Buổi phát sóng trực tiếp của đài KMC nói về quest của Weed đã đạt được số lượng người xem lớn nhất được ghi nhận từ trước tới giờ trên toàn quốc. Buổi phát sóng thậm chí phổ biến tới nỗi mà đài này nhanh chóng phải chuẩn bị thêm một chương trình nối tiếp chuỗi sự kiện này.
“Cuộc phiêu lưu của Weed vẫn chưa được hoàn thành bởi chương trình đang được chiếu theo thời gian thực. Hãy dành hết thời gian và nhân lực nhằm giúp quest này hoàn toàn được công chiếu.”
Các nhân viên tổ chức ăn mừng bằng một bữa tối ở công ty nhanh chóng tận tụy quay trở lại công việc vào ngày hôm sau, cho dù có là thứ bảy. Hơn nữa, bản trình chiếu đầy đủ toàn bộ chain quest của Weed đều được chuẩn bị để được công bố thành ba phần.
Phần một : The River of Lamentation.
Weed thanh tẩy dòng linh hà bị, tạo ra một liên minh giữa các bộ lạc và quái vật rồi chiến một trận kinh điển chống lại giáo hội Embinyu.
Phần hai : The Forbidden Land of Las Phananx.
Chuyến chu du dài đằng đẵng của Weed, băng qua một vùng biển bí ẩn, và khám phá vĩ đại của cậu trong việc tìm ra một Cấm Địa ở Las Phanax.
Phần 3: The Dark Mage
Weed lãnh đạo binh đoàn Undead trong trận chiến chống lại phía Chaos Warrior, các Guild và lũ Cướp Biển. Với trận chiến cuối cùng của Weed, một con Rồng đánh nhau với Tộc trưởng của bộ lạc nhằm quyết định số phận của toàn bộ vùng Las Phananx.
Nội dung chính của quest vốn đã được công chiếu hết trên bản tin trực tiếp, theo thời gian thực của quest. Bởi vậy, phiên bản hoàn chỉnh này sẽ thêm vào những chi tiết chưa được công bố trong chuỗi quest, bắt đầu với quest ‘River of Lamentation’.
Bảng tin thông báo đã nhanh chóng hoàn toàn bị tràn ngập bởi những yêu cầu xin công chiếu cả phần hoàn chỉnh lẫn phần phát sóng lại buổi phát sóng trực tiếp quest.
“Bao giờ toàn bộ chuỗi quest hoàn chỉnh được trình chiếu nhỉ?”
“Chiều chủ nhật này đấy.”
Quyết định này được đưa ra vào thời điểm tốt nhất nằm đảm bảo lượng rating cao nhất.
Đài KMC quyết định sẽ phát sóng phiên bản hoàn chỉnh, hành trình chuỗi quest của Weed vào chiều chủ nhật, nhưng trước đó họ cần khẩn trương và nhanh chóng bán bản 30s rút gọn ra thị trường.
Giám đốc Kang rất biết thích ứng với lợi nhuận tới từ việc sản xuất quảng cáo.
“Phần Một sẽ là việc biến đổi của hàng loạt bức tượng điêu khắc(T/m: Weed mode lại các bức điêu khắc dọc theo sông Lamentation)và một số hoạt cảnh ngắn về cuộc chiến giữa King Hydra, Lich Barkhan Demoph và con Imoogi. Phần Hai sẽ lướt qua về vụ núi lửa phun trào cũng như việc đổ bộ của Hạm đội của vương quốc Haven và Hải tặc, cùng với đó là cảnh chiến đấu. Còn Phần Ba thì....”
…The Director objected.
“Với phần Ba.... thời gian còn lại cho clip quảng cáo sẽ rất ít.”
“Vậy phần ba ta chỉ cần trưng qua cảnh đầu con Rồng thôi. Để cho tiếng rống của nó sử dụng hết vào thời gian quảng cáo còn lại.”
Video quảng cáo này là ý tưởng của bộ phận phát sóng đài KMC, những gì họ làm được là rất tốt so với khoảng thời gian ngắn ngủi họ có thể xoay xở mà nhét đủ.
Khi khói lửa chiến tranh chầm chậm tan biến trên dòng sông Lamentation…
Một đội quân được tập hợp để chiến đấu, cùng với sự nhạt nhòa và mệt nhọc của những âm thanh huy hoàng.
Những con Fire Giant di chuyển qua những hồ dung nham, tấn công các Adventurer loài người.
Một chúa Lich tộc Undead và một con Rồng!
Khán giả xem bản trailer đều háo hức đợi chờ buổi phát sóng chuỗi quest.
Khi bắt đầu chính thức công chiếu, tổng số lượng người xem chương trình đã đạt tới con số 63,9%. Chả có khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn việc ghi nhận được lượng rating cao nhất từ trước tới giờ. Hiện tại, chắc chả có ai mà không biết tới cái tên Weed ở Royal Road nữa.
Câu chuyện về chuyến hành trình của Weed đã sớm được liên kết với mọi topic viết trên các bảng tin internet từ ngày này qua ngày khác.
- Tôi thật sự tò mò về chuyến hải trình đó. Không biết phải bao lâu để có thể đủ trình lái và định hướng một cái thuyền buồm to như thế? Sử dụng mấy cái mái chèo đấy chắc là phải nhọc lắm nhỉ.
- Bạn có thể bắt cá. Có rất nhiều loại trứng lạ. Lũ cá heo mất 4 tháng để ra đời. Nếu bạn cho chúng ăn uống tốt, chúng cũng có thể giúp bạn gia tăng tốc độ học skill Sailing. Bạn cũng có thể nuôi thêm chim chóc như một công cụ hỗ trợ. Bạn không hề cô độc trên dòng biển lớn. Nếu bạn biết cách định vị, thiên nhiên sẽ đứng về phía bạn.
– Liệu có thể phiêu lưu tí trên biển không? Weed đã khám phá ra một hòn đảo, liệu chúng ta cũng có thể đi đến nơi nào đó và khám phá một lục địa mới?
- Có chứ, theo giả định, vẫn còn rất nhiều mảnh đất chưa được biết đến. Ước mơ của mọi thủy thủ là việc tìm ra đảo giấu vàng.
Sau buổi phát sóng về chuỗi quest của Weed, sự hứng thú với biển cả đã được kích hoạt. Dong thuyền ra những vùng đại đương chưa được biết tới và vượt qua được những con sóng cả dần được coi như một cử chỉ lãng mạn.
Ước ao được trở thành một Necromancer lan nhanh như lửa cháy.
- Anh hỏi chú vì chú vốn đã là một Necromancer hoàn chỉnh. Sau khi vượt qua lần chuyển class thứ hai từ một Wizard, có thay đổi gì đáng kể không?
- Một Lich! Đây hoàn toàn là class đáng mơ ước nhất của tôi! Các phép thuật hắc ám và xấu xa.... lại còn có cả tá người dưới chướng!
- Xây dựng độ thân thiện với người khác sẽ rất là khó với một Necromancer. Nếu bạn hạ sát một ai đó, điểm notoriety sẽ chất chồng lên rất nhanh, câu chuyện đơn giản chỉ thế thôi. Và đúng ra mà nói, ta khôn có bạn bè nào.
- Sao không tạo một nhóm các Necromancer tự đi với nhau? Cứ triệu hồi ra tầm 5000 Skeleton, rồi giết hết địch mỗi lần khám phá một dungeon thôi.
Quân đội Undead rất mạnh, đặc biệt, chỉ tính tới việc bạn tính sử dụng nỗi sợ hãi chúng thôi thì việc đi săn đã hiệu quả hơn rất nhiều rồi. Tất nhiên, phương thức đi săn này chủ yếu hay được sử dụng chủ yếu vào ban đêm và hầu hết là khi có một mình. Sự cô đơn này đôi khi xảy ra do cái mùi xú uế cùng lũ ruồi đeo bám nhặng xị khi bạn triệu hồi người chết.
Dù vậy, cái ý tưởng về một kẻ thích solo giúp tận dụng sức mạnh khủng nhất của một Necromancer lại dần dà trở nên phổ biến một lần nữa. Để trở thành một Lich, các Necromancer phải cố gắng khám phá và tăng cấp nhiều hơn nữa.
*****
- Một adventurer có thể biến điều không thể thành có thể.
- Tự mình từng bước tạo ra một con đường riêng.
- Thần Chiến tranh, vị anh hùng không bao giờ biết đến việc bỏ cuộc.
Weed được ngợi ca bằng vô vàn tiêu đề hoành tráng khác nhau.
Ở lục địa Versailles, các vị anh hùng được tạo ra nhanh chóng. Câu chuyện của họ được truyền miệng qua các Bard và Dancer ở lục địa, dựa trên những buổi biểu diễn nói về họ. Họ ăn mặc giống Weed và những con quái vật chiến đấu với cậu, rồi diễn các vở kịch giải trí trên đường phố.
Ở vương quốc Rosenheim, những cảm nhận và cũng theo đó là giá trị của các tác phẩm điêu khắc của Weed đã thay đổi hoàn toàn.
Trước khi thay đổi.
Bức điêu khắc một con Cáo. Độ bền: 9/10 |
Sau khi thay đổi;
Bức điêu khắc một con Cáo. Độ bền: 9 / 10 |
Không có gì thay đổi quá nhiều, nhưng các tác phẩm điêu khắc của Weed được nhiều người sưu tầm thèm muốn. Giá các tác phẩm của cậu ở các cửa hàng đều bị đẩy lên gấp ba, còn những lời đề nghị trả tiền Weed để sáng tác một tác phẩm mới tới từ các Guild Sculptor thì cứ thế ngày một tăng thêm theo cấp số nhân.
“Bạn biết được bao nhiêu về vị lãng khách Weed? Tôi có công việc mà chỉ anh ta mới làm được... bạn thì vẫn chưa đủ độ tin cậy.”
“Phải cực mạo hiểm, cơ mà... ta sẽ đặt hi vọng vào Weed như một Adventurer thực sự tài giỏi.”
“Chaos Warrior là một bộ tộc rất mạnh. Bạn phải là một chiến binh rất dũng cảm mới có thể chiến đấu chống lại họ như vậy.”
“Ở phương Bắc, vị lãnh chúa đại tài vùng Morata đã thành công hoàn toàn việc mở mang bờ cõi. Người dân ở khu vực ấy đều rất mừng khi được đi theo một vị lãnh chúa dũng cảm như vậy. Ở đấy, chúng tôi cũng bớt đi những nỗi lo về việc bị lũ quái vật đe dọa.”
Knight, binh lính, cùng cư dân đều nói tới cảm nhận của họ về Weed. Ngay cả tụi say rượu ở nơi đây cũng lèm bèm về chuyện này.
“Hức! Chả còn giọt rượu nào nữa rồii. Ta muốn uống nữa... nhưng ta chả có xiềnnnnn... Khi... mà tau về nhà.... vợ tau sẽ hỏi đầu tiên.... là tiền đâu... nên ngày hôm nay, t-tau phải ngủ ngoài đường. Cơ mà thôi thì tau cũng sẵn sàng làm chén cuối để nghe chuyện về Weed đấy..”
Những lời ngợi ca về Weed dù đã đạt đến tầm cao mới nhờ vào việc hoàn thành nhiệm vụ cấp S đầu tiên, lại khiến kẻ thù của cậu tức giận. Drinfeld, Griffith cùng những người chơi khác ở guild Hermes đều rất nôn nóng với động lực được giết Weed.
“Weed…hắnPHẢIchết trong tay chúng ta.”
“Weed cùng lũ đồng bạn của hắn đừng hòng mà sống sót thoát khỏi Las Phanax này.”
“Con bò đó... sẽ không chỉ đơn giản là bị giết thôi đâu, nó sẽ được dùng để nấu một nồi súp sườn bò tuyệt cú mèo.”
*****
Chiếc xe đẩy ở mỏ cuối cùng cũng dừng lại, đưa Weed và Yellowy tới nơi an toàn và thậm chí bằng cách nào đó đưa được họ tới tận khu vực khai mỏ!
*Ting!*
Một vị Sculptor đã tới khu vực này nhằm khai thác quặng có trong hầm mỏ. |
“Fhu fhu fhu .”
Weed nở một nụ cười trên môi. Cậu có thể bán đi vùng đất khai mỏ này do đây là một nơi rất rộng rãi và cậu cũng không buộc phải giữ nó lại.
“Dự đoán của mình đã đúng.”
Trên bản đồ, địa điểm này có một cái từ ‘mỏ’ ở ngay chỗ cái tên, vậy nên có khả năng họ chỉ phải khai mỏ mà không phải đi săn quái hay nhận thêm một quest phụ nào khác.
Đây chính là lúc mà bạn có thể nói ‘tới luôn đi bác tài, xắn tay áo lên mà làm thôi, không đào thì cạp đất mà ăn!’
Bạn có thể dễ dàng nói rằng vị Sculptor trước đó đã bới tung hết cả khu vực này lên.
Với những công việc như thế này, Weed đã cân nhắc từ trước sẽ cần thiết để sai Yellowy đi thồ các vật nặng.
Bạn đã tiếp nhận khối quặng: Tràng thạch |
“Được rồi Yellowy, nhận lấy này.”
Bạn đã tiếp nhận khối quặng: Đá mặt trăng. |
“Yellowy, khuân nó đi.”
Bạn đã tiếp nhận khối quặng: Đá malachite. |
Tất nhiên sử dụng tiền thì cũng chả khác qué gì trao đổi cả.
“Yellowy, cất nó đi cẩn thận nhé.”
Càn quét chỗ khoáng thạch rồi cứ thế bỏ tất vào túi đồ của Yellowy.
*****
Trên bức tường của hầm mỏ, một vị Sculptor trước đó đã đục lại những lời này; Số lượng tác phẩm điêu khắc tới từ lục địa đang ngày càng giảm. Vậy nên, những nguyên liệu mới cùng cách thức chế tác mới đều rất cần thiết được tìm ra để có thể thách thức và vượt qua sự phân rã này. Tạo ra những bức tượng mới làm từ Helium sẽ đem lại lòng tự tôn lớn lao mà các Sculptor tiền nhiệm từng có được.
Liệu huyền thoại về Helium có đúng không? Hay đó chỉ là lời truyền khẩu được kích ứng bởi lòng tham?
Helium là thứ có thể đem lại nguồn mana vô tận. Vậy liệu nó thực sự có thể được chế tác thành một bức tượng hay không?
Đào, cứ thế liên tu bất tận mà đào. Ở đây, thời gian chẳng thể nào đong đếm được, bạn cứ thế già đi. Và hiện giờ, những thứ ta giỏi cũng không còn có thể tiếp sức cho ta nữa.
Tại sao việc theo đuổi nghệ thuật lại là một điều ngu ngốc tới thế?
‘Thứ gì đó bị phát hiện bởi cái cuốc chim của mình. Mình đã kỳ vọng đó là Helium, .... nhưng đấy chỉ là một tảng đá. Thế quái nào.... Đá đào ra, đã bao nhiêu rồi, hỡi đêm, đêm có hay? Mình nghĩ việc tới đây bắt đầu vô nghĩa rồi....’
Những lời ấy tràn đầy hối tiếc. Nơi đây không có những bức tượng được làm từ Helium, nhưng lại có một ít những vật phẩm hiếm được làm từ các skill Blacksmith.
Trên lục địa này, một số loại vật phẩm như kiếm, giáp, di vật thánh và một số ít hòn đá thiêng được làm từ Helium có thể đem đến một nguồn mana vô tận. Giá trị của những vật phẩm ấy là không thể đo đếm.
Trừ khi chúng hoàn toàn bị hỏng hay bị phá hủy, chúng vẫn sẽ không ngừng cung cấp mana. Di sản cổ đại của Helium cũng có một liên quan mật thiết nào đó tới sức mạnh của loài Rồng, vị Rồng cổ đại nhất được biết cũng sở hữu vật phẩm này.
Weed chắc chắn rằng Helium đã ở đây.
“Giờ chỉ cần một nông dân chăm chỉ như mình cần mẫn nhằm biến câu chuyện ấy thành sự thực!”
Đào thì không khó, cái khó là công việc tìm kiếm kìa.
“Nó giống kiểu đi săn rồng vậy, bạn không thể cứ thế mà chờ Rồng nó xuất hiện, việc khai thác Helium sẽ còn phức tạp hơn nhiều.”
Nó giống như khi ta đến một bữa tiệc cưới vào buổi tối, nhưng chả hiểu sao khi về mà vẫn đói, trong khi nhà chả có thức ăn gì ngoài mấy cái tem phiếu lương thực. Weed thậm chí không thể chấp nhận sự việc đi theo chiều hướng ấy, do nó trái ngược lại với qui luật của tự nhiên!
Dù có là Súp xương bò, thịt heo cutlet hay một bữa buffet tiệc nguội, điều tối thiểu cho bất cứ ai tham gia tiệc cưới là ít nhất họ cũng phải được cung cấp đồ uống và thức ăn đầy đủ.
“Để xem những người kia đào được cái gì.”
Weed giả dụ rằng các vị Sculptor trước đó có thể đã để lại thứ gì đó quan trọng vậy nên cậu đảo mắt tìm kiếm chúng. Cậu tìm thấy một cái túi bằng gỗ mục gắn vào một cái đầu cùn mà việc nó dùng đề làm gì vẫn còn chưa biết được.
“Mình cần một công cụ cho cái công việc này.”
Weed, sử dụng các skill Blacksmith của mình tạo ra một cái cuốc chim làm từ thép pha với một chút Mithril. Cậu đã sử dụng nguyên liệu chất lượng cao, nhưng nó hoàn toàn có thể được khôi phục bằng cách nung chảy cái cuốc ra lần nữa nên cậu cũng chả thiệt gì.
*klang! klang! Klang!*
Việc khai thác của Weed đã rơi vào tầm đỉnh cao. Thời gian cứ thế trôi qua không ngừng. Cậu đào bới suốt cả ngày, nhưng vẫn không thấy Helium.
Bạn tiếp nhận quặng sắt loại hai. |
Đôi khi tìm kiếm một vài khoáng vật là niềm an ủi duy nhất.
*Ting!*
Một Skill đã nhận được do công việc lặp đi lặp lại. |
“Chết tiệt!”
Weed trong khi tiếp tục dùng cuốc chim đã phần nào lộ rõ sự tức giận vì đã quá ngu dốt. Có hàng tá cách để tăng chỉ số skill với các công việc nặng nhọc. Đào đất quả cũng cho phép bạn học thêm được skill Mining, nhưng đáng lẽ cậu phải sớm tăng level cho nó lên từ trước rồi.
“Mình vẫn còn thiếu nhiều điều.”
Weed đã bất cẩn trong khoảnh khắc ấy, làm cho con tim cậu thật chán nản.... vậy nên cậu chỉ cần cố gắng hơn. Cậu có thể tạc một bức tượng nhằm tăng chỉ số trong ngày nhưng chỉ số cũng chỉ tăng thêm có một lần.
“Giá mà mình có vài tháng để đào hết những thứ mình muốn từ lòng đất nhỉ...”
Với thời gian dài như vậy, ngay cả trình độ Skill Mining thấp tè của cậu cũng trở nên có ích!
Khoáng thạch, nhân tiện đó, được tiêu thụ bởi Sculptor và Blacksmith. Cả hai class này đều ít nhất một lần phải trải nghiệm việc khai mỏ.
Sau khi skill tăng lên, Weed đã cải tiến nó thêm một chút. Việc này giúp giảm đi một ít lượng stamina tiêu thụ, trong khi cũng giúp tăng thêm khoảng cách mà cuốc chim đào được.
Nhưng đây là một hầm mỏ lớn, mà chỉ có chừng này skill thì chuyện có vẻ sẽ rất mệt nhọc đây.
“Mình đoán mình phải cải thiện hiệu suất rồi.”
Weed, với cục Mithril còn lại, làm cho Yellowy một cái cày.
“Tất cả vì những người thân yêu bên mình. Nhờ có ta, mày được ăn rất nhiều. Nhưng, mày đâu thể cứ thế ăn miễn phí. Nếu mày chịu khó làm việc, mày sẽ được trả công 2 đồng một ngày.”
Thức ăn... vì cái ăn mà Yellowy cho phép Weed nặng lời với cậu.
“Chủ nhân rất quan tâm chăm sóc em. Ngài không hề sử dụng em trên đồng và xâu mũi em lại.”
Hối lộ là cách rõ ràng nhất để sử dụng Yellowy nhằm tăng độ trôi chảy của chiến dịch. Tuy nhiên, khu vực khai thác ở đây đủ rộng để nhét cả những tòa chung cư vào.
“Dù gì, con người cũng có những giới hạn nhất định.”
Đã quá lâu kể từ khi Weed tạc ra bức tượng Orc Karichwi. Quả mặt xấu vô đối vẫn được bảo quản nguyên vẹn, nhưng cơ thể nó thì đã phát triển hết vào những chỗ quan trọng. Bờ vai cơ bắp đầy mạnh mẽ cùng đôi chân khỏe mạnh đều to lên hơn ít nhất 50%.
“Sculpture Transformation!”
Tộc Orc rất trâu chó trong công việc nên cậu đã quyết định biến đổi.
“Hãy thử phát xem nào!Chwiik!”
Ở trạng thái Undead, có hai ưu điểm, một là stamina vô tận và không cần ăn uống. Tuy nhiên, khi nhắc tới sức mạnh, Orc vẫn vượt trội hơn cả.
Đặc tính nổi bật của Orc là sức mạnh vượt trội, nên khi đi thành nhóm họ luôn thờ ơ và cứ thế mù quáng di chuyển một mình theo bản năng. Khi biến đổi thành chủng tộc thiếu văn minh như thế, cậu không thể tận dụng hết lợi thế về kỹ năng của mình.
Dù vậy, mức độ sức mạnh khi trở thành Orc Karichwi cho phép việc khai mỏ trở nên hiệu quả hơn rất nhiều. Vậy nên tốt hơn cả là cậu cứ sử dụng luôn hình dáng này kể từ khi cậu vẫn liên tục tìm kiếm Helium.
“Mình chỉ cần có hi vọng và ăn thêm thật nhiều thức ăn.”
Tụi Orc luôn muốn ăn sớm, do chúng thường ngốn một lượng lớn mana nên chúng thường xuyên phải ăn. Và kể từ khi cậu chẳng thể chén Yellowy, câu phải tìm biện pháp khác nhằm giữ trạng thái này ở mức ổn định nhất có thể.
Do kích cỡ cơ thể mới của Weed, cậu cảm thấy trong khi đầu cậu thì bé còn người thì quá to, làm cho việc đào bới trở nên tốt hơn. Cậu chắc chắn có thể sử dụng nhiều sức lực hơn nữa khi nện vào đất đá. Nhờ đó Weed cũng có thể thu được nhiều quặng hơn.
*Ting!*
Skill Mining đã đạt tới trình độ sơ cấp level 2. |
Độ thành thục skill được tăng lên với một tốc độ rất nhanh.
Do sức mạnh cường tráng là rất cần thiết cho những công việc lặp đi lặp lại như thế này, trang bị cho mình một thể trạng không biết mệt mỏi là một trong những điều tối quan trọng với một thợ mỏ.
Skill Mining đã đạt tới trình độ Sơ cấp level 3. |
Cậu không biết bao lâu đã trôi qua. Cậu hát vang lên trong khi từng giọt mồ hôi liên tục đầm đìa trên toàn bộ cơ thể cậu. Lờ đi cái nhịp điệu này là yếu tố then chốt, vậy nên điều duy nhất giúp đem lại niềm vui để giúp cậu lấy động lực làm việc chính là hát.
“Khi ta đào, tiền chui ra.
Tiền chui ra, gạo đổ về.
Helium tới, trúng mánh yê!
Tiền có rồi, bỏ đâu nhể.
Bỏ vào mồm? tiền về không.
Ngon làm gì, thực phí phạm.
Còn quần áo? Cần thật sao?
Sau vài năm, cũng chật cả.
Thôi cứ giữ, tiền ta đó.
Sống để lại, chết mang theo.”
Một bài hát về tình yêu với đồng tiền và sự tiết kiệm!
Skill Mining đã tăng và giờ đã có thể nhìn thấy và xác định gần nơi chúng bị chôn vùi. Nếu bạn đào sâu hơn rồi tìm thấy khoáng thạch chất lượng tốt, bạn có thể cải thiện độ thành thục skill Mining. Chỉ số Strength và Perserverance của Weed cũng là một hiện tượng, và ở Las Phananx, nếu bạn có level cao, nó sẽ cung cấp cho bạn rất nhiều lợi thế khi đào bới trong hầm mỏ.
“Chúng ta có thể đào thêm nhiều quặng nữa. Phải kiếm tiền như yêu tiền vậy.”
Weed và Yellowy cùng nhau tiếp tục đào bới.
*****
Giữa quá trình đi săn và du hành ở Las Phananx, Lee Hyun phải làm bài thi giữa kỳ ở đại học Hàn Quốc. Kỳ hai của cậu sẽ sớm kết thúc vào tháng 11. Khi mùa thu kết thúc, kỳ nghỉ đông cũng sẽ tới, do vậy cậu rất mong chờ điều này.
“Học phí thực là vô nghĩa. Mấy ngày gần đây nó trôi nhanh như kiểu bị quẳng hết đi vậy.”
Lee Hyun đang còng lưng đeo cái balo nặng trịch trên vai mà lê bước. Dù cậu vẫn luyện tập hàng ngày ở Võ đường, cái bờ vai ấy là kết quả của việc phải lo toan quá nhiều tới đồng tiền.
Dành thời gian ở Võ đường của Ahn Hyun-Do là một chuyện. Nhưng những câu chuyện truyền kỳ thời họ còn trẻ cũng khủng vậy chẳng khác gì.
“Tiềm năng ẩn giấu của những vị nhân loại đó thực đáng sợ. Không gì là không thể nếu họ quyết tâm thực hiện nó. Bạn đúng nghĩa có thể cảm nhận từng tế bào trên cơ thể mình sống dậy khi họ bỗng dưng muốn trải nghiệm cuộc sống giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.”
Giống như khi diễn tả cuộc sống trong rừng rậm vậy, ta phải nói rằng cuộc sống của mình luôn bị đe dọa bởi lũ thú vật và sâu bọ.
“Xin chào Huynh trưởng.”
Ở đại học Hàn Quốc, Lee Hyun chỉ cần đi qua một cái là các học viên ở lớp Martial Art lại chào cậu một cách lịch sự rồi cúi đầu. Thậm chí cả những người khóa trên cũng cúi đầu kính phục, nhưng Lee Hyun chẳng thấy bối rối về việc đó chút nào.
Các môn đệ đã được rèn luyện một cách bài bản ở Võ đường và họ cũng đã chạm trán nhau ở cùng một nơi. Họ đã thể hiện sự tôn trọng và sẵn sàng cúi đầu trước Lee Hyun, dựa theo hệ thống xếp hạng ở Võ đường.
Sau khi Lee Hyun rời khỏi, những lời chuyện trò về cậu lại bắt đầu.
“Cậu ta là một trong những người dùng kiếm giỏi nhất.... Sau khi cậu ta đánh bại huynh thì chẳng phải huynh nói cậu ta là kẻ bất bại sao.”
“Thôi nào, đừng có nói về chuyện đó nữa. Ban đầu tao còn nghĩ tao ăn nổi cơ, nhưng rồi tao đã suýt chết mà chẳng hiểu lí do tại sao. Nguyên nhân duy nhất mà tao đếch tạch là vì cậu ấy không thẳng tay giáng đòn kết liễu. Tao cũng đã nghe chuyện mấy bố khác cũng sun lại sau khi bị cậu ta đánh cho nhừ người. Chẳng phải tự dưng mà cậu ấy được chỉ dậy trực tiếp từ sư phụ, chúng mày cũng biết mà.”
Ngay cả khi chỉ là một học viên bình thường, tên tuổi của Lee Hyun cũng trở nên nổi tiếng
“Tao có nghe rằng, hè vừa rồi anh ấy từng được nhảy khỏi máy bay và băng qua sa mạc đấy.”
Trong số các học viên, cũng có một vài sinh viên lẻ tẻ mê thể thao mạo hiểm và họ cũng chính là những người đã truyền đi những tin đồn về chuyến đi tới châu Âu của Lee Hyun. Thật khó để giấu đi cái thực tế: cậu còn là người được biết đến trên mạng với biệt danh ‘Hiệp sĩ giải cứu công chúa’.
“Yên lặng nào, anh mày còn muốn nhận học bổng.”
Lee Hyun thở dài giận dữ rồi cũng để nó qua đi.
Tại sao đại học lại cứ phải cứng nhắc về việc tham gia lớp đầy đủ, đó hẳn là một câu hỏi hay. Lee Hyun chỉ đang ngồi đợi cho thời gian trôi qua rồi sớm về nhà sau khi đi học.
Thế nhưng cậu lại phải chết dí ở đây ngồi nghe thầy giáo giảng bài. Cậu ngồi đó rồi cứ thế nhấp nháy đôi mắt.
Bí quyết ở mọi lớp học là phải hiểu được việc nên tới lớp sớm rồi cố mà chiếm mấy hàng ghế đầu xong chưng cái vẻ ‘Tôi muốn nghe nhiều hơn’ lồ lộ ra trên mặt mình. Thái độ cơ bản đó là thứ sẽ giúp bạn có được những điều kiện cần cho học bổng, và chẳng biết còn thứ gì khác nữa.
Ẩn dưới lớp mặt nạ giả dối ấy của Lee Hyun là việc cậu chẳng có học mấy ở trường. Cậu tin vào cách tự học của riêng mình, không phải kiểu mà thế giới tin là cậu cần. Cậu chủ yếu chỉ cần thời gian để kiếm tiền. Dù gì khả năng cao có khi đến mức nào đó cậu cũng sẽ bỏ học thôi.
Tuy nhiên, một vài buổi học ở trường Đại học cũng chứa đựng những nội dung quốc tế rất hữu ích. Chuyến đi mùa hè khi cậu tới châu Phi và châu Âu đã mở mắt cậu rất nhiều với đói nghèo trên thế giới. Ngay đến cậu cũng nghĩ tới việc sẽ dành tiền rồi tìm cách đầu tư vào đó.
Sau khi lớp bắt đầu vào tiết, Seoyoon chuyển cậu một tờ giấy nhắn.
[Tí nữa tối anh có muốn uống cà phê với em không?]
Dĩ nhiên với Lee Hyun, tờ giấy nhắn này, quả thực rất phiền hà.
Cậu muốn về sớm để chơi Royal Road. Cần tới một vài ngày để cơ thể đấy có thể thích ứng với cảm giác sử dụng cuốc chim. Cậu còn cần có thời gian để đào và thu thập khoáng vật, vậy nên cậu làm gì có thời gian rảnh mà thưởng thức cà phê và ăn uống với gái cơ chứ. Đó hẳn là đánh giá theo cái tiêu chuẩn dấm dở của Lee Hyun. Cậu chẳng hề quan tâm đến phụ nữ hay mấy vụ hoạt động ngoại khóa của họ.
‘Mình cũng không rõ tại sao mình lại bị rủ làm đầy cái bụng mình với cà phê.’
Điều này cũng chẳng hề bình thường, nhưng với kỹ năng kiếm của Seoyoon, tốt hơn cả là bạn nên chấp thuận, kể cả những yêu cầu khó khăn.
‘Liệu cô ấy có giết chúng? .... có phải là theo phương thức đó không? Tụi Golden Bird và Silver Bird có thể bị dùng làm con tin.... Hay là cổ định úp sọt mình nếu mình không tuân theo?’
Seoyoon chủ yếu ưu tiên nói bằng một tờ giấy note, ngay cả khi họ gặp nhau ở ngoài đời, cô vẫn đưa cậu một tờ giấy viết tay. Cô đưa cậu một tờ giấy khác.
[Em muốn uống trà Job’s Tears]
Sau bài giảng, Lee Hyun bị Seoyoon chú ý rồi tiến tới chỗ máy bán hàng lưu động.
“Lon trà đó giá 300 won, tôi phải bỏ 300 won đó vào đâu nhỉ, đây à?
Nơi đây tràn ngập rất nhiều học sinh tới bỏ xu vào để lấy cà phê. Khi cậu cố lôi mấy đồng xu ra, Seoyoon lại định trả hộ, túm lấy cổ tay cậu rồi kéo mạnh.
“Sao thế? Họ có trà Job’s Tears mà, cô không muốn nó nữa à?”
Lee Hyun ngẩng đầu lên, ý thức các ánh nhìn chằm chằm của các học sinh khác vẫn đang dán chặt vào cái bàn tay nhỏ nhắn đang kéo mạnh cổ tay áo của cậu. Điều này có nghĩa cô ấy muốn uống ở một nơi khác.
“Đừng nói là, giờ cô không muốn nữa nhé?”
Cậu nhìn vào cách thức chi tiêu của Seoyoon, rồi đoán già đoán non. Điều này đồng nghĩa với một nơi được trang hoàng tốt, thích hợp cho việc đối thoại và với một bầu không khí tốt hơn!
Đoán từ thói quen tiêu xài của Seoyoon, đó là lời nhắn nhủ rõ ràng rằng nên rời đi. Đây là một cách hữu dụng để khiến cậu dẫn đi tới chỗ khác. Một nơi thích hợp cho việc trò chuyện và có bầu không khí tốt.... hẳn là một nơi nào đó đắt tiền rồi!
“Đừng có bảo tôi là... ra quán café nhé?”
Lee Hyun chẳng thể hiểu nổi tại sao người ta lại ra quán café. Chi hơn ba ngàn won cho một cốc cà phê chả khác gì ném tiền đi cả.
‘Café chẳng đáng để uống... nó giống như không đáng để uống một cốc bia có quá nhiều bọt vậy. Mũi mình chẳng thính như cún, vậy nên mình cũng chẳng hưởng được cái mùi. Khi uống mình cũng phải cho thêm ít nhất đến ba muỗng đường vào.’
Chỉ nghĩ tới đó đã đủ để khiến cậu tức giận. Lee Hyun chẳng hề muốn trả tiền cho cái thứ cà phê quá mắc đó. Cuộc sống thường nhật của cậu giờ cũng đã tốt hơn, nhưng hai ba năm trước đó, cậu thậm chí còn chả đủ tiền để mua gạo. Vậy nên Lee Hyun vẫn đứng trân trân trước cái máy bán hàng tự động bất chấp ai đó túm lấy cổ tay áo mình.
Seoyoon rút ví ra. Trong đó có tiền mặt và nhiều thẻ tín dụng!
“Cái gì? Cô trả tiền à?”
Seo Yoon gật gật.
Do Seoyoon rõ ràng đã đảm nhận việc hai người đi đâu, Lee Hyun cũng chỉ biết lắc đầu rồi theo sau cô ấy.
“Người ta nên biết cách biết được một chút về văn hóa trong cuộc đời mình. Dù gì thì giờ mình cũng bắt đầu cảm giác như đang được uống cà phê trong những chỗ như vậy rồi.”
*****
Seo Yoon đưa một bản viết tay nói về điểm đến cho người lái taxi. Họ ngồi taxi đến chân một ngọn đồi nơi có một khách sạn năm sao đang nằm ở đó, một nơi có quang cảnh rất đẹp, và là một địa danh nổi tiếng. Ở đây, khoảng cách giàu nghèo đã hiện rõ ra trong mắt Lee Hyun. Trong khách sạn, người ta cũng bố trí không gian cho một quán cà phê cùng một rạp chiếu phim.
“Tôi có thể hiểu được tại sao người ta lại đi tới tận đây chỉ để uống cà phê.”
Tất nhiên, nếu bạn ăn ở ngoài trời, sẽ đặc biệt tuyệt vời nếu như bạn được dùng bữa trên boong của một con tàu nào đó. Đối với cà phê cũng vậy, có một bầu không khí tốt sẽ tuyệt hơn bởi ta có thể tận hưởng nhiều hơn nữa!
“Bụng tôi đang đói. Nếu như cô cũng bị bỏ đói vài ngày, ăn cái gì cũng sẽ thấy ngon.”
Lee Hyun lẩm bẩm vài lời nhưng rồi cũng đặt lưng xuống chiếc ghế ở quán cà phê. Cảnh sắc qua ô cửa sổ là một dòng sông ngút tầm mắt với một cây cầu vắt ngang qua ở gần đó, khiến ánh sáng từ xe hơi trên xa lộ lấp lánh trong ánh hoàng hôn trời chiều. Một người phục vụ đặt Menu xuống bàn rồi hỏi.
“Quí khách đã sẵn sàng để gọi đồ chưa ạ?”
Lee Hyun chỉ muốn uống cái gì đó lạnh cho teo não đi sau khi đọc được những gì viết trên Menu.
Americano 13,000
Hazelnut 13,000
Espresso 13,000
———————–
Trà thảo mộc 14,000
Đen đá 14,000
Coke 8,000
———————–
Nước ép trái cây 15,000
Cocktail 19,000
———————–
Thuế (10%), Phí dịch vụ (10%)
“Keoeok!”
Thuế cùng phí dịch vụ không đi kèm với giá đồ trên menu, còn giá cho một tách cà phê thì lên tới hơn 13k won. Một lát bánh nhân mứt dâu bị định giá tới hơn mười ngàn won, còn rượu mạnh thì chả có món nào có giá dưới một trăm ngàn, thậm chí một triệu won trở lên cũng có.
Một bữa ăn nhẹ sẽ rơi vào khoảng 30k-50k won. Một chai nước khoáng là 6k. tất nhiên là đó còn chưa tính tới thuế và phí dịch vụ. Lee Hyun đã nhanh chóng tỏ ra vô cùng khâm phục với những người giàu. Người nào có thể ăn tối ở một nơi như vậy hẳn không phải người bình thường.
Lee Hyungọi món khi nhìn vào menu.
“Một tách Americano, và bỏ tôi một quả trứng vào đó nhé.”
“Xin lỗi?”
“Tôi muốn thêm vào đó một quả trứng.”
Một tách cà phê đắt tiền mà chẳng có gì để thêm vào thì thực là bất công.
Seo Yoon chỉ tay trên menu và gọi một set cà phê với bánh Waffle mà chẳng nói năng gì. Hương thơm nồng đậm của cà phê hòa vào không khi, làm dịu đi âm nhạc đang vang lên phía sau. Đây là khoảnh khắc hoàn hảo mà Seoyoon muốn khai thác.
Do có nhiều người xung quanh nên Seoyoon cảm thấy rất khó để nói. Cô rất muốn nói chuyện với Lee Hyun. Qua thời gian, cô đã học được cách thích ứng và thấy thoải mái với cậu.
Chỉ với thái độ thể hiện qua ánh mắt sẽ không thể biểu đạt được hết nên nó thật là bực bội. Để được người ta nấu một món tử tế cho ăn ở trong Royal Road, cô phải cố gắng tìm cách để biểu lộ ra. Khi cô đói sau mỗi trận chiến khó nhọc, cậu sẽ lại làm một món đặc biệt cho cô, bởi cậu vốn đã biết rõ món ăn ưa thích của cô là gì. Cậu sẽ lấy cho cô phần thịt ngon và mềm nhất trên miếng thịt nướng để cô ăn.
Trong một cuộc chiến, cậu thường sẽ dẫn đầu do sức phòng thủ của cậu cao hơn. Sẽ rất khó để nhận ra được sự ấm áp của người đàn ông này. Seoyoon muốn tiến thêm một bước nữa và cố gắng nặn ra một cuộc hội thoại với Lee Hyun.
Cô mở miệng rồi bật ra một giọng nói đáng yêu.
“Nè, anh có muốn em cho anh biết chúng đang thế nào không?”
“Tôi không.”
“Half Sauce half Fried cùng mấy con gà khác à?”
“Cô chưa ăn chúng à?”
“Trứng vừa mới nở và có mấy con gà con chui ra đó.”
“Ồ một nồi súp gà hầm nhân sâm thật là ngon.”
Cuộc hội thoại bắt đầu đi theo hướng hoàn toàn khác.