“Mau tới đây và chiến đấu đi!”
Mặc dù thuyền trưởng của tàu hải tặc hét lên, những tên hải tặc vẫn tiếp tục đứng im nhìn trong khi dãi dớt rơi xuống từ những cái mồm há hốc.
“Oh, chúng tôi cũng muốn nhìn về hướng khác lắm chứ….nhưng chúng tôi không thể làm được.”
“Cô ấy đẹp thật. Ôi, nếu tôi mà cũng có một cô bạn gái như vậy thì ngày ngày tôi chỉ cần nhìn ngắm cô ấy để có thể sống. Khục! Trên một con tàu hải tặc, nơi chỉ có một đám đực rựa với nhau thì ngay cả việc nhìn thấy một con cá nóc cái cũng sẽ khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc.”
“Không chỉ bởi gương mặt xinh đẹp, mà còn là cả toàn bộ cơ thể nữa. Một vẻ đẹp hoàn mỹ. Giá mà tôi có thể kết bạn được với nàng…”
Ngay cả từ khoảng cách xa xôi, đám hải quân và hải tặc cũng có thể ngắm nhìn gương mặt Hwaryeong như thể cô đang đứng trước mặt bọn họ. Một trong những khả năng của Dancer đó là thu hút sự chú ý của kẻ thù.Một phần cổ của cô lộ ra bên ngoài lớp áo cotton, người ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc say đắm ngắm nhìn nơi đó, như thể họ có thể nghe thấy từng hơi thở của cô vậy.
Những người đàn ông lớn tuổi đã đông cứng theo đúng nghĩa đen vì bị quyến rũ bởi vũ điệu của Hwaryeong.
“Tôi cần phải chiêm ngưỡng cô ấy, dù cho vợ tôi có đánh có giết tôi đi chăng nữa!”
Có thể cảm nhận thấy sự gấp rút đang diễn ra ở xung quanh. Những người nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của màn vũ đạo của Hwaryeong, những người không bị mê hoặc, lại đang rơi vào một trận chiến dữ dội.
“UwAhhhhhhhhh!”
“Giết con thủy quái đi!”
Con tàu hải tặc đâm sầm mũi tàu vào con mực khổng lồ, tương tự như con quái vật Kraken.
Kaooooooooooo!
Điên tiết, con Kraken giơ những cái xúc tu ra quấn chặt lấy thân con tàu và siết chặt lấy nó.
“Xông lên anh em!!!”
Những tên cướp biển trèo lên xúc tu của con Kraken và vung kiếm chém. Con Kraken vẫn tiếp tục vừa bơi vừa đánh trả, dù cho một vài bộ phận trên cơ thể nó đã bị cắt và rơi xuống biển.
Những con tàu tụ hội với nhau hướng về phía con tàu ma, những con Undead không ngừng gào thét khắp biển cả. Lũ cướp biển thậm chí còn trèo lên cả con tàu mà Weed đang ở trên.
“Ta không quan tâm tới phần còn lại của trận chiến. Chúng ta phải bắt được Weed.”
“Kehehehe, chúng ta sẽ trở thành anh hùng nếu bắt được Weed. Chúng ta nên làm gì với đống item rơi ra nhỉ?”
“Tìm chỉ huy của tàu. Hãy lẻn vào để hắn không nhận ra chúng ta.”
Lũ cướp biển lén lút tiếp cận Weed khi cậu đang tập trung vào cuộc chiến. Chẳng có lí nào mà Weed lại không để ý tới bọn chúng. Bởi vì một lý do, đây chính là cả một kho báu item tuyệt vời, đặc biệt là trong một cuộc chiến như vậy!
‘Bọn chúng đang mặc những chiếc áo cướp biển rẻ tiền. Chỉ có giày và đai lưng là có vẻ ngon, và giới hạn level của chúng khoảng 300.’
Đai lưng không phải là những item thường xuyên rơi ra. Lũ cướp biển thường xuyên phải đánh chiếm cướp bóc từ những con tàu khác, thế nên chúng không mang theo trang bị tốt như những Navy Knight.
‘Dù cho mình bán chúng đi thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.’
Những trang bị của cướp biển thậm chí còn không đủ tốt để có thể giúp chúng sống sót. Weed chẳng hề quan tâm đến bọn chúng và tiếp tục tập trung vào cuộc chiến .
“Keuhahahaha! Ta sẽ rút cạn máu và mana của ngươi cho đến chết. Hmm, mình sẽ dễ bị tấn công khi hút máu và mana, nhưng không có ai hiện giờ là mối đe dọa với mình, thế nên sẽ ổn thôi.”
Một màn trình diễn xấu xa của Weed.
Cậu muốn xử cả lũ cướp biển khi mà chúng tiến đến đủ gần. Nhưng khi lũ cướp biển tiến đến sau lưng cậu, thì có một người chặn chúng lại.
Tất cả quãng thời gian này, Seo Yoon chỉ ở xung quanh Weed, và khi cô thấy lũ cướp biển lén lút đi về phía Weed, cô đã rút kiếm ra.
“Chậc. Chúng ta bị phát hiện rồi.”
“Giết ả ta!”
Seo Yoon chiến đấu với đám cướp biển bằng cách lặng vẽ vung thanh kiếm của mình lên.
“.....”
Seo Yoon hạ gục lũ cướp biển mà không hề do dự.
Weed liếc nhìn về phía người con gái đáng tin cậy đó.
Mặc dù có một người con gái mạnh mẽ bảo vệ cậu, nhưng cậu không muốn mất cơ hội tự mình xử 12 tên hải tặc.
‘Cô ấy là một cô gái nhạy cảm với trái tim có đôi phần mềm yếu...theo cách riêng của mình, cô ấy đã bảo vệ mình rất tốt.’
Trong khi cậu khen ngợi cô, Seo Yoon đã cúi xuống và nhặt những vật phẩm rớt ra từ những tên hải tặc.
Giày và đai lưng!
Một vài tên hải tặc còn rơi ra Emerald (ngọc lục bảo) và đồ trang sức thủ công, dường như đống đồ đấy được cướp từ một gia đình quý tộc.
“Hiện nguyên hình rồi”
Weed khó chịu đến mức không thốt nên lời.
Cả những con quái vật biển lẫn đám tác phẩm điêu khắc sống đều tham gia vào trận chiến khốc liệt với những khẩu đại bác.
Mặc dù đã có nhiều con tàu ma đã chìm, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, vô số tàu chiến cùng tàu cướp biển cũng phải nằm dưới đáy đại dương.
Cảnh tượng liên minh hải tặc Drinpelt tham gia trận tử chiến với quân đoàn Undead của Weed là một điều rất đáng chờ đợi.
“Kekekeke. Ta muốn một cốc nước chanh! Cổ họng ta khô cháy cả rồi.”
Lời nói của Undead vừa dứt, thì một trong những hải tặc đã chạy tới mang theo một cốc nước chanh và đưa nó cho cậu.
Tên Undead nốc một hơi hết cả cốc nước trái cây.
“Thế đã đủ chưa? Tôi đã mang cho ngài thức uống rồi, liệu ngài có thể quay trở về con tàu của mình không”
Tuy nhiên Undead một lần nữa lại bắt đầu quay lại chiến đấu với sức mạnh to lớn hơn.
“Cơn khát của ta đã hết, giờ là lúc ta giết nhà ngươi!”
Khi họ phải chiến đấu với hết kẻ này đến kẻ khác, họ đã bị thương và những vết thương cứ tích lũy dần theo thời gian.
Weed nghĩ rằng do cậu đã tham gia quá nhiều trận chiến quy mô lớn gần đây.
“Ta chỉ muốn có cuộc sống bình an và trường thọ, nhưng thực sự không có ngày nào được nghỉ ngơi.”
Vì vậy, cậu không có ý định trở thành một anh hùng.
“Ta chỉ muốn có cuộc sống tươi đẹp, nhận được phần thưởng khi làm nhiệm vụ và đi săn!”
Cuộc chiến bắt đầu khi bình minh vừa lên và dường như đã dần đi đến hồi kết, những khẩu pháo bắn ra ngày càng thưa thớt cho thấy thể lực của người sử dụng đã tới giới hạn.
Doung! Doung! Doung! Doung! (tiếng trống)
Dưới cơn mưa, hạm đội hải quân của quân đoàn bất tử từ ngoài biển đang vẫy chiếc cơ in hình đầu lâu và tiến về phía họ.
Những con tàu chiến bắn đạn pháo về phía hạm đội vương quốc Haven và những con tàu hải tặc.
“Cái quái gì thế?”
Drinpelt sững sờ.
Theo như hắn biết, ở ngoài đại dương, chỉ có các thành phố thương mại và các vương quốc mới sở hữu chiến hạm mà thôi.
Nhưng đột nhiên có hàng chục tàu chiến và hạm đội vũ trang xuất hiện trước mặt họ!
Với tầm nhìn rõ ràng của mình, họ đã nhìn thấy các Undead đang đứng xếp hàng trên boong tàu.
Zombie, Ghoul, Burning Skeleton, Lesser Undead cùng với Witch và Death Knight, thậm chí có cả Archmage và Dullahan.
Chúng bắt đầu niệm chú ma thuật bóng tối về phía hạm đội vương quốc Haven và những con tàu hải tặc.
“Đó chính là cờ của quân đoàn bất tử mà Weed đã từng phải đối mặt!”
“Cái gì, tại sao họ tấn công chúng ta? Sao không đánh thằng Weed ấy, chẳng phải nó mới là kẻ thù của chúng ư?”
Cả hạm đội Drinpelt lẫn đám hải tặc đều đang hoàn toàn bị choáng ngợp.
Ngay cả khi bọn chúng không hề làm điều gì sai trái với đám Undead trước đây, thì hiện tại chúng cũng đang bị bao vây bởi một lực lượng đông đảo.
Weed cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Vì dù sao cậu cũng đang có rất nhiều mối thù chồng chéo nhau với quân đoàn bất tử.
“Với đôi bàn tay này, ta đã khiến Lich Shire phải yên nghĩ mãi mãi. Trong suốt quãng thời gian đó, nhờ sự giúp đỡ của tộc Orc và Dark Elf, ta đã tiêu diệt rất nhiều tên thuộc Quân đoàn bất tử, ta thậm chí đã triệu hồi Bar Khan để chiến đấu với giáo hội Embinyu...”
Quân đoàn bất từ không phải bạn mà cũng chẳng phải thù.
Hạm đội gồm tổng cộng 45 tàu chiến màu đen! Tàu chiến của họ gần giống như tàu chiến của Drinpelt, những chiến thuyền đều có hỏa lực mạnh mẽ.
Ngoài ra, đứng trên boong tàu là những tên Undead vốn rất khó đối phó.
Weed, người đã từng chiến đấu với Quân đoàn bất tử, biết rõ được sức mạnh của bọn chúng.
“Thậm chí nếu mà không có Necromancer thì vẫn quá khó khăn để đối phó với bọn chúng.”
Đúng là trò cười khi mà chống lại Quân đoàn bất từ khi mà họ không hề có sự chuẩn bị nào cho cuộc chiến.
Và có khả năng là một trong những con tàu ma trong hàng ngũ của cậu không làm theo sự chỉ đạo và tấn công Quân đoàn bất tử.
Mặc dù Bingryong, Phoenix, và những tác phẩm điêu khắc sống khác không tấn công, chúng được ra lệnh để kiểm soát quân trên tàu.
Quân đoàn bất tử đã mang lên chiến thuyền của họ những khẩu đại bác, bắn những viên đạn đầu tiên và sử dụng ma thuật về phía hạm đội chiến thuyền của Drinpelt và Griffith.
Lửa cháy trên những chiến thuyền bị bắn hạn và rồi nó chìm xuống biển!
Cuộc chiến của Quân đoàn bất tử chỉ kéo dài vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ, khi mà cả hạm đội của Drinpelt và Griffith đều phải rút lui khỏi cuộc chiến.
Họ có thể tái chiến khi mà một nửa trong số chiến thuyền vẫn còn đứng vững, nhưng giờ họ không thể nào bắt được Weed nữa.
Một khi tất cả họ rút lui, cuộc chiến sẽ kết thúc.
Khi âm thanh chói tai, cùng những ánh lửa phụt ra từ những khẩu pháo chấm dứt, con tàu của Quân đoàn bất tử tiếp cận Weed.
Con tàu ma băng qua và dọn dẹp đường đi.
Nếu không phải do Weed chỉ đạo, thì một vài tên Undead đã sợ hãi và tránh né Quân đoàn bất tử.
Bởi áp lực khủng khiếp, những tên Undead sợ chính những người đàn anh đàn chị của họ.
“Hmmm.”
Mặc dù cuộc chiến kéo dài, nhưng tâm trí Weed vẫn rất nhanh nhạy.
‘Mình phải sống bằng mọi giá, nhưng nếu có lỡ hi sinh thì thiệt hại phải là nhỏ nhất.’
Tỷ lệ để cậu bảo toàn mạng sống mà thoát khỏi tình huống này cũng giống như việc nhặt được tờ vé số mà lại trúng độc đắc vậy.
Hwaryeong đã ngừng nhảy múa, và tất cả sự chú ý giờ đang hướng về con tàu của Weed.
Khi cậu đứng trước mũi tàu, Weed đã triển khai một Death Aura rất mạnh.
Nếu ở trên đất liền, cậu có thể rũ bỏ trách nhiệm của bản thân và bỏ chạy, nhưng lúc này cậu đang ở trên biển.
‘Chúng vẫn chưa bắt đầu tấn công trực tiếp vào mình, có thể có khả năng đàm thoại với bọn chúng. Có lẽ là do mình giờ đây cũng là một Undead giống bọn chúng, họ có thể nhìn thấy mình đúng chứ?’
Ở giữa chiến trường, lũ Wyvern và Bingryong đang thu thập các item rơi ra.
Bộ giáp Talrock, trang bị và kho báu được bỏ lại ở chỗ Golden Bird, Silver Bird, và Yellowy nên giờ cậu không xu dính túi! Weed lẩm bẩm để lộ hàm răng vàng khè của mình.
‘Có chết cũng chẳng sao. 2 lần hay 3 lần mình có thể bắt kịp bằng cách cày cuốc gấp từng đó lần là được. Quần đoàn bất tử! ta chắc chắn sẽ báo thù.’
Nếu Quân đoàn bất từ giết cậu, thì sau này cậu sẽ báo thù.
‘5 năm, không...ta sẽ tìm ngươi trong 20 năm nữa. Đợi đến lúc ta có level cao thì ta sẽ báo thù.’
Sẽ không có thời gian giới hạn cho việc trả thù!
Weed đứng đợi trên mũi tàu với bộ ngực ưỡn ra phía trước và bờ vai hơi trùng xuống. Dù sao thì cậu cũng không muốn chiến đấu với quân đoàn Undead.
Mặc dù level của cậu có cao hơn so với trước đây thì vẫn không có cơ hội để làm điều đó một mình, ngay cả khi cậu có bạn bè và đám thuộc hạ bên cạnh thì vẫn không tránh khỏi thiệt hại to lớn nếu cuộc chiến nổ ra.
Nếu tất cả đám tác phẩm điêu khắc sống chết hết, thì thực sự là mất tất cả, cậu sẽ không chọn một lựa chọn chứa nguy cơ tiềm ẩn như vậy.
‘Mình sẽ chết vì đám đó, thế nên hãy chỉ giết mình mình thôi.’
Trái tim cậu đã trở lên cứng rắn với quyết định đó, thậm chí ngay cả khi đứng trước quân đoàn bất tử Weed cũng không hề nao núng.
Trên khuôn mặt và trong đôi mắt cậu, Quân đoàn bất tử không hề có chút giá trị nào, cậu ngạo mạn cho rằng cậu có đủ quyền hạn và uy tín để dễ dàng thao túng lũ Undead và làm chúng phải chết vì cậu.
- Tất cả mọi người rời khỏi đây. Lùi về phía sau và đợi ở chỗ Yellowy. Bingryong và Wyvern bảo vệ Yellowy và những người khác hãy chắc chắn rằng chuyện xảy ra với Geumini sẽ không lặp lại.
Khi chiến hạm dừng lại cạnh tàu của Weed, một tên người Undead giống như người nhái bước ra.
Bạn đã gặp quái vật biển huyền thoại Hashilsa. |
Bộ 3 cá mập Becky Nil, Navy Knight, và thậm chí là những tên hải tặc, thân thể chúng đông cứng lại trước sự xuất hiện của Hashilsa.
Fighting Spirit của Weed đủ cao nên cậu không bị dính hiệu ứng.
‘Vòng cổ của Ellekaye, một chiếc vòng cổ quý giá vẫn luôn tìm kiếm chủ nhân của nó. Được ghi lại trong quyển sách về kho báu của guild Magician, nó rõ ràng là một trang bị tăng phạm vi tấn công và tác dụng làm tăng hiệu ứng 35%. Và lượng tiêu thụ mana giảm đi một nửa. Một thứ khác mà hắn cũng đang giữ đó là thanh gươm phép thuật của Kingdom Knight. Kể cả nếu bạn biết đó là một thanh gươm phép thuật, thì chiếc vòng cổ cũng giới hạn đến 600 level.’
Ở một phương diện khác, lý do mà Bar Khan không thể sử dụng toàn bộ quyền năng của hắn là vì có một thanh gươm đâm vào tim hắn! Chỉ bằng cách suy nghĩ về những trang bị có được mà cậu đã cảm thấy khá hơn.
‘Đến đây và tấn công nào. Ta không sợ chết đâu. Nếu mà hắn ở cấp độ như thế thì mình sẽ chết nhanh thôi.’
Ngay cả Weed cũng không thể xác định hết những trang bị mà Hashilsa đang mặc.
Có thể nói rằng tất cả các trang bị đều là thứ quý hiếm, bất cứ ai đều có thể biết được sức mạnh của Halshilsa là vô đối! Nhưng Weed tỏ ra ngạo mạn và mở lời trước.
“Hashilsa, vì lẽ gì ngươi đến đây tìm ta, ngươi muốn nói chuyện với ta về vấn đề gì?”
Dĩ nhiên Hashilsa không thể điều khiển và kiểm soát hạm đội quân đoàn bất tử một mình.
Sau đó, Weed tiếp tục nói với cái giọng lạnh như băng trong khi đang tỏa ra Death Aura.
Ngay cả có phải chết, cậu vẫn còn cơ hội để nói ra những lời cuối của mình, thậm chí còn đặt câu hỏi.
Đó chẳng phải là điều một người đàn ông chân chính phải làm sao! (Có chỗ đứng và cứng chỗ đó chứ còn sao nữa)
Một trong những phương châm sống của Dark gamer đó là ngay cả khi họ phải đối mặt với một con rồng thì họ sẽ chuẩn bị mọi thứ chu đáo để nhặt được nhiều trang bị nhất có thể trước khi họ chết.
Hashilsa giơ một cánh tay đặt lên trước ngực và hơi cúi người về phía trước.
“Tôi xin được gửi lời chào. Lý do tôi ở đây để cho ngài biết Ngài Bar Khan Demoph đang gọi ngài.”
Một tình huống nguy hiểm! Weed thậm chí còn nổi tiếng cả với lũ quái vật, mà cậu chẳng mong muốn điều này chút nào.
Weed đảo mắt xung quanh và hỏi Hashilsa.
“Ông ta có đến đây không?”
“…Không, chủ nhân không tới.”
Nếu mà Bar Khan không tới, thì đây cũng không phải một tình huống vui vẻ.
Nếu chỉ có mình Hashilsa, Weed có thể giết được hắn.
Vì thái độ tôn kính đặc biệt của Hashilsa nên Weed khó có thể ngó lơ hắn, hơn nữa có vẻ như cậu phải có trách nhiệm tiếp tục trò chuyện với hắn.
Cũng thường có rất nhiều con boss với những câu chuyện đằng sau họ.
Thay vì chiến đấu một cách mù quáng, thì điều cần thiết hơn là nói và học nhiều nhất mà bạn có thể.
‘Có thể chúng sẽ để mình sống. Mình cần thể hiện sự kính trọng từ lúc này.’
Tuy vậy cậu không thể chỉ tin vào điều đó, có khả năng là Hashilsa đang cho thấy bộ mặt yếu đuối, và thể hiện sự kính trọng với những kẻ yếu đuối hơn.
Weed cười khẩy.
“Thật à? Rồi sao, ngươi ở đây để tấn công ta?”
Cậu đi ngay vào vấn đề chính khi với bắt đầu nói chuyện.
Đột nhiên, một ý tưởng vụt lên trong tâm trí.
‘Ah, liệu rằng...?’
Cậu đang ở hình dạng Lich.
Dĩ nhiên, điều đó là vô nghĩa với bạn bè của cậu, khi tự nhiên cậu nhận được sự kính trọng từ một Undead cao cấp hơn.
Nhưng khi Weed biến hình thành Lich để thay đổi diện mạo, thì bức tượng đã được làm theo giống Shire. Dù giờ cậu không hề mặc bất cứ trang bị nào của Shire.
‘Huhu, mình không nghĩ là có thể. Ngay cả nếu vô tình nhìn thấy mình ở dạng Lich, thì làm sao mà bọn chúng phải bối rối chứ.’
Tuy nhiên những lời trong tâm trí Weed đã được chứng minh khi Hashilsa nói tiếp.
“Tại sao ngài lại nghĩ tôi sẽ tấn công môn đệ của Bar Khan cơ chứ?”
“.....”
“Ngài Shire, Bar Khan đang khẩn trương tìm ngài.”
Weed nghệt mặt ra. Cậu không thể giả vờ rằng mình không biết gì về tên Lich này cả.
“Giờ ta đang rất bận, ta sẽ đến sau.”
Cậu chỉ nói rằng sẽ đến gặp Bar Khan bởi vì đó chính là lời mà họ muốn nghe!
Bị triệu tập bởi quân đoàn quái vật thì quả là đau đầu.
“Ngài Shire, ngài là môn đệ rất quan trọng đối với Bar Khan, thế nên ngài nhất định phải tuân theo triệu tập của Bar Khan. Ngài Shire, cá nhân tôi cho ngài tối đa 120 ngày để tới gặp chủ nhân, hi vọng từng ấy thời gian sẽ đủ.”
Ting! |
‘Thế quái nào bọn họ có thể lừa mình như vậy được nhỉ."
Cậu thậm chí còn không có cơ hội để từ chối một cách lịch sự.
Trong khi Weed vẫn còn phàn nàn, Hashilsa lại nói tiếp.
"Vậy tôi sẽ đi trước và quay về với Bar Khan. Tôi sẽ gặp ngài ở đó, ngài Shire."
Weed muốn anh ta ra khỏi đây càng sớm càng tốt
"Tôi hiểu rồi, lượn đi."
Cậu rất muốn chửi thề, nhưng cậu đang ở trong tình huống mà cậu không dám mở miệng.
Có những người đang ở level 200 hoặc cao thích đi đây đó và chém gió sức mạnh của họ.
Nhưng Weed, giờ đã gần level 400, vẫn bị vướng vào rắc rối với những con quái vật con ông cháu cha.
Lần này, kế hoạch của Bar Khan là xử đẹp tất cả các vương quốc.
Weed cảm thấy đó là số phận của mình.
"Số phận thật hẩm hiu. Chắc không có ai ở Versailles này có thể trải qua những sự việc này giống như mình.’
Nhưng những người đang theo dõi cậu, thì lại có một ý nghĩ khác.
‘Weed lại có một cái nhiệm vụ bá đạo rồi.’
"Trở thành người duy nhất được giao nhiệm vụ liên quan đến quân đoàn bất tử một lần nữa, cậu ta thật là bá đạo hơn cả hạt gạo nữa.’
"Mình thấy gato vãi. Không giống như cậu ta, chúng ta chỉ đơn giản là sống và chèn ép những người khác.’
‘Đừng nói với tôi rằng cậu ta sẽ thành công và sau đó vứt luôn nhiệm vụ của quân đoàn bất tử nhé? Tôi chắc chắn rằng nó sẽ không thể kết thúc mà không gặp Bar Khan."
Tuy nhiên, những người chơi ở level cao hơn thì có suy nghĩ khác hơi người một chút.
‘Hmm, mình đang suy nghĩ về việc giết Weed và cướp lấy nhiệm vụ, nhưng bây giờ sẽ tốt hơn nếu mình không cướp nó."
‘Nếu đó là một nhiệm vụ liên quan đến quân đoàn bất tử và sau đó người ta có thể phải chết liên tục. Cậu ta thậm chí còn có thể phải chết ít nhất năm hoặc sáu lần nữa."
"Mình sẽ gặp nhiều rắc rối. Hồi ở Las Phalanx mình đã ăn hành kha khá rồi … Tốt hơn là chỉ cần sống đơn giản và thoải mái là được rồi.’
Tất cả họ không thèm quan tâm đến cuộc phiêu lưu trên biển dài dằng dặc của Weed nữa.
Khi Hashilsa đến, con tàu ma từng bị đắm đã nổi lên như thể chưa hề có cuộc chia ly nào.
Trong khi chiến thuyền của Drinpelt và Griffith bị hư hại nặng đến mức họ không thể tiếp tục cuộc hải chiến được nữa.
Khả năng xấu nhất là họ có thể mất tất cả, mặc dù mọi việc sẽ còn khó khăn hơn để trở về lục địa Versailles.
****
Sau khi trận hải chiến kết thúc và cuối cùng cũng đến lúc quay trở lại lục địa Versailles với bạn bè của mình. Nó sẽ là một chuyến đi dễ chịu.
Các bức tượng sống chia nhau leo lên 3 con tàu ma. Weed, các bạn của cậu, và Seo Yoon tất cả đều leo lên một con tàu.
"E hèm! Silver Bird lại đây và nói xin chào đi nào."
Peyoc, tweet, chirp. Silver Bird gập đôi cánh của mình và chào đón họ một cách super cute.
Zephyr sử dụng cần câu của mình để bắt cá, trong khi Weed nấu súp hải sản đặc biệt của mình.
Trong khi họ đang thưởng thức bữa ăn, Hwaryeong bắt đầu kể câu chuyện của mình về việc họ đã theo sau con tàu ma như thế nào.
"Ngon vãi xoài! Khi bọn tôi nhìn thấy quân đoàn bất tử, chúng tôi đã lo lắng rằng chúng tôi có thể đã đến quá muộn ... ".
Tốc độ tàu của họ chỉ nhanh hơn con rùa một chút nên họ đến nơi chỉ vừa kịp lúc.
Irene giải thích.
"Giờ đám Mermaid luôn luôn lượn lờ quanh đây, và nhờ Bellot ca hát nhảy múa. Zephyr cũng đã giúp đỡ một nhóm cá heo đang bị giam cầm."
Bellot cất giọng hát một bài hát ngọt ngào và vui vẻ. Sau khi xử đẹp mấy em Mermaid, Zephyr đã không lãng phí mồi của mình để câu cá và thay vào đó anh cho đám cá heo ăn mà họ vừa bắt được.
Vì vậy, họ vừa đến kịp lúc.
Weed giới thiệu mọi người và Seo Yoon với nhau.
Họ đã đi săn với cô và Seechwi một thời gian ngắn trong quá khứ, vì vậy nên họ cũng biết về nhau.
"...."
Khuôn mặt Seo Yoon giống như cái mặt nạ, vì cô ấy thường không nói chuyện với những người khác.
Nếu điều đó không phải là điều cô cần phải nói với Weed, thì thực sự rất khó khăn cho cô ấy khi nói chuyện.
Sau màn chào hỏi, Weed trải ra một miếng vải trên sàn tàu, mà cậu sử dụng khi may.
"Nào giờ đến lúc quẩy rồi."
"Hả?"
"Hwaryeong, cô kiếm được 1,190 vàng, phải vô sòng đó."
Giết thời gian bằng cách chơi Go-Stop trong suốt chuyến đi!
Weed mời gọi Hwaryeong và Bellot, trong khi Irene, Zephyr và Romuna liếc nhìn nhau.
"Biết ngay là cậu ta lên kế hoạch để trả thù mà."
"Tất cả đều nằm trong cái kế hoạch xấu xa của cậu ta..."
"Không có kẽ hở nào cả."
Thông thường, người ta thường tìm cách gian lận để thắng. Nhưng lần này lại ngược lại!
Họ sẽ cam chịu feed tiền cho Weed. Thậm chí Weed còn dụ cả SeoYoon vào sòng nữa.
"Đừng có đứng đó nữa, zô sòng đi nào."
"......"
"Cô không biết cách chơi à? Để tôi chỉ cho. Chỉ cần biết một số luật đơn giản là cô có thể chơi được thôi mà."
Weed biết sự thật rằng Seo Yoon rất giàu, do đó cậu kéo cô vào sòng vì lòng tham của mình.
"Tất cả những gì cần làm là thu thập càng nhiều đồ càng tốt. Tuy nhiên, quan trọng là có càng nhiều Sangpi càng tốt. Thậm chí là cô sẽ có được Gwangman."(chắc là 1 thể loại cờ tỷ phú kiểu Hàn quốc)
Họ đã đi vòng vòng một vài lần.
Cả party đang cố gắng “thua”, và Weed vẫn miệt mài kiếm tiền từ những con người với khuôn mặt vô cùng “căng thẳng” khi chơi.
Bellot và Irene đang chồng gạch (gạch hình như là đơn vị điểm), trong khi Weed, Pale, và Seo Yoon tiếp tục chơi GoStop.
Ở phía trước của Seo Yoon, rất nhiều gạch được xếp chồng lên nhau. Weed và Pale có lượng gạch ít hơn và họ đang tìm kiếm điểm bonus, sau đó, sau 2 lượt quay một hit đã xảy ra.
Và cái hit xảy ra đến 2 lần.
"Pibak và Gwangbak, được hai GO luôn ..."
Weed và Pale đang tập trung hơn bao giờ hết.
Họ chỉ có một ít gạch, trong khi Seo Yoon đang rất giàu có.
Ngay cả những người bên cạnh cũng vô cùng căng thẳng, cuối cùng đã đến lượt Seo Yoon.
Chak.
Chak!
Và Seo Yoon lấy được PalGong, cô lật các thẻ và có Sangpi.
Cả nhóm im lặng.
"Đừng có nói là cô đang nhắm đến Go lần 3?" (ù thông cmnr :v)
Weed vừa hỏi vừa run run.
Tại thời điểm này, cậu quan tâm đến nó hơn bất cứ điều gì khác.
‘Nếu cô ấy có một chút ít lương tâm thì cô ta sẽ không kiếm cái thứ 3 được."
Changdong có thể kiếm được 10 vàng (có được hit đầu) và người ta có thể ăn được 2,000 vàng trong một trận đấu (nếu như có được hit thứ 3).
Seo Yoon gật đầu với Weed và xòe 3 ngón tay lên. (Ù cmnr :v)
Và cả ngày hôm đó, Weed mất trắng 6, 290 vàng cho Seo Yoon khi cô liên tục hốt ổ.
****
Đài KMC phát lại trận chiến Las Phalanx cả ngày. Tất nhiên họ có rating cao nhất, nhưng nó không phải là một vấn đề lớn như họ tưởng.
- Tôi đã dự kiếntrận chiến sẽ rất hoành tráng.
- Weed nốc-ao một con rồng khi đang cưỡi trên mình một con Wyvern. Trong Continent of Magic, việc Chiến thần xử đẹp một nhóm người chơi là chuyện bình thường ở huyện.
Có rất nhiều game thủ chưa bao giờ được trải nghiệm vùng Biển lớn, nhưng bây giờ sự quan tâm của họ giảm nhanh chóng và bây giờ mọi người đang tập trung đến lục địa Trung tâm.
Các guild có uy tín đang tiến hành chiến tranh và một loạt các cuộc tấn công.
Đó là một chiến trường giữa nhiều vùng lãnh thổ, làng mạc và thành trì.
Tất cả mọi người đều tham gia quyết liệt vào cuộc chiến và nhiều game thủ siêu nhân nhưng vô danh đang trở nên nổi tiếng hơn.
Những người chơi cao cấp từ các guild mạnh đang liên tục đánh lén vào các đối thủ của mình.
Các đài truyền hình về game phát sóng nó trực tiếp trong suốt 24 giờ ở chế độ khẩn cấp, Royal Road lại nóng lên một lần nữa.
****
"Haizz, mùa thu ngắn quá."
Khi Lee Hyun nhìn thấy những chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cậu đã cảm thấy không chắc đối với học phí của mình.
"Đối với học kỳ vừa hết nhanh vừa tốn tiền như thế, sau kỳ nghỉ đông mình lại tốn tiền với một cái học kỳ khác."
Cậu buông một tiếng thở dài khi cậu nhanh chóng về nhà để nghỉ ngơi.
Họ hiện đang trên hành trình từ Las Phalanx về Morata, mặc dù không có nguy hiểm, cậu vẫn bàn bạc với bạn bè về kế hoạch cho những tình huống bất ngờ.
"Mình chỉ nên tập trung vào điều khắc và làm một số cái áo da cho đến khi mình đến nơi."
Người duy nhất vui sướng khi giết thời gian như vậy là Lee Huyn. Tuy nhiên, khi quay trở về ngôi nhà của mình, cậu thấy một chiếc xe màu đen và những người mặc bộ đồ cũng đen nốt đang chờ phía trước cửa nhà. Khi cậu đã cố gắng tránh né họ, họ vẫn đi về phía trước và bắt chuyện.
"Xin lỗi, cậu là Lee Hyun phải không?"
Lee Hyun đã trả lời một cách thờ ơ.
"Vâng? Còn anh là?"
Nếu có gì đó xảy ra thì giả ngu là tốt nhất!
Cậu giả vờ không nghe thấy bất kỳ điều gì từ họ. Nhưng có một vài người trong số đó là vệ sĩ của Seo Yoon mà cậu đã nhìn thấy một vài lần trước đây.
"Chúng tôi đến đây để thảo luận về những gì đã xảy ra giữa cậu và Seo Yoon. Ngài chủ tịch đang chờ, cậu có phiền không?"
Lee Hyun dừng bước.
Cha của Seo Yoon muốn gặp cậu.
Thật tuyệt, nhưng cậu có linh cảm kỳ lạ.
Cậu không ngạc nhiên vì cậu biết rằng điều này sớm muộn cũng xảy ra. Đó là lý do cậu đối xử tốt với cô.
Mỗi khi cô ấy nhìn cậu một cách thân thiện, cậu luôn dự đoán rằng ngày này thế nào cũng xảy ra.
"Tôi hiểu. Đi thôi."
Lee Hyun theo họ.
****
Đi cùng với một số vệ sĩ, họ dừng lại trước một biệt thự sang trọng với một khu vườn đẹp tuyệt vời.
"Nhà của Seo Yoon đây sao?"
Khi Lee Hyun hỏi, đám bảo vệ bối rối nhưng trả lời như thể họ không nghĩ nó là một bí mật.
"Seo Yoon không sống ở đây. Đây chỉ là biệt thự mùa hè mà lâu lâu ngài Chủ tịch tới đây nghỉ dưỡng thôi."
Đây là cách mà cậu gặp cha của Seo Yoon, chủ tịch Jeong Deuk Soo.
Ông mời Lee Hyun ngồi.
"Vào đây. Chắc cậu chưa dùng bữa nhỉ?"
Lee Hyun thường trả lời cho câu hỏi này là cậu chưa ăn gì cả.
Đó là một thói quen.
Cậu thấy ngại vì không muốn ăn quá sớm và thậm chí giờ cũng chưa đến 5h tối nữa, và cậu cũng không muốn làm xấu mặt mình.
"Cảm ơn, nhưng tôi đã ăn rất nhiều trong bữa trưa."
"Vậy thì chúng ta sẽ ăn nhẹ trong khi chúng ta nói chuyện."
"Nếu có bất cứ vấn đề gì, cứ nói với tôi, không sao đâu.”
"Đừng lo, cậu sẽ không có bất kì rắc rối nào đâu, đối với tôi, cậu là một vị khách quý, nên đừng có lo gì cả."
Chủ tịch Jeong Deuk Soo đứng dậy và mang ra một vài loại nước giải khát.
"Cậu là người bạn tốt nhất của con gái tôi, Seo Yoon tại Đại học Quốc gia Hàn Quốc và tôi cũng đã nghe nói rằng cậu cũng có một số cuộc phiêu lưu vui vẻ với nó trong Royal Road. Cậu thường có những cuộc phiêu lưu kiểu gì?"
"Tôi chỉ đi đây đi đó thôi mà."
"Cuộc phiêu lưu của cậu thậm chí còn được lên TV nữa, chắc cậu rất nổi tiếng?"
Chủ tịch Jeong Deuk Soo rất hứng thú với hành động của Lee Hyun.
Lee Hyun ngắn gọn nói với ông về nhiệm vụ của giáo hội Freya, nhiệm vụ Lich Shire, và những trận chiến mà cậu đã tham gia.
Mặc dù Chủ tịch Jeong Deuk Soo chỉ nghe câu chuyện có 10 phút, nhưng nó quá mơ hồ nên ông cũng không quan tâm.
Điều duy nhất mà Jeong Deuk Soo nghĩ về là con gái của mình.
"Seo Yoon... có hay cười không?"
"Cũng thỉnh thoảng cô ấy có cười, nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi."
"Gần đây tôi đã nghe nói rằng .... Seo Yoon đã bắt đầu nói trở lại. Tuy nhiên, người ta nói rằng nó chỉ nói với mình cậu."
"Vâng."
"Cậu nghĩ gì về con gái tôi?"
Lee Hyun nghĩ rằng cuộc nói chuyện của họ đột nhiên trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
‘Từ lúc mình đến đây chắc ông ta cũng đã nghĩ về câu hỏi đó."
Bất kỳ cha mẹ nào cũng mong muốn biết về những gã trai mà cô con gái rượu của họ đang gặp gỡ.
Trong trường hợp của Lee Hyun, cậu thể hiện sự quan tâm y như khi nó xảy ra với em gái nhỏ của mình.
Tốt nhất là các chàng trai mà cô đã gặp không phải là một người xấu, tốt nhất là kiểm tra đối phương để đảm bảo rằng thằng đó không phải tay chơi.
Lee Hyun đã phải chăm sóc em gái từ khi còn nhỏ, vì vậy cậu đã hiểu được tâm lí của bậc phụ huynh.
Cậu hiểu và đoán được suy nghĩ của chủ tịch Jeong Deuk Soo đối với con mình.
Dù chả có gì nhiều, nhưng cậu có cũng một chút ít cảm giác.
"Như ông nói thôi ... Tôi là bạn của cô ấy."
Ý nghĩa đằng sau từ đầu tiên mà Seo Yoon nói, "người bạn", là rất mơ hồ với Lee Hyun. Và thế là cậu chấp nhận lời kết bạn của cô ấy.
"Tôi nghe nói con gái tôi dựa vào cậu rất nhiều. Tuy nhiên, cậu có chắc cậu không có bất kỳ tình cảm nào khác không? Dù sao thì cậu cũng là đàn ông mà."
"Tôi chỉ coi cô ấy là bạn."
Seo Yoon xinh đẹp, thông minh và tốt bụng như một thiên thần.
Mặc dù cậu đã trải qua một thất bại đau đớn trong GoStop, nhưng...
"Cô ấy rất tử tế với mình."
Ngoài ra, cô đến từ một gia đình giàu có.
Lee Hyun nghĩ rằng mình chẳng thể mang lại cho cô thứ gì mà cô không có cả.
Từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã phải đối mặt với nhiều khó khăn.
Ở trường, tất cả các bạn cùng lớp của cậu khoe khoang khi đi mua giày với cha mẹ họ, và bất cứ khi nào họ khoe quần áo và đồ chơi, cậu lại gục đầu xuống bàn. Và cậu đã phải lo lắng về hóa đơn tiền điện, tiền nước, và tiền thuê nhà bất cứ khi nào cậu trở về nhà.
Bây giờ Lee Hyun không phải lo lắng quá nhiều về những vấn đề với chi phí sinh hoạt, và sánh với những người cùng tuổi, cậu đã có một khoản tiết kiệm đáng kể.
Ngay từ khi cậu còn nhỏ, so với những người khác, cậu đã có những trải nghiệm khác nhau.
Để trở thành một người bạn trai với Seo Yoon, người có tất cả mọi thứ, không phải là một vấn đề đơn giản. (bạn trai, là bạn con trai chứ không phải gấu:v)
Thậm chí nếu cô ấy muốn có thứ đó. Tốt nhất là cứ né ra.
Trái tim của Seo Yoon luôn luôn ở một khoảng cách xa vời vợi.
Cái khoảng cách đó không phải là một cái gì đó mà có thể dễ dàng thu hẹp.
"Con gái tôi, khi nó còn nhỏ, nó đã trải qua một chấn thương và trong một thời gian rất dài, nó không thể nói được. Chỉ mới gần đây, kể từ khi nó đi với cậu, nó đã bắt đầu nói chuyện một lần nữa. Nhưng nó chỉ nói với mình cậu ... Lee Hyun."
Cậu nghe nhiều điều mà cậu không biết gì về cuộc sống của Seo Yoon từ cha cô.
‘Cô ấy thực sự không thể nói chuyện ... "
Trong 10 năm cô đóng cửa tự kỉ bên trong một tòa nhà. Seo Yoon đã ở trong tình trạng đáng thương, khi gia đình nhìn thấy cô như vậy, họ không thể không buồn được.
"Với tôi, cậu là một ân nhân. Vì vậy, tôi đã chuẩn bị một phần thưởng cho cậu. Tôi biết nó không đủ với tất cả những gì cậu đã làm, nhưng hãy tiếp tục là người bạn tốt nhất của Seo Yoon và tôi sẽ thưởng cho cậu một lần nữa. Xin hãy tiếp tục giúp chữa lành vết thương của con gái tôi. Nhưng trên hết, nó sẽ rất khó khăn nên tôi hy vọng cậu hiểu."
Chủ tịch Jeong Deuk Soo đưa ra một phong bì màu trắng bên cạnh tách trà.
"Tôi đã nghe nói rằng cậu có rất nhiều thứ để chi trả nên tôi đưa cho cậu một ít."
Lee Hyun ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt của chủ tịch Jeong Deuk Soo rồi nhìn vào phong bì.
"Xin lỗi, tôi không thể nhận nó được. Lý do mà Seo Yoon có thể nói là do ý chí của riêng cô ấy. Tôi đã làm được gì cho cô ấy đâu."
"Con số không phải nhỏ đâu… nó sẽ giúp cậu trong cuộc sống hiện tại."
"Đây không phải vì danh dự của tôi."
Lee Hyun bắt đầu suy nghĩ về các chi phí hàng tháng.
Chi phí sinh hoạt và chi phí thực phẩm, bảo hiểm và tiền tiết kiệm cho em gái.
Ngoài ra còn hóa đơn viện phí của bà ngoại cậu nữa.
Căn bệnh viêm khớp mãn tính, và quá trình điều trị cho bệnh ung thư của bà đã làm giảm sức khỏe bà một cách rõ rệt.
Trong thời gian đi thăm bệnh và phục hồi chức năng trong một vài tháng, cậu đã đi chơi với những người lớn tuổi khác.
Cậu đã có sự trưởng thành từ suy nghĩ đến lời nói khi nói chuyện với họ.
Mặc dù cậu có thể về nhà, nhưng cậu vẫn ở lại dù đã có bác sĩ ở bệnh viện lo việc điều trị.
Mỗi tháng số tiền mà cần phải được thanh toán đều rất lớn, Lee Hyun vẫn tiếp tục kiếm được nhiều tiền thông qua Royal Road.
"Tiền... thực sự là một điều quý giá. Tôi đã từng nghĩ là người ta có thể đánh đổi danh dự lấy tiền bạc. Sự thật là tôi cần rất nhiều tiền cho gia đình của mình. Tuy nhiên tôi có thể nuôi sống gia đình của mình với số tiền mà tôi đã kiếm được."
Nếu như việc này xảy ra ở Royal Road, cậu sẽ cố tình từ chối. Chỉ cần như vậy, cậu có thể kiếm thêm một ít nữa!
Tuy nhiên trong thực tế, cậu không muốn nhận tiền như vậy. Cậu có thể chu cấp cho gia đình của mình với khả năng của bản thân. Vì lý do đó, cậu có thể làm được bất cứ điều gì.
Thư ký đứng bên cạnh chủ tịch Jeong Deuk Soo bắt đầu nói.
"Đây là số tiền mà chủ tịch cho cậu. Cậu coi như đây là lòng biết ơn của chủ tịch với tất cả những gì cậu đã làm."
"Tôi không thể nhận được điều này vì tôi coi Seo Yoon như một người bạn."
"Gì cơ????"
"Tôi không muốn kiếm tiền bằng cách bán đi tình bạn của mình. Với bạn bè, tôi sẵn sàng giúp đỡ họ để vượt qua thời điểm khó khăn và tôi cũng nghĩ rằng không nên mong đợi họ trả ơn mình."
Nếu cậu nhận tiền, đó hẳn là một khoản trợ giúp khổng lồ.
Cậu biết sự đau khổ của việc bị mắc nợ trong một thời gian dài. Nhưng cậu không muốn nuôi gia đình bằng số tiền thu được thông qua việc bán tình bạn của mình.
Lee Hyun thầm nghĩ.
‘Thứ duy nhất mình biết là cách kiếm tiền’.
Chủ tịch Jeong Deuk Soo không có bất kỳ lời khuyên nào nữa.
"Tôi tin cậu, một chàng trai mạnh mẽ. Từ bây giờ hãy giúp Seo Yoon không bị tổn thương thêm nữa."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi Lee Hyun kết thúc cuộc nói chuyện, cậu đứng dậy. Cậu theo các vệ sĩ ra khỏi biệt thự, và nhìn lại ngôi nhà hoành tráng của cha Seo Yoon.
Cha Seo Yoon chỉ đưa cho cậu tiền để làm rõ động cơ của cậu.
Mặc dù đó là một cuộc nói chuyện để lại một ấn tượng xấu, cậu ghen tị với thực tế rằng cô vẫn còn cha mẹ.
Kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, sự tồn tại của cậu đã bị bỏ qua. Sau đó, cậu đã tạo ra một bức tượng Freya giống như cô, và người dân rất kính nể nó. Cô là một người rất quý phái và sang trọng mà mọi người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
‘Nhiêu đó chắc cũng phải 10 củ. May là mình không thèm lấy. Bây giờ mình sẽ chăm chỉ làm việc hơn nữa để bù lại số tiền vừa rồi."
Chủ tịch Jeong Deuk Soo cầm ly rượu lên và uống.
"Ấn tượng của mình về cậu ta là một người đàn ông tốt. Để chữa bệnh cho Seo Yoon, mình có thể thấy rằng cậu ta là người tốt nhất để làm điều đó. Không thèm nhận 1 tỉ Won .... Không lẽ bản báo cáo cậu ta rất cần tiền là sai chăng?" (khoảng 20 tỷ VNĐ, SeoYoon ở đâu để anh cưỡi trâu đến chữa)
****
Các thế lực đang mở rộng lãnh thổ của mình một cách nhanh chóng trên lục địa Versailles.
Sau một thời gian dài, chủ Guild Hermes, Raphael chào đón khách của mình một cách hạnh phúc.
"Cũng đã lâu lắm rồi không gặp nhau, từ khi chúng ta chia tay ở thành phố trên trời Lavias. Sao cô lại trở lại vậy?"
"Tôi vừa đi lang thang đây đó. Tôi đã tiến hành vài cuộc phiêu lưu khác nhau và đi săn một chút."
"Chào mừng đã trở lại. Có rất nhiều người, nếu họ biết, sẽ rất hạnh phúc khi cô đã trở lại."
Dain đặt cây gậy của mình xuống và ngồi trên ghế.
Kể từ khi Royal Road bắt đầu, những người chơi nòng cốt của Guild Hermes, gồm Raphael và nhiều người khác đã từng đi săn chung với nhau đều đã tề tựu đầy đủ.
***
Team dịch: Đéo cần tên
Translator: HTT
Editor: Ai-rên