gọi riêng là Essen Poratt, và chúng là những sinh vật huyền thoại của biển, chỉ có vài hải tặc từng bắt gặp chúng và còn sống.

Sau khi các đồng đội lần lượt truyền tay nhau đọc tư liệu, Weed tiếp tục.

“Quái vật đến vùng biển này chủ yếu là loại nhỏ, nhưng cũng sẽ có vài con dài hơn 100m.”

Surka giơ tay lên hỏi một câu.

“Liệu có khả năng bản ghi chép này chứa sai sót? Những tin đồn xa xưa trong giới hải tặc thường có rất nhiều lỗi.”

“Anh không nghĩ nó đúng trong trường hợp này, vì cả Golden Bird và Bahamorg lúc đó đã từng chiến đấu trong trận ấy.”

Weed đã nghe những câu chuyện trực tiếp từ miệng Bahamorg, người đã từng sống trong thời kỳ đó, mặc dù hắn đã chết và được hồi sinh lần nữa, cả Golden Bird, những sinh vật có vòng đời rất dài. Nếu cậu thực sự cần thông tin về nhiệm vụ, cậu cũng có thể kiếm được nó thông qua kĩ năng Sculpting Resurrection, nhưng dĩ nhiên đây không phải là kĩ năng có thể sử dụng thường xuyên.

Pale nghiêm túc hỏi Weed.

“Nhưng chỉ có chúng ta làm sao ngăn được chúng? Theo những gì cậu giải thích với bọn tôi, sẽ không chỉ có số lượng lớn quái vật với kích thước ít nhất 100m, mà còn có đủ những loại nhỏ hơn lấp đầy biển khi chúng đổ vào!”

“Chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức.”

Weed trải tấm bản đồ địa hình và đường bờ biển của khu vực lên mặt cát của bãi biển.

“Chúng ta không cần lo lắng về số lượng quái vật ở trên bờ biển. Quân đội tượng sống của Đế chế Arpen sẽ đến đây ngăn chúng.”

“Vậy vai trò của chúng ta là gì?”

“Chúng ta phải câu giờ và ngăn chặn sự tàn phá biển, sự tuyệt chủng của dải san hô này cùng với các sinh vật sống trong nó. Lũ Poratt sẽ ngốn hết tất cả nếu chúng ta không can thiệp.”

Mọi người lúc này đều đã nắm rõ mục tiêu: kế hoạch là giữ chân chúng, không phải là giết tất cả số quái vật tràn ngập đại dương.

Zephyr cũng nêu ra một câu hỏi, với ánh nhìn nghiêm nghị trên mặt.

“Vậy, chúng ta phải giữ chân chúng bao lâu?”

“Golden Bird nói khoảng 2 đến 3 giờ.”

“Thế thì... điều đó thực sự đáng để thử.”

Mỗi thành viên mất một lúc để nghiền ngẫm kế hoạch của Weed.

‘Chắc chúng ta cũng có vài lợi thế.’

‘Tất cả những gì chúng ta cần làm là sống sót qua cuộc xâm lược... nó sẽ thành công nếu chỉ cần tập chung câu chút thời gian.’

Hầu hết mọi người sẽ nói điều này là không thể, nhưng những người tập hợp ở đây nghĩ rằng họ đang ở thế 50/50, một phần bởi vì họ tự tin vào khả năng của mình, nhưng một phần bởi vì họ biết Weed sẽ không bao giờ đặt cược cơ hội vào những thứ lố bịch. Cụ thể là trong chuyến thám hiểm này, ngoài một cuộc chiến, họ còn có thể tận dụng kĩ năng điêu khắc đặc biệt để biến mọi thứ thành một đặc ân. Đây cũng là cơ hội tốt để sử dụng thật hiệu quả những kĩ năng câu cá của Zephyr.

Vào lúc đó, Bellot khẽ nhăn mày và lẩm bẩm.

“Chờ một chút đã, tôi nghĩ chúng ta đã quên mất một cách dễ dàng và hiển nhiên có thể ngăn được lũ quái vật này.”

“Sao cơ? Cô chắc chứ?”

“Là cách gì thế?”

Đột nhiên mọi sự chú ý đổ dồn vào cô, Bellot tự tin giải thích.

“Chúng ta đều biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, phải không nào? Vậy sao chúng ta không tới gặp Hoàng đế Geihar và nói với ông ấy những điều mình biết, để ông ấy có thể tới và chặn lũ quái vật?”

“Huh, giờ tôi mới nghĩ ra, cô nói đúng!”

Đó là một đề nghị hợp lý – vì tổ đội phiêu lưu đã biết trước kế hoạch xâm lược của lũ quái vật biển, họ có thể cản trở nó bằng việc truyền tải kiến thức này tới đúng người. Đơn giản là thay đổi dòng chảy của sự kiện trong lịch sử, họ có thể bảo vệ thành công một vùng biển đẹp tuyệt vời như vậy.

“Nếu chúng ta cố gắng bảo vệ cảnh quan xinh đẹp này, nó cũng sẽ thay đổi cảnh quan của vùng đó khi chúng ta trở về tương lai. Điều đó sẽ khiến rất nhiều người chơi Royal Road hạnh phúc.”

“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cách bảo vệ vùng biển này lại đơn giản như vậy.”

Dường như Bellot đã tìm ra con đường nhanh nhất và dễ dàng nhất để ngăn chặn sự tàn phá thiên nhiên hoang dã của nơi này. Tuy nhiên, Weed kiên quyết lắc đầu.

“Đó sẽ là một nước đi sai lầm ngớ ngẩn.”

“Nhưng... tại sao?”

“Bởi vì mục đích của cả chuyến đi này là để lấy lòng Hoàng đế!”

Họ cần đặt vùng biển xinh đẹp này vào thế lâm nguy khi cố gắng ngăn một bầy quái vật khổng lồ, tất cả vì một mục đích duy nhất đó là nịnh nọt một người.

Thế nên Weed bắt đầu vạch kế hoạch phòng thủ cùng với đồng đội của mình trên bãi biển.

Bước một của kế hoạch: Dựng vài cái bẫy ở ngoài vùng biển xa. Đây là đề xuất của Zephyr.

“Hãy chuẩn bị thật nhiều tấm lưới gai và bắt quái vật trên biển bằng cách nối chúng vào các tảng đá ngầm. Nó có lẽ không ngăn được bọn chúng lâu nhưng trong vùng biển cuồn cuộn này, nó có thể khiến cho chúng bị vướng vào nhau.”

“Ý tưởng hay đấy. Người ta nói chúng ăn bất cứ thứ gì nên có thể chúng sẽ ăn luôn đồng loại đấy.”

Họ quyết định làm việc cả đêm để chế tạo ra càng nhiều lưới thép càng tốt. Bellot và mấy người khác thở dài chán nản, nhưng cuối cùng họ không có lựa chọn nào ngoài chấp nhận.

Kế hoạch thứ hai là sử dụng tàu ma, ý tưởng mà Pale đã đề ra.

“Weed, cậu là một Necromancer; cậu có thể triệu hồi một con tàu ma không? Tôi nghĩ Undead có thể giúp được nhiều ở đây.”

Thực sự, không gì hiệu quả bằng một con tàu ma khi muốn đánh lạc hướng sự chú ý của quái vật biển.

“Hmm. Chắc là được, nếu tôi biến hình thành một Lich. Kĩ năng của tôi đã cải thiện khá nhiều nên tôi hi vọng mình có thể triệu hồi số lượng tàu lớn hơn trước đây.”

Một đội tàu ma có thể làm cho cuộc chiến chống lại quái vật của họ dễ dàng hơn. Thực tế, xem xét điều kiện của nhiệm vụ này, nếu không có chiến dịch quy mô lớn thì không thể nào giữ chân được số lượng Poratt khổng lồ đó dù chỉ một lúc.

Kế hoạch thứ ba là mồi nhử. Lần này không có người nào cụ thể nghĩ ra ý tưởng này, nó là thứ đầu tiên lóe lên trong đầu mọi người khi họ nhìn Yellowy.

“Chúng ta cần một thứ gì đó lôi kéo sự chú ý... và tôi nghĩ mọi người ở đây đều đồng ý rằng Yellowy là ứng viên hợp lý nhất cho vai trò này.”

Cua Tẩm Gia Vị mở lời trước, Romuna cũng ngay lập tức liếm môi tán thành.

“Lũ quái vật háu ăn đó sẽ không thể nào bỏ qua Yellowy của chúng ta.”

“Tôi có thể nói đó là kế hoạch hợp lý, nhưng tôi không chắc liệu nó có hiệu quả khi chống lại lũ Poratt không, bởi vì chúng không phải quái vật trên cạn.”

Chỉ có Irene cảm thấy tội lỗi với Yellowy và muốn tha cho nó, cho tới khi Surka cười nói.

“Đừng lo chị ơi, Yellowy nói với em phải giữ bí mật chuyện này, nhưng mà nó thực sự có một kĩ năng mắng người đó! Kĩ năng đó chắc sẽ có hiệu quả trong việc đánh lạc hướng kẻ thù.”

Zephyr liếc mắt qua Yellowy và gật đầu.

“Vậy thì nó sẽ là miếng mồi hoàn hảo. Chúng ta có thể sử dụng nó làm loại mồi nhử cao cấp cho lũ quái vật.”

Kế hoạch thứ tư là bảo tồn. Xem xét viễn cảnh xấu nhất là khi chiến dịch phòng thủ thất bại thảm hại, họ đã quyết định thu thập các loại san hô và động vật biển nhiều nhất có thể, vậy thì khi họ rời khỏi vùng biển hoang tàn sau cuộc chiến, sẽ vẫn còn sự sống nào đó có thể đâm chồi và sinh sôi nảy nở một lần nữa.

Kế hoạch thứ năm là một thảm họa; Disaster Sculpting là một kĩ năng chỉ dùng trong tình huống bắt buộc. Dù nó có thể gây ra những thiệt hại không thể tránh khỏi cho rặng san hô, nhưng hiệu quả của kĩ năng này là điều mà tất cả họ không làm nổi.

Kế hoạch thứ sáu và cũng là kế hoạch cuối cùng chính là chết: Ngoại trừ Weed, các thành viên khác của tổ đội đã xác định đặt cả mạng sống vào cuộc chiến này, vì họ không thể chịu nổi việc một bãi biển đẹp như thế bị phá hủy không còn lại gì.

“Dù có chết thì cũng chỉ là offline một ngày. Chúng ta vẫn có thể tham gia trận chiến ở Đồng bằng Garnav không vấn đề gì.”

“Sẽ rất xấu hổ khi mất level kĩ năng, nhưng chúng ta lúc nào cũng có thể nâng lại những kĩ năng đó.”

Một phần lý do đằng sau quyết tâm của họ đó là chương trình phát sóng. Vì trở thành đồng đội của Weed nên họ đã nộp hồ sơ chụp hình cho một đống công ty quảng cáo. Với Surka là quảng cáo cho một hãng bán điều hòa, nội dung là một nữ võ sĩ quyền anh người đầy mồ hôi đang đấm bao cát trong phòng tập gym, và quảng cáo đó được công chúng đón nhận khá nồng nhiệt.

Mặc khác, Romuna có hợp đồng quảng cáo cho một dòng điện thoại di động; cô đã rất hạnh phúc khi lần đầu tiên nhận được đề nghị từ LG, những quảng cáo như vậy thường sẽ dành cho các nữ diễn viên cực kỳ cuốn hút hoặc thành viên của các nhóm nữ nổi tiếng, cho tới khi...

“Cái gì? Các anh muốn tôi đập vỡ chiếc điện thoại này?”

“Vâng! Hãy ném nó vào tường và đập bằng búa, hoặc thổi tung nó thành mảnh vụn bằng phép thuật lửa, sau đó gọi thử một cuộc. Đó là nội dung chính của quảng cáo này.”

“Nhưng thế thì có tác dụng gì?”

“Đó chắc chắn sẽ là cảnh tượng thu hút công chúng!”

“Nhưng... còn hình tượng của tôi?”

“Có sao đâu, quảng cáo này được thiết kế chính xác dựa trên hình tượng của cô mà.”

Quả là một đề nghị quá tốt để có thể từ chối, vậy là Romuna chấp nhận yêu cầu của họ và quay quảng cáo. Ông giám đốc khen cô tới tận trời.

“Mọi khung hình đều hoàn hảo. Dáng của cô khi ném điện thoại, cách cô dùng búa, kể cả vẻ mặt khi cô đốt cháy mọi thứ bằng phép thuật lửa! Liệu cô có hứng thú với diễn xuất không?”

Khi toàn bộ đồng đội của Weed đều nổi tiếng, họ rất kiên định với ý nghĩ sẵn sàng hi sinh bản thân vì công chúng, và vì giữ gìn vùng biển này.

***

Trên Đồng bằng Garnav nơi lễ hội đang diễn ra nhộn nhịp, Mapan bắt đầu tập hợp mọi người vây quanh mình.

“Tất cả mọi người, chúng ta cần làm vài bức tượng lớn ngay bây giờ.”

Những người chơi nổi tiếng của Hội Cháo Hành, những người đã từ bỏ quest và các cuộc đi săn của mình để tham gia cuộc chiến, sự nhiệt huyết lấp lánh trong mắt họ khi Mapan giải thích với họ rằng đây là yêu cầu đặc biệt từ Weed nhằm mục đích chinh phục Lục địa Versailles.

“Chúng ta có rất nhiều thời gian. Hãy làm khoảng 10 nghìn bức tượng một ngày và chúng ta sẽ có 130 nghìn bức!”

“Nhưng cậu ấy nói một bức tượng lớn không giúp được nhiều. Chỉ cần 80 nghìn thôi, nhưng thay vào đó chúng ta sẽ làm mỗi cái bằng kích thước của Tượng Nữ Thần Freya.”

“Tôi là một sinh viên nghành kỹ thuật, nếu giả sử chúng ta có khoảng 2000 người cho mỗi bức tượng, vậy thì... Whoo, tôi không cần phải tính cũng đoán ra được chuyện đó dễ như ăn bánh.”

“Tôi nghĩ trong tương lai nên đổi tên của nơi này thành Đồng bằng Tượng.”

Đôi khi Hội Cháo Hành được so sánh với một bầy Orc. Bất cứ khi nào Weed ra lệnh cho họ, họ sẽ nhào đến với một tiếng “Yaaaaaargh!!!” uy mãnh và hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào được giao, dù là một cuộc chiến hay một công việc tay chân vặt vãnh. Vài người chỉ trích hành vi tập thể của họ, nói rằng đó là ngu ngốc, nhưng chính những người thực sự tham gia vào các hoạt động đó lại không hề kêu ca gì. Đó là một thú vui chỉ có thể trải nghiệm trong Royal Road, hơn nữa, họ tự hào khi được cùng những người khác dẫn dắt Lục địa Versailles đi theo con đường chính nghĩa.

Sau khi Mapan nhận yêu cầu của Weed, Hội Cháo Hành thậm chí còn phát lệnh triệu tập khẩn cấp.

“Chúng ta cần tập chung tất cả lực lượng dự phòng vào kế hoạch này.”

“Tôi đã dự định sẽ tận hưởng lễ hội trước khi tham gia cuộc chiến... nhưng xem ra không còn lựa chọn nào nữa. Ahem.”

“Hăng hái lên nào. Chúng ta không biết khi nào mới lại có cơ hội tham gia sự kiện thế này khi Lục địa Versailles đã thống nhất, phải không nào?”

“Chúng ta, Hội Cháo Hành, đang dần trở thành một nhóm danh giá, không chỉ trong Royal Road mà trên toàn thế giới. Hãy đền đáp ơn huệ này bằng việc cư xử phù hợp với địa vị của hội.”

Một tin nhắn khẩn được gửi đến những người chơi đang uống bia và ăn không ngồi rồi trong lễ hội.

- Đây là Lệnh triệu tập khẩn cấp ưu tiên số 1 của Hội Cháo Hành. Quyết định xây d ựng những bức  tượng khổng lồ trên Đồng bằng Garnav. Các thành viên của Hội Cháo Hành được yêu cầu tham gia ngay lập tức.

Mặc dù đó là lệnh triệu tập khẩn cấp nhưng nó không có quyền ép buộc người ta phải tuân theo. Thế nhưng, những người đang nằm ườn trên đất khắp Đồng bằng Garnav đồng loạt đứng dậy.

“Lệnh triệu tập số 1!”

“Đó là thứ họ chỉ ban ra khi sống còn của Hội Cháo Hành bị đe dọa!”

Mọi người đặt xuống những đĩa đồ ăn còn dang dở; đàn ông và phụ nữ đang trò chuyện với nhau cũng ngừng nói.

“Lệnh triệu tập khẩn cấp! Đi thôi!”

“Đơn vị Cháo Nấm Độc, di chuyển!”

Những người đang nghỉ ngơi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu đổ về, trong tay nắm chặt khẩu hiệu đơn vị của họ. Người mới đến Đồng bằng Garnav để tận hưởng lễ hội cũng bị cuốn theo.

“Tham gia vào đội nhân công. Hãy bắt đầu làm việc! Tôi để cái xẻng đâu rồi nhỉ?”

“Di chuyển nào, nhanh lên!”

Đó là một cảnh tượng hoành tráng; 5 nghìn người chơi tụ họp trên Đồng bằng Garnav ào tới thực hiện phần việc của mình, làm dậy lên một đám bụi mù phía sau.

“Cái...cái gì vậy...?”

“Wow. Chỉ một giây và tất cả họ đều di chuyển!”

Những người chơi từ Lục địa Trung Tâm ngồi yên như trời chồng, ngẩn người bởi tình huống diễn ra quá nhanh.

- Đây là Lemon từ Hội Cháo Hành. Chúng tôi cần các bạn giúp ngay bây giờ. Xin hãy đến càng sớm càng tốt.

Quân đội chủ lực của Hội Cháo Hành đã đi từ phương Bắc xuống – một tin nhắn làm thay đổi bước di chuyển của toàn quân, tất cả binh lính hòa chung vào cảnh tượng ấy và bước đi vui vẻ như thể đang đi nghỉ mát.

“Bắt đầu hành quân!”

Những người chơi cấp cao đồng loạt phóng lên trước, chạy với tốc độ kinh khủng. Các Mage sử dụng phép thuật bay và vút lên trời di chuyển thẳng về phía Nam. Cấp độ trung bình của đội quân chủ lực Hội Cháo Hành không cao, nhưng ngay cả người chơi thường cũng bắt đầu di chuyển rất sốt sắng.

“Những ai đang cưỡi ngựa hoặc bò có thể đi lên trước!”

“Ai có xe hàng trống có thể chở thêm 10, không, 20 người mỗi xe.”

“Tôi vừa gửi yêu cầu tới tộc Avian. Một đội 20 nghìn chim sẻ đang trên đường tới chở chúng ta.”

Mỗi xe hàng được kéo bằng một con ngựa hoặc bò đi dọc con đường hoang, người ngồi trên xe cũng có mà bám vào hai bên thành xe cũng có.

Toàn bộ quân chủ lực của Hội Cháo Hành bắt đầu tiến nhanh về hướng nam với tốc độ khủng khiếp. Đích đến của họ là Đồng bằng Garnav.

****

Team dịch: Đéo Cần Tên
Translator: Cáo