“Vâng, con đồng ý."
Seoyoon vẫn rất ngần ngại với người khác, tuy cô đã mở lời nhưng nỗi sợ hãi về tình cảm cũng như phải bộc lộ bản thân khiến cho việc nói năng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Thật ngượng ngùng khi phải thấy cô run rẩy trong bộ váy cưới lộng lẫy.
Cái lần chứng kiến Lee Hyun chết khi đối đầu với con Bone Dragon đã khiến cho cô phải buột miệng thốt ra từ “người bạn”.
Và đây là lần thứ 2 cô có đủ can đảm để mở lời nói gì đó.
Weed nhớ lại lần đầu nghe cô nói, rằng cô muốn kết bạn với cậu. Sau đó cậu nhận ra rằng khi cô chết, cô đã rất muốn lấy lại những item của mình.
Cậu tin chắc rằng lần này cũng vậy.
‘Chuẩn cơm mình nấu rồi. Tổ chức lễ cưới ở Royal Magician Seulroeo là cách duy nhất để cô ấy có thể có được chiếc nhẫn cưới. Rồi cô ấy sẽ còn ác cảm với mình bao nhiêu nữa nếu lần này cô ấy không nói gì, đặc biệt là khi trông thấy những tính năng tuyệt vời của các item này, chúng lại còn hiếm có khó tìm nữa chứ.’
Con người cần phải sống một cuộc sống mà không nên tin vào bất cứ ai cũng như sự hiểu lầm vô tận, Weed đã hiểu quá rõ, cậu nắm lấy bàn tay ấm áp của Seoyoon và cảm tưởng như mình hiểu những gì mà Seoyoon cảm nhận được.
"Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi."
Weed cũng vậy, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để đổi lại những item hiếm có.
“Kể cả hát cũng được, mặc dù giọng mình như Chaien vậy.”
Khi cậu hóa thân thành con Orc Karichwi, trước mỗi trận chiến thì cậu đều rống lên một bài với giọng hát có thể khiến cho người điếc cũng phải nghe thấy, và cậu lại rất tự hào về điều đó. Cậu thậm chí có thể tổ chức một buổi liveshow trong đấu trường nếu cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ.
“Dù sao thì lần này tôi cũng có rất nhiều lí do để phải xin lỗi.”
Cậu đã luôn tự hỏi lí do vì sao mà Seoyoon không bao giờ nói gì, từ lúc ở trường cũng như trong Royal Road.
Khi họ kề vai sát cánh chiến đấu với lũ Chaos Warrior trong hầm ngục Inferno, Seoyoon đã hi sinh. Nếu cô không sử dụng skill của Berserker để bảo kê cho Weed thì nhiệm vụ đã không thể hoàn thành.
Seoyoon cắn môi, miệng run rẩy:
“Lí do mà... Em không hề nói chuyện cho tới lúc này...”
Mặc dù lễ cưới tổ chức tưng bừng, nhạc tung tóe thanh niên hòa ca, nhưng Seoyoon không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Cho tới giờ, cô chưa từng nói gì về những nỗi đau mà cô phải gánh chịu. Rất đau đớn khi nhắc tới và diễn tả về nó.
Weed mỉm cười:
“Tôi hiểu.”
“... gì cơ?...”
“Cô không cần nói gì đâu. Tôi hiểu cả mà.”
Ánh mắt Weed nhìn cô tràn ngập niềm hạnh phúc ấm áp, đây cũng là biểu hiện khi cậu nhặt được những item đắt giá.
‘Một vài người sẽ phải mất một lúc mới hiểu được. Còn mình thì đã rõ cô ấy yêu những item đến nhường nào.’
Với những người từng biết cô mà được nghe cô nói, thì chẳng khác nào tia sét giữa trời xanh. Seoyoon đã mở cõi lòng của mình phần nào trong suốt những năm vừa qua và đã nói chuyện với người khác. Tuy nhiên, Weed chẳng biết cái cái quái gì gì, do đó hình tượng của cô trong lòng thằng khốn này vẫn không hề thay đổi.
Bất kể ánh mắt cô có tươi sáng lên bao nhiêu, hay nỗ lực cố gắng nói chuyện của cô có nhiều lên bao nhiêu thì biểu cảm của cô cũng không khác xưa là mấy, do đó Weed nghĩ không cần phải thay đổi gì trong cách đối xử với cô.
“....”
“Hiện tại chúng ta đang rất bận, cho nên hãy nói chuyện sau nhé.”
Phần cuối trong lịch trình là bữa tiệc cưới cùng với những vị quan khách. Rất nhiều sơn hào hải vị vốn chỉ dành cho các bậc vua chúa cũng đã được phục vụ trong bữa tiệc lần này.
“Triệu hồi Death Knight Van Hawk, Vampire Lord Tori.”
Van Hawk và Tori cũng được triệu hồi cho bữa tiệc.
“Chủ nhân, lần này tôi phải giết ai?”
“Ngài đã đưa tôi đến một nơi rất phù hợp với phong thái quý tộc của tôi. Ngài không cần phải làm thế nếu muốn chiêu đãi tôi những món ngon đâu Chủ nhân ạ.”
Chẳng có lí do gì để Weed triệu hồi chúng ra chỉ để hòa mình vào bữa tiệc cả. Weed chia những chiếc túi của mình ra và đưa cho chúng.
“Đây, ta muốn các ngươi lấy toàn bộ chúng.”
Cậu bắt đầu vơ vét hết số tiền cũng như những món quà item của lễ cưới, thậm chí còn hốt luôn cả đồ ăn thức uống.
Cậu lấp đầy những cái túi bằng đủ các loại bánh ngọt, bánh quy, hoa quả và những món tráng miệng, toàn là những thứ khó nấu hoặc có những nguyên liệu hiếm gặp.
Có một vài món mới lạ mà cậu dự định sẽ thử làm nó sau khi nếm chúng.
Cậu biết rằng mình sẽ phải học những công thức nấu ăn đẳng cấp cao thế này để nâng cao skill Cooking. Seoyoon rất ngượng ngùng nên cô chỉ dám lấy hoa quả, từng quả từng quả một, và Weed tiến đến bên cạnh.
“Nếu muốn lấy nhiều thì nên chồng chúng lên với nhau.”
Có hàng tấn đồ ăn phục vụ cho cả trăm quý tộc ở đây. Van Hawk, Tori, Seoyoon, Golden Bird và Silver Bird đang vơ vét đủ thứ đồ ăn ở xung quanh.
“Để đảm bảo hình thức của món ăn không bị phá hoại thì phải cân bằng chúng ở đúng trọng tâm. Điều này được tôi rút ra từ việc điêu khắc những tảng đá lớn.”
Weed luôn nghĩ về việc làm thế nào để xếp chồng đồ ăn, và phải cho chúng vào cái túi nào.
Những suy nghĩ kỳ quái của cậu cho phép cậu thực hiện những điều không tưởng. Weed đã từng xây dựng một ngọn tháp 15 tầng bằng những món ăn khác nhau.
Cậu tạo ra 3 ngọn tháp bằng hoa quả, bánh ngọt và bánh quy. Bên cạnh đó còn dùng những đĩa thức ăn, đồ uống và giỏ để xếp chồng đồ ăn.
Từng có một chuyên gia về sắp xếp sau khi chứng kiến khả năng này của Weed đã cố gắng chiêu mộ cậu.
“Như dự kiến, điều hành một lễ cưới cũng giống như điều hành một chiến dịch quân đội vậy.”
Không có thời gian để nghỉ ngơi sau khi họ vơ vét hết đồ ăn thức uống và họ cần phải rời khỏi đây.
Đây quả là món hời mà họ nhận được từ lễ cưới.
Ngay cả những vị khách quý tộc cũng không mảy may suy nghĩ khi cô dâu chú rể là Seoyoon và Weed.
Những món ăn nóng hổi trong khu bếp cũng được nhắm đến.
Cuối cùng, Weed cũng thấy cảnh mặt trời lặn, ánh sáng vàng mờ dần và từ từ biến mất khỏi thị trấn và cánh đồng xa xa phía dưới tòa thành.
Đúng lúc đó, những quý tộc và Wizard tươi cười niềm nở bỗng hóa thành làn khói và tan biến.
Ding!
Ước nguyện cuối cùng của Seulroeo đã được hoàn thành |
Sau khi những dòng ấy, Weed, Seoyoon cùng các bức tượng sống quay trở lại DungeonInferno. Nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên khuôn mặt Weed. Đây hẳn là một lễ cưới có lời.
Họ đã quay trở lại khu vực Dungeon, nơi cuộc chiến cuối cùng giữa các bộ lạc ở Jigolaths vừa mới kết thúc. Họ đã chiến đấu nhằm kiểm soát được sức mạnh bí ẩn đứng đằng sau điều khiển nơi này: một linh trận tràn ngập năng lượng thuần khiết.
Quest có độ khó cấp ‘S’, bước cuối cùng.
Cậu có thể thấy những mảnh vụn lấp lánh rải rác xung quanh nơi Kubichya vừa mới chết. Những mảnh thân thể Geumini nằm tứ tán, kim quang sáng lên, hòa lẫn với đất cát dưới chân.
Sử dụng Wings of light, cậu bay tới đó. Một bức tượng kí sinh từng tá túc trên lưng Geumini giờ lại quay về bên Weed.
“Hãy tìm những phần thi thể còn sót lại của Geumini. Dù rằng ta không biết chúng ta có thể khôi phục lại bao nhiêu.”
Weed đảo mắt khắp khu vực chiến đấu nhằm thu thập lại những mẩu vàng. Golden Bird và Silver Bird cũng lượn xung quanh dùng mỏ để nhặt những mẩu vàng nhỏ như hạt đậu. Cả Weed, Seoyoon cùng lũ chim đều đã dành cả ngày nhưng cũng chỉ tìm lại được lượng vàng bằng khoảng một phần ba trọng lượng cơ thể Geumini. Với những khó khăn ấy, Seoyoon quay ra hỏi cậu.
“Liệu... anh có thể... hồi sinh cậu ấy không?”
Trái tim Seoyoon tan nát vì sự mất mát này. Đối với cô, Geumini rất dễ thương và dũng cảm.
Weed lắc đầu.
“Tôi có thể thổi hồn vào nó một lần nữa, nhưng việc sửa chữa nó là không thể bởi tôi không còn đủ các bộ phận của nó nữa.”
Gương mặt Seoyoon trở nên thực buồn rầu. Đôi mắt cô ngấn lệ.
Ngay cả lũ Golden Bird, Silver Bird cùng Yellowy cũng khóc lóc, tiếc thương người bạn quá cố của chúng.
***
Quest này sẽ được hoàn thành khi cậu nói chuyện với đội trưởng của phía Inferno Knight. Cuối cùng, quest có độ khó cấp S này cũng có thể thành công!
Dù thế, cậu chẳng thể nào từ bỏ Geumini như thế này được, vậy nên cậu lại tiếp tục kiếm tìm.
“Geumini, đừng hòng ta để ngươi ra đi dễ dàng vậy.”
Sử dụng cả đôi tay như một cái xẻng, Weed tiếp tục tìm kiếm. Nó không phải chỉ bởi cậu muốn chỗ vàng đó, cậu không tài nào gạt ra khỏi đầu sự hi sinh và tri ân của Geumini lại lớn đến nhường nào. Ngay vào thời khắc cậu chuẩn bị từ bỏ cuộc chiến với tên chiến binh Chaos Warrior Kubichya vĩ đại ấy, Geumini, cưỡi trên lưng Geumini, đã tới để cứu cậu.
Lòng dũng cảm và trung thành mà Geumini có, lớn đến nỗi khiến nó dám dùng kiếm lao ra tấn công, trong khi cơ thể bị cắt xẻ và nung chảy! Và hơn tất cả, nó đã từ bỏ chính mạng sống của bản thân mình để cứu Weed.
Cậu sử dụng các Skill Blacksmith của mình nhằm rèn ra một cái rây để đãi cát tìm vàng nhằm cố gắng tìm kiếm được thêm nhiều phần hơn nữa. Nhưng sau khi lọc đến hàng tá cát, cậu cũng chỉ thu hồi thêm được một chút vàng.
Cuối cùng cậu cũng phải chấp nhận cái thực tế rằng phần cơ thể còn lại của Geumini đã tan biến sau đòn tấn công cuối cùng đó.
“Mình thực không chắc có thể khôi phục nó về như cũ hay không nữa.”
Ngay cả khi Weed có đủ toàn bộ phần bị mất, tỉ lệ thành công trong việc này vẫn còn là một câu hỏi lớn. Geumini không chỉ chết, một phần lớn cơ thể nó cũng đã về với cát bụi.
“Vậy thì, khi quay trở lại Morata, mình phải kiếm thêm thật nhiều vàng trước khi làm việc này.”
Càn quét mặt đất hết mức có thể, Weed cuối cùng cũng tiếp cận phía Inferno Knight và chào đón họ theo lệ thường.
“Chiến binh của các ngài đã bảo vệ linh trận này với danh dự lớn lao của mình, ta đã có thể đánh bại vị đại chiến binh và phía Chaos Warrior là nhờ có những hành động hiệp nghĩa ấy. Ta và những người đồng bạn đây là những lãng khách tới từ phía Nam Lục địa.”
Ivan, thủ lĩnh của Inferno Knight tới gần và nói.
“Cảm ơn vì công việc này của các bạn, chúng tôi sẽ chẳng thể nào làm được việc này một mình. Nhờ có sự giúp đỡ của các bạn, chúng tôi mới có thể thành công bảo vệ linh trận rồi đánh bại Kubichya.”
“Chuyện gì đã xảy ra sau khi Kubihya chết vậy?”
Weed chẳng biết mình có nên đặt câu hỏi về sự kiện ấy hay không, nhưng dù sao cậu cảm thấy vẫn cần phải hỏi.
“Khi tên Lich bỉ ổi ấy chết, một con Bone Dragon đã xuất hiện.” – Ivan trả lời.
“....”
Dù rằng cậu chỉ sự dụng hình dáng ấy thông qua skill Sculpture Transformation, một Lich tộc Undead vẫn có cái gì đó, thực đáng ghét.
Bất chấp được giải cứu, ánh mắt Ivan nhìn Weed cũng chả thoải mái tí nào. Thôi thì tính tới chuyện cậu săn tới cả đống Inferno Knight khi còn là một Lich thì thái độ đó cũng là dễ hiểu.
“Sau khi con Bone Dragon chén Kubichya, phía Chaos Warrior đã mất đi vị thủ lĩnh của mình và trở nên hỗn loạn. Ơn trời, chúng tôi đã có thể phối hợp với phía Fire Giant và phản công. Chúng tôi đã xử lý rồi đuổi chúng đi. Dù thế, sự mất mát của phe ta là rất lớn.”
“Tôi thấy rồi. Xin lỗi vì ngài đã phải chịu đựng tổn thất nhường này.”
“Chúng tôi cũng chỉ có thể đánh bại tụi Chaos Warrior sau khi Kubichya biến mất.”
“Nhìn những cơ bắp và kỹ năng ngài sở hữu thì theo tôi thấy kẻ như Kubichya cũng chẳng thể gây khó dễ cho ngài đâu, đội trưởng Ivan.”
“Lời khen như vậy tôi chưa dám nhận.”
Điều này, tất nhiên, là một mẹo nhằm kết thân với những vị chiến binh level cao này, bởi nhận xét trắng ra mà nói thì họ mạnh hơn kẻ địch rất nhiều. Cậu cứ thế rót mật vào tai họ trong khi hỏi xem cậu có thể ném thứ này bao xa, hay nâng vật nặng được tầm bao nhiêu, rồi dần dà trở nên thân thiết hơn với Ivan. Cậu cũng có hỏi thêm về việc họ có thể làm thêm được bao nhiêu nếu họ sử dụng những vũ khí và giáp trụ đặc biệt và nhận được một ánh nhìn ngạc nhiên trên gương mặt Ivan.
Ivan nói lại một cách nhẹ nhàng và quan tâm hơn.
“Các bạn đã du hành một quãng xa, đi tới nhiều nơi xa lạ và vẫn sống sót! Cho tới giờ, loài người đều cảm thấy rất khó để có thể sinh sống ở nơi đây.”
Họ đã trải qua vô vàn gian khổ, tuy nhiên, Weed chẳng nói thêm điều gì khi góp nhặt từng suy nghĩ. Cậu đã lo về phần thưởng của quest, thêm vào đó, những nỗ lực của cậu nhằm tăng độ thân thiện với Ivan. Để phá tan sự yên lặng, Ivan lại tiếp lời.
“Linh trận này được sáng tạo bởi một vị Archmage loài người có tên là Imbeol. Nó đã bảo vệ các bộ lạc kể từ thời viễn cổ, cùng lúc đó giúp đảm bảo ổn định nguồn Mana của Jigolaths.”
Ở trung tâm của dungeon rộng lớn dưới lòng đất, là một nơi với đường kính trải dài hàng trăm mét, sâu hoắm và phức tạp, được khắc sâu và phức tạp ở cả hai sàn và trần nhà. Bị treo lên ở giữa, cố gắng chực vươn ra và kết nối với những thứ khác là một vòng sáng, bọc lấy một hỏa linh ở giữa đang quay tròn liên tu bất tận.
Một vòng tròn rực sáng như mặt trời trong một hang động tối tăm!
Ánh sáng ấy gắt tới độ khiến bạn đầm đìa mồ hôi chỉ vì đứng gần đấy.
Đó là một cảnh tượng hoành tráng. Độ hấp dẫn người xem của nó cũng giống như lý do lũ trẻ lại bị thu hút với việc nghịch lửa. Vẻ diễm lệ, cái cảm giác được điều khiển một yếu tố mạnh mẽ như lửa.
Vòng tròn năng lượng này có thể coi như là khởi nguyên của toàn Jigolaths, độ rực sáng của nó hơn xa bất cứ viên đá quý tuyệt nhất nào. Nếu không có vòng phép này nơi đây, Jigolaths có khi đã bị núi lửa phun trào lớn và dữ dội hơn gấp mười lần bây giờ, khiến toàn bộ nơi này bị phá hủy hay nhấn chìm. Rất nhiều bộ tộc có thể sinh sống ở nơi đây là nhờ vào vòng phép này tích lũy lượng năng lượng lớn đến thế rồi sử dụng nó nhằm liên kết và kiểm soát luồng mana vốn đã bão hòa ở Jigolaths.
Ivan tiếp tục nói.
“Kubichya đã định hấp thụ năng lượng của linh trận nhằm trở nên đủ mạnh để thống trị mảnh đất này. Hắn đã cố cai trị nơi đây và trở thành thủ lĩnh của mọi bộ Tộc. Vậy nhưng nếu lấy đi sức mạnh ấy sẽ lại phá hủy mảnh đất này. Vậy nên, đến cuối cùng, cái tham vọng ấy đã trở thành sự sa cơ của chính hắn.”
“Nếu hắn thành công, chắc thế giới này sẽ lại có thêm một con quái vật tương xứng với con rồng ấy. Dù vậy, hậu quả của cuộc chiến với Chaos Warrior đã khiến khu vực xung quanh linh trận bị ảnh hưởng.”
“Trước đó, một số khu vực trên phần đỉnh của linh trận vốn đã bị nứt ra, giờ thì bởi chiến trận, độ tàn phá lại bị tích tụ thêm nữa. Chính việc đó đã khiến những khu vực này bị sụp đổ.”
Weed chỉ biết nhìn lên vòng phép rồi đăm chiêu. Ivan bổ sung thêm.
“Cho tới giờ, thiệt hại này đã khiến cho hỏa linh chứa trong linh trận lăn từ bên này qua bên khác, rồi đôi lúc kinh động khiến nó lắc lư lên xuống, đập ra đập vô như thể đang cố gắng thoát ra. May mà giờ này, những thiệt hại cũng đang cho thấy dấu hiệu phục hồi, như thể linh trận ấy có thể tự khôi phục được những vùng bị tổn thương vậy. Cậu thử nhìn xem.”
Ngay khi họ đang xem, những khoảng trống và vết nứt đang dần được lấp đầy đất cát. Việc khắc phục đã chữa sâu vào trong những chỗ hư hỏng, khiến chúng dần dà trở nên sắc nét với phép thuật một lần nữa.
Một khung cảnh tuyệt vời và ngoạn mục khiến tất cả đều ngây ngất. Năng lượng phun trào ra rồi lại một lần nữa biến thành từng đạo bạch khí rồi ngưng tụ thành một vòng tròn hoàn mỹ!
Ding!
Bạn đã được chứng kiến Hỏa Linh Trận của vị Archmage Imbeol |
Đó là hiệu ứng mà cái vòng tròn vừa mới được khôi phục ấy của Imbeol đem lại.
Ngay lập tức, một cửa sổ thông báo khác của hệ thống hiện lên.
Ding!
Hoàn thành nhiệm vụ Red Star (3) |
Ở Jigolaths, ngoại trừ tộc Chaos Warrior, uy tín của bạn với họ sẽ trở nên trung lập hoặc thân thiện với mọi bộ tộc nơi đây. |
‘Mình đã tăng tới 9 level cùng một lượng lớn Fame.’
‘Một người bảo trợ.’
‘Nếu như có một vị vua bảo trợ cho mình, mình sẽ có cơ hội nhận được nhiều nhiệm vụ cấp cao hơn. Mỗi vương quốc lại có nhiều loại quest khác nhau: kiểu bí ẩn, hào hùng, hay như là săn tìm kho báu.’
Weed vừa gặt hái được một hiểm nguy lớn. Khả năng cao là sẽ mất không nhỏ để có thể sử dụng được quân bài này, nhưng làm gì có chuyện cậu vứt cái cơ hội này đi. Cậu sẽ có thể tới chỗ đức vua ở mọi vương quốc, gặp họ rồi tiếp nhận những lời đề nghị cấp độ cao mới tới từ họ. Cậu đang cố tưởng tượng xem những quest ấy sẽ diễn ra như thế nào.
“Làm ơn, hãy xử lí việc này dùm ta.”
“Ta chỉ tin cẩn giao việc này cho vị Sculptor tài giỏi nhất. Ngươi sẽ không phải làm việc này một mình đâu nên hãy đem những người này đi cùng.”
Rồi sau khi trở về từ chỗ các vị vua, cậu sẽ lại có dịp được đứng ra giữa quảng trường mà sử dụng skill Lion’s Roar lần nữa.
“Ta có một Quest mà tất cả mọi người có thể tham gia!”
Dù là người già đến trẻ em, đàn ông hay đàn bà, sẽ có tới hàng ngàn người sẵn sàng tham gia làm quest. Cậu có thể thấy trước được viễn cảnh họ bị khai thác và bóc lột trong quá trình làm quest. Cậu từng được yêu cầu xây dựng một thứ như Kim Tự Tháp ở Rosenheim dưới mệnh lệnh của nhà vua, nên cậu cũng hiểu rõ đám người hoàng gia, hay quí tộc thượng tầng của vương quốc có thể bồi hoàn một khoản tiền thưởng lớn.
Những nhiệm vụ ấy sẽ không chỉ đơn giản là chế tác một tác phẩm điêu khắc, mà còn giúp ta có thể thu thập thêm một nhóm Adventurer đi cùng cho một quest lớn, hoặc thậm chí tuyên bố chiến tranh chống lại những bè đảng như giáo hội Embinyu.
"hú hú hú hú."
Tất nhiên đó chẳng phải là phần thưởng duy nhất.
Cậu đã lấy được thanh kiếm Rồng, Red Star
Cậu vẫn chưa rõ nếu sử dụng nó trên chiến trường thì sẽ như thế nào, và khi nào thì cậu có thể dùng nó.
Nhừng dù gì, việc giải quyết xong một quest có độ khó cấp S cũng khiến môi cậu không kìm được mà vẽ ra nụ cười thanh thản và bình yên.
“Cuối cùng, mình cũng có thể đi gội đầu.”
Chả hiểu sao, cậu lại có cái cảm giác lạ kỳ rằng nếu đi gội đầu, quest của cậu sẽ gặp thất bại. Vậy mà trong lúc vẫn đang bồn chồn lo sợ như thế, điều đó vẫn bằng cách nào đó cho phép cậu làm được tốt nhất có thể. Chủ yếu là điều đó đã giúp cậu an tâm mà khám phá Jigolaths mà không phải lo lắng quá nhiều.
Như nói thế nào thì nói, cậu từ đó tới giờ vẫn chưa tắm lấy một lần.
"9 level hửm .... Bật bảng chỉ số."
Tên nhân vật : Weed | |
Level : 392 | Tính cách : Ưa mạo hiểm |
Danh hiệu : vị Chỉ huy từng liệp sát Imoogi | Class : Legendary Moonlight Sculptor |
Strength: 1.378 (Sức mạnh) | Fame : 37.983 (Danh tiếng) |
Vitality: 172 (Sức sống) | Agility: 1.065 (Nhanh nhẹn) |
Fighting Sprit: 497 (Tinh thần chiến đấu) | Perseverance: 753 (Kiên nhẫn) |
Wisdom: 205 (Trí tuệ) | Endurance: 226 (Sức chịu đựng) |
Art: 1889 (Nghệ thuật) | Intelligence: 198 (Thông minh) |
Luck: 75 (May mắn) | Charisma: 414 (Uy tín) |
Faith: 115 + 435 (Tín ngưỡng) | Leadership: 706 (Lãnh đạo) |
Resilience: 445 (Hồi phục) | Charm: 210 + 30 (Quyến rũ) |
Concentration: 25 (Tập trung) | Dignity: 36 (Phẩm giá) |
Attack: 5641 (Tấn công) | Courage: 107 (Dũng cảm) |
Strength of the Dead: 298 (Sức mạnh Undead) | Defense: 1820 (Phòng ngự) |
Kháng phép |
Tất cả chỉ số +20 |
‘Trên bảng chỉ số, mình có thể thấy được khả năng của một người thợ xây dựng cần mẫn trui rèn các kỹ năng và chỉ số, nhưng giờ thì nó sẽ cứ thế mà tăng đều thôi vì giờ mình cũng chạm gần tới mốc level 400 rồi.’
Dĩ nhiên phần lớn kinh nghiệm thu được là nhờ hoàn thành các quest.
“Hửm, cái chỉ số Strength of the Dead, mình sở hữu nó lúc nào vậy?”
Có một chỉ số hoàn toàn mới rất đáng quan ngại hiện thị trong bảng chỉ số.
‘Mình cũng chưa từng thấy cái chỉ số này tăng lên mà hiện lên trên bảng thông báo cả.’
“Kiểm tra chỉ số, Strength of the Dead.”
Strength of the Dead |
‘Không chỉ là một tộc nhân Undead bình thường, mình đã biến thành một trong những sinh vật thượng đẳng nhất trong tộc, một Lich. Để rồi, mình lại bị săn lùng, khiến cho hàng triệu điểm kinh nghiệm cứ thế tích tụ thành cái chỉ số Undead mới này.’
‘Thôi thì, mình cũng đã lựa chọn trở thành Lich vì nó rất mạnh nhưng tác dụng phụ thì cũng lớn không kém.’
“298, đủ cao để mình phải bận tâm rồi.”
Ngay cả khi điểm Faith vẫn rất cao, nó mới chỉ có thể gần như áp chế chỉ số Strength of the Dead.
“Mình chưa bao giờ nghe đến chỉ số này trước đây.”
Cậu đã kiểm tra rất nhiều forum liên quan đến Royal Road, nhưng chẳng có một thông tin nào về chỉ số này. Điều này xảy ra là do Weed đã từng là một kẻ xấu hơn bất cứ ai. Đó là cái giá cậu phải trả cho việc bị hấp dẫn bởi sức mạnh của một Lich.
‘Khi trở về Morata, mình sẽ thử nhờ Alveron ban phước cho vậy.’
Điều này chắc chả thành vấn đề với một người tới từ giáo hội Freya, đặc biệt là Alveron, ứng cử viên cho chức Giáo Hoàng.
‘Mình đã hoàn thành một quest không tưởng.’
Sau một tràng thở dài, Weed quay sang Golden Bird.
“Vậy, ta cần làm gì trước hết để kiến tạo một đế chế? Nếu ta tự xây dựng một đế chế cho riêng mình, ta mường tượng rằng mình sẽ có thể được thu thuế từ vương triều, rồi mua quan bán tước có phải không?”
Tinh thần toàn bộ cuộc trò chuyện đã bị lu mờ bởi bản chất tham lam của Weed, muốn ăn hết cả cái bánh thay vì chỉ một lát cắt! Weed rất hứng thú với việc thu lời từ việc xây dựng một đế chế.
Mặc dù vẫn còn có chút chần chừ, Golden Bird vẫn cố gắng giải thích.
“Nhằm đảm bảo việc kiến tạo một đế chế, sẽ cần có một số bước cần thiết nhằm đáp ứng các điều kiện.”
Weed đã nghĩ rằng nó sẽ rơi vào trường hợp này, sau tất cả cái giá lớn phải trả để thực hiện một quest có độ khó cấp S. Chỉ giải quyết mỗi quest này thôi là không đủ, nó chỉ tạo nền móng cho quest kiến tạo đế chế này. Cậu biết đó sẽ là một khối lượng công việc rất nặng nhọc, nhưng kể cả thế, cứ nói nó không thực hiện nổi thì làm sao mà xong việc được.
“Vì thế, ta phải làm gì để thực hiện sở nguyện kiến tạo ra một đế chế Nilfheim khác?”
“Để xây dựng một đế chế, ngài phải được sự chấp thuận của các Vị thần ở lục địa Versailles. Nhằm được chấp thuận, ngài cần có sự công nhận và chúc phúc của ít nhất ba vị Thần tới từ các giáo hội.”
Giáo hội Freya và Weed vốn đã có sự liên hệ khá mật thiết. Cậu đã mang trả thánh tích cho họ và hoàn thành mọi nhiệm vụ của họ, nên việc đạt sự cho phép từ họ chắc cũng không khó. Hơn nữa, Weed lại cực kỳ thân thiết với Alveron, vị giáo hoàng kế nhiệm.
Thật tốt khi có mối liên hệ tốt với những thế lực này!
Mối giao thiệp giữa cậu và giáo hội Matalost cũng không tệ, vậy nên nếu cậu cho phép họ xây dựng một ngôi đền ở Morata, họ cũng sẽ ủng hộ thôi.
Nếu bạn thêm vào việc cậu có điểm Fame cao vời vợi, đặc biệt là kể từ khi chiến đấu chống lại giáo hội Embinyu, cậu cũng sẽ có thể lấy được sự chấp thuận của các tôn giáo khác nữa.
“Sẽ là không đủ nếu như mình chỉ giải quyết mỗi mấy quest khó cho họ, hay sử dụng phương thức nhanh hơn là hối lộ họ bằng quyên góp hay quà tặng.”
Cậu biết cách thức tốt nhất để tăng sự thân thiện chính là sử dụng cả hai chiến thuật. Một vài món quà và xử lí một vài Quest cũng sẽ không khó để đạt được.
“Ta đoán ta sẽ không gặp mấy phiền toái trong việc nhận được sự cho phép từ các vị Thần, ta sẽ đảm bảo được ban phước bởi họ trước khi bắt đầu kiến tạo đế chế.”
‘Yeah, với sự ban phước từ giáo hội Freya, mình sẽ có cơ hội biến nó thành một đế chế giàu sụ. Nhưng chắc những điều kiện của Golden Bird sẽ chưa dừng lại ở đây đâu.’
“Thêm vào đó, một điều kiện khác được đưa ra là ngài phải nhận được sự đồng ý từ một số các bộ lạc ở khu vực phương Bắc Lục địa. Ngài phải có một lượng cư dân với năm nhóm chủng tộc trở lên trước khi kiến tạo một đế chế.”
Dwarf, Elf, Barbarian, Human, Orc.
Cậu biết năm chủng tộc cơ bản này là những loài phong phú nhất. Nếu cậu được chi tiết hơn trong việc phân chia các chủng tộc, sẽ còn có các chủng tộc liên quan đến Elf, Dwarf hay các loài quái vật.
Hiện tại, người chơi đã có thể lựa chọn thêm một số chủng tộc, nhưng cũng có những chủng tộc mà mọi người chưa thể chọn.
“Điều này có nghĩa là để ta có thể thành lập một đế chế, tất cả năm chủng tộc đều phải sẵn sàng để người chơi có thể chọn lựa tham gia?”
Cũng có khả năng cho các bức tượng sống cần thiết được sống giữa những chủng tộc này. Có thể cũng sẽ giống như những di sản bị lãng quên của Hoàng đế Geihar Von Arpen vậy. Hoặc như tộc chim ở Lavias, thành phố trên bầu trời.
Vậy cậu chỉ cần tìm ra một cách thật nhẹ nhàng để giải quyết. Cậu cảm thấy như sắp bị gửi đi thực hiện thêm một chuyến du hành quest nguy hiểm nữa, nhưng dù sao nó cũng sẽ rất đáng để đổi lại việc có được một Đế chế.
“Vẫn còn nữa,... Để có thể xây dựng một Đế chế, bản thân ngài phải thoát khỏi ràng buộc của mọi tội lỗi loài người. Nếu điểm Notoriety của ngài quá cao sẽ không có Noble hay Knight nào tình nguyện phục vụ dưới trướng ngài.”
Cậu vốn đã biết làm thế nào để giảm điểm notoriety thông qua việc bắt giữ tội phạm truy nã, làm quest, và săn quái. Cậu cảm thấy việc giảm hay loại bỏ hoàn toàn chỉ số này cũng không phải chuyện gì quá to tát.
“Chờ đã ... chắc hẳn phải còn điều kiện nào khác nữa... phải chứ.”
“Dĩ nhiên...Việc xây dựng một đế chế không chỉ cần có một lãnh thổ rộng lớn, mà còn cần có một lượng dân cư đông đúc nữa.”
“Khoảng hai mươi ngàn người?”
Dân số Morata hiện tại chỉ rơi vào tầm này.
“Cần có tối thiểu là mười triệu đối tượng...”
“Thêm vào đó...nhằm giúp kỹ năng và sở thích của dân chúng tăng nhanh, thứ giúp chỉ số trật tự công tăng, một số guild cần được thiết lập trên khắp Đế chế. Thêm vào đó, ngài cần tiễu trừ sạch toàn bộ trộm cướp và quái vật nhằm đem lại sự bình yên cho dân chúng.”
Weed cau mày nhìn vào sự vô lý ấy.
“Vì vậy để chống lại quái vật, ta cũng cần xây dựng thêm một số pháo đài?”
“Tất nhiên là ngài cần rồi.”
“Ngoài ra một yêu cầu khác cũng cần được hoàn thành.... các cơ sở tôn giáo cần được xây dựng, cùng với độ thỏa mãn về văn hóa và nghệ thuật cao. Nó sẽ giúp phát triển trình độ chế tác lên tầm cao hơn.”
Biểu hiện của Weed lúc này giống như một người đàn ông vừa mới bị lừa hết sạch tiền bạc. Hoặc như một đứa trẻ vừa mới được cho tiền đã bị bố mẹ nó lấy đi mất! Để rồi họ lại nói những điều kiểu kiểu như “Khi con lớn bố mẹ sẽ trả lại con gấp mười.”
Tất nhiên, số tiền đó chỉ có biến mất, rồi để lại nỗi cay đắng thất vọng. Ngay cả một đứa bé nó cũng biết mấy thứ đó sẽ chẳng quay trở lại!
“Ngươi hẳn là vẫn chưa nói xong đúng không? Còn có thêm điều kiện nữa đúng không?”
“Vâng, ngài còn phải sở hữu một nguồn quặng sắt chất lượng cao nữa. Phải có các con đường mở được xây dựng nhằm phục vụ cho việc giao thông dễ dàng hơn giữa các ngôi làng, giúp tăng hiệu suất của các thương nhân và thiết lập các tuyến giao thương vững chắc.”
Có rất nhiều, rất nhiều ngọn núi phải vượt qua nếu như muốn kiến tạo một Đế chế. Weed đi tới kết luận đơn giản.
‘Tốt nhất mình cứ chăm sóc tốt Morata đã, kiểm tra các kết quả rồi sử dụng nó như một thử nghiệm cho việc xây dựng Đế chế này.’
Đó là một cách rất tốt để tái lập đế chế Nilfheim. Điều này sẽ biến sân chơi nhỏ thành một quảng trường lớn, nhà trọ sẽ biến thành khách sạn vậy. Weed nghĩ qua về điều này rồi quay trở lại với thực tế. Cậu vẫn đang bơi trong cái mộng tưởng rằng cậu đủ khả năng để kiến tạo một đế chế, nhưng cậu cần phải đối diện với cái tình thế phũ phàng này.
‘Chả có cái quái gì là bữa ăn miễn phí cả.’
Ngay cả với mọi mơ ước trên đời, bạn cũng không thể ép buộc trái tim và lý trí con người... họ có quyền lựa chọn. Tuy nhiên, sự thất vọng cũng không nên được biểu lộ. Weed ra dấu để Golden Bird tiến lại gần.
“Ồ giờ thì, ta nghĩ ta đã hiểu rồi, vậy nên lại gần đây ta bảo.”
“Sao thế, lại có chuyện gì thế thưa chủ nhân?”
“Những đức tính ngươi vừa tỏ bày khiến ta muốn có một cuộc chuyện trò gần gũi và thân mật hơn.”
Yellowy và Tori cảm giác gió đang thổi ở đâu mà mát quá, vậy nên chúng co rúm lại rồi quay đi.
Hai người này đã chịu khổ từ rất lâu và biết thừa không nên tới quá gần, chúng đặc biệt đề phòng để tránh không bao giờ tiếp cận cậu khi cậu ở tâm trạng này. Trong khi ấy Golden Bird, chỉ biết gật đầu rồi tiến về phía Weed.
Weed triệu hồi hai tùy tùng Van Hawk và Tori.
“Van Hawk và cả Tori nữa, sẵn sàng chiến đấu.”
“...Tại sao? Chẳng phải trận chiến đã qua rồi à?”
Golden Bird nghiêng đầu một cách bối rối. Đến lúc này, chú ta vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của sự việc, và thế là đã được trải nghiệm!
“Xin lỗi, dù rằng thật đau lòng cho ta và cũng là một sự phiền toái, nhưng ta chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc cho chú mày một trận. Anh em, túm lấy nó.”
Weed bắt đầu tẩn Golden Bird ra thành tiếng!
Bụi bay lên tứ tung khi Weed bắt đầu thụi cho Golden Bird mấy chục cú đấm!
Dù miễn cưỡng, nhưng Van Hawk và Tori cũng vẫn hành động như thể đang chống lại kẻ thù. Dưới sự tận tình chỉ bảo của Weed, Golden Bird đang được cấp thêm vài cái nhìn về cuộc đời.
Một cách để tạo ra cấp bậc với kẻ khác là đem lại sự sợ hãi cho chúng... Có lẽ đó cũng chẳng phải cách tốt nhất, nhưng ảnh hưởng khi bị ăn đòn thì tới rất là nhanh!
“Thực là bất công mà,... tui chỉ nêu ra thực trạng.”
“Có vẻ như chú mày ăn chưa đủ no nhỉ!?”
Weed bỗng nhận ra điều gì đó. Đế chế không thể lập ra chỉ bởi vì bạn sở hữu một vài vùng đất và lâu đài. Trong quá trình làm quest, cậu đã phát hiện ra lịch sử về các bức tượng sống cũng như chiếm được lòng tin của các bộ tộc phương Bắc.
‘Cả Đế chế Nilfheim lẫn đế chế của Von Arpen, ta là kẻ kế vị chính thống của họ!’
‘Ngay cả mình cũng không biết lí do tại sao, nhưng nguyên nhân chắc hẳn là rất tốt. Mình trước mắt vẫn chưa thấy lợi gì nhưng giá trị của nó sẽ được gặt hái trong tương lai.’
‘Đó là class của Sculptor, phải có một mối liên hệ nào đó, do Golden Bird cũng chỉ có thể truyền thừa những kí ức này lại cho Sculptor mà thôi.’
‘Thôi thì kệ xác, cái gì được cũng đã được rồi, nhưng cái gì thất vọng thì vẫn thực đáng thất vọng.’
Weed đã nghĩ về việc cần thiết phải dậy cho Golden Bird một bài học về thế nào là cuộc sống sau sự ra đi của đế chế Von Arpen. Nó cần phải hiểu ở cái thế giới mới này cái bát phải úp ngược xuống, nó phải biết vị trí của mình như một thuộc hạ bình thường mà thôi.
Điều đáng buồn hơn về vụ đánh đập này là Seoyoon cùng Silver Bird chả có nói gì khác ngoài: “Em đừng lo”... “ngài ấy sẽ không giết em đâu.”
Seoyoon và Silver Bird đều có niềm tin ở Weed rằng cậu là một người thẳng thắn và chính trực, dù rằng sẽ rất khó để thấy được điều này. Họ tin rằng thương cho roi cho vọt, điều này sẽ chỉ giúp Golden Bird trở nên mạnh mẽ hơn, khá hơn.
“Thôi, ta cũng chẳng có thời gian để làm điều này thêm nữa.”
Weed phủi tay sau màn liên hoàn tẩn gần mười phút.
Máu của Golden Bird đã sụt giảm một cách đáng kể, còn những chiếc lông vũ màu vàng hoàn hảo nằm rải rác ở khắp nơi.
Lông vàng |
Weed dĩ nhiên đã nhặt hết những sợi lông rơi ra vào trong balo của mình.
“Sẽ kiếm được thêm tiền nếu chúng ta cứ tiếp tục thi thoảng bứt thêm vài sợi lông chim.”
Weed liếc nhìn Silver Bird với một tia xảo quyệt nơi khóe mắt.
“Giờ thì đi đến những chỗ khác thôi.”
Trải tấm bản đồ dưới lòng đất ở Jigolaths ra, cậu kiểm tra lại vị trí nơi mà cậu muốn tới.
“Helium, nguyên liệu thô đáng mơ ước...”
Đó là nơi mà Bậc thầy Sculptor Daycram đã tới.
“Nếu đây là trung tâm của Jigolaths, chúng ta nên tới khu vực ngã tư này trong khi tiến dần tới điểm thấp nhất ở Dungeon.”
‘Chúng ta sẽ cần phải băng qua con sông lửa nhằm đi được đường ngắn hơn. Nhưng ta sẽ phải chịu đựng sức nóng của dòng sông.’
Weed tiến tới, Seoyoon và các bức tượng sống khác cũng đều lần lượt theo sau.
*****
“Họ đã ở đây.”
Các Assasin, Thief, Sapper và Hunter của Guild Hermes đã theo dấu Weed cho tới cùng, và giờ họ đã tới được lối vào Inferno Dungeon.
“Các ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn luôn. Địa hình và quái vật đều khớp, hẳn là ở đây rồi, tôi chắc đấy.”
Drinfeld, đô đốc guild Hermes, cùng các thủy thủ được trang bị vũ khí cẩn thận, bắt đầu tiến vào dungeon. Griffith cùng băng hải tặc của hắn cũng nối gót theo sau.
“Chúng ta không ai phát hiện ra cái dungeon này, vì thế chỉ có nó thôi.”
Weed trước đó đã không phát hiện ra căn hầm ngay cạnh dòng sông không bị đóng băng, nhưng ai đó đã phát hiện ra được dungeon này.
Các nhóm sử dụng phép thuật cùng các Assasin vào bên trong cuối cùng, các thủy thủ bảo vệ họ phía trước như một tiền tuyến phòng ngự, để đề phòng. Nếu Weed ở đây, cậu đã có thể đón lõng và chờ họ rồi.
“Còn bao nhiêu ngày nữa chúng ta mới tới được nơi cuộc chiến bộ lạc diễn ra?”
Khi Drinfeld nói, ai đó trong nhóm tìm kiếm tiến tới để trả lời ông. Người này đã rất có kinh nghiệm trong việc khám phá các Dungeon.
“Dựa theo những gì tôi thấy trên truyền hình cũng như dựa vào dòng chảy dung nham, tôi có thể dám chắc là cái Dungeon này nó to lắm.”
“Bao nhiêu?”
“Dungeon này lớn tới nỗi có thể chứa được hồ dung nham. Cũng tính tới việc các loại quái vật lớn cũng có thể lượn lờ quanh đây, cái dungeon này chỉ tả vậy thôi cũng đủ thấy nó khổng lồ rồi. Nếu như không có sự can thiệp của quái vật, chắc ít nhất cũng phải mất tới ba ngày.”
Họ vốn đã quá chán chiến nhau với lũ Chaos Warrior. Khi họ không có đủ giáo sư hay giáo sĩ, mỗi lần như vậy họ đều phải chịu mất mát. Dù vậy, giờ đây, các Mage đã có thể tạo ra mana nhằm tạo ra một mội trường khiến lũ Chaos Warrior không thể cử động.
“Chúng ta sẽ di chuyển ngay từ giờ, càng nhanh càng tốt. Ba hay bốn ngày nữa cũng là quá lâu. Chúng ta cần xác định cuộc chiến các bộ lạc diễn ra ở nơi nào, đó sẽ là nơi tìm kiếm được dấu vết của Weed!”
****
“Cuộc chiến tranh giữa các chủng tộc sẽ tiếp diễn trong vòng vài ngày nữa mà tất cả những gì chúng ta cần làm là vào cái nơi này sao?”
Drinfeld là kẻ chuyên nghiệp nhất trong đám về khoản khám phá các hầm ngục:
“Qua quan sát trên TV và chuyển động của các luồng gió thì hầm ngục này khá sâu.”
“Tính đến sự cản trở của lũ quái trong hầm ngục thì chúng ta sẽ mất 3 ngày.”
Seoyoon đăng xuất và bước ra khỏi hộp đăng nhập. Cô sợ phải trở lại hiện thực. Đã lâu rồi cô không trò chuyện với ai ngoại trừ trong Royal Road.
****
Trên đường vào hầm mỏ Helium, họ dành ra một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Seoyoon đăng xuất khỏi Royal Road và rời khỏi chiếc Capsule. Tia nắng chiếu khắp phòng cô.
“Ah.”
Seoyoon đã sợ hãi mọi người ở thế giới thực. Cô bắt đầu nói được trong Royal Road, dù thế nỗi sợ người vẫn rất khó để có thể vượt qua. Nó vẫn như thế kể từ khi cô còn bé tới giờ.
“Mình không muốn phải cô đơn ....thêm lần nữa đâu.”
Với Weed ở trong Royal Road, cô cảm thấy thoải mái, cô cảm thấy muốn được chuyện trò với cậu về nhiều thứ. Lee Hyun cũng là bạn của cô ở ngoài đời, là người rất tuyệt để ở cạnh, là người mà cô sẵn sàng nói chuyện khi ở thế giới thực tại.
Seoyoon cuối cùng cũng đã tìm thấy niềm vui sau bao nhiêu năm sợ hãi.
‘Điều này thật khó. Mình rất sợ hãi... nhưng mọi chuyện phải thế thôi.’
Seoyoon ngừng run rẩy. Cô đã cảm thấy sẵn sàng để nói chuyện với mọi người xung quanh. Nhưng thử thách lớn nhất chính là nói chuyện một cách tự do ở thế giới thực.
“D-D-DogMeat!”
Cô đã nói chuyện với chú chó mà Weed tặng cô. Dog Meat đang xoài mình ra ngủ trưa phía cửa sổ, nơi mà nắng chiếu xuống có thể sưởi ấm cậu. Nghe thấy tên mình nó nhổm dậy vểnh đôi tai lên. Seoyoon gọi tên nó lần nữa.
“Vậy ra mày ở đây.”
Chủ nhân xinh đẹp, người luôn cho nó thức ăn ngon và giường nệm êm ái, giờ đang gọi tên nó. Dog Meat chạy thật nhanh về phía cô cùng với cái đuôi vẫy tít.
“Woof!”