Lúc Lê Ngữ Băng về đến nhà, phát hiện ba mẹ mình còn chưa ngủ.
Ánh đèn phòng khách chiếu đến có chút lờ mờ, hai người ngồi trong phòng khách, cái bầu không khí kia, giống như là đang mưu đồ bí mật cái gì.
Từ khi Lê Ngữ Băng bắt đầu xuất hiện, ánh mắt của ba mẹ cậu không có rời đi con khủng long màu hồng phấn kia.
"Người khác tặng." Lê Ngữ Băng giải thích nói.
"Ai tặng đấy?" Mẹ Lê hỏi.
Lê Ngữ Băng không có trả lời.
Mẹ Lê lại hỏi, "Nam hay nữ vậy?"
"Nữ."
Lê Ngữ Băng không muốn đem khủng long cầm vào gian phòng của mình, cho nên tiện tay đặt ở góc tủ phòng khách.
Sau đó cậu cùng ba mẹ nói ngủ ngon sau đó lên lầu. Có một số chuyện, cậu cần yên tĩnh suy nghĩ một chút.
Sau khi con trai rời đi, vợ chồng Lê thị sóng vai đứng trước góc tủ, cùng khủng long đối mặt.
"Nó nói dối." Mẹ Lê đột nhiên mở miệng.
Ba Lê vỗ vỗ bờ vai của bà "Mặc kệ con mình lựa chọn như thế nào, chúng ta đều tôn trọng nó. Quan trọng nhất là nó cảm thấy vui vẻ, đúng không?"
Mẹ Lê nâng người lên, "Qua hết năm ông nên bắt đầu kiêng rượu đi."
"Được.."
——
Đêm giao thừa đêm nay, Đường Tuyết trôi qua trước nay chưa từng có bình tĩnh. Đi đến nhà ông bà nội ăn cơm tất niên, sau đó người cả nhà cùng nhau xem tiết mục cuối năm. Xem một chút, đã ngủ.
Sau đó là Đường hiệu trưởng đánh thức cô, nói cô nên trở về phòng ngủ.
Đường Tuyết đang ngủ say, bị đánh thức còn thật không vui ý, mơ mơ màng màng đi vào gian phòng, lúc chui vào trong chăn còn nghĩ: Nếu là Lê Ngữ Băng, chắc chắn sẽ không đánh thức cô, trực tiếp đem cô ôm vào phòng.
Hử? Nghĩ gì thế..
Điện thoại Đường Tuyết để lại trong phòng khách, tinh tinh tang tang tin nhắn nghe có chút phiền, Đường hiệu trưởng trực tiếp đem nó làm yên lặng.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tuyết sau khi rời giường nhìn thấy không ít cuộc gọi nhỡ, nghĩ cũng biết là điện thoại chúc tết.
Cố nhấn vào từng cái.
Cái thứ nhất, Hạ Mộng Hoan.
"Alo, Mộng Phi, chúc mừng năm mới nha, nhìn thấy tôi phát bao lì xì cho cậu chưa?"
"Thấy được rồi, cám ơn đại vương! Cái kia, đại vương..."
"Hả?"
"Cậu cùng Lê Ngữ Băng... Khục, ý của tôi là, Lê Ngữ Băng cậu ấy gần đây không có khi dễ cậu chứ?"
"Không có, cậu ta hiện tại số lần phát bệnh đã ít, tôi cảm giác cậu ta chẳng mấy chốc sẽ bị mị lực nhân cách của tôi chinh phục."
"A, đại vương! Cậu rốt cục đã nhìn ra?"
"Chỉ là. Tôi cảm giác, Lê Ngữ Băng gia nhập ta xa hoa tùy tùng phần món ăn ở trong tầm tay."
(Câu này khó hiểu quá chế nào hiểu thì giải thích dùm mị với nhé.)
"..."
"Ngoan, không cần phải tranh sủng, kỳ thật cậu ta còn lâu mới so được với Mộng Phi của ta."
"..."
Cái thứ hai, Liêu Chấn Vũ.
"Alo, Liêu Chấn Vũ, chúc mừng năm mới nha, nhìn thấy tôi phát bao lì xì cho cậu chưa?"
"Lão đại, hai mao tiền hồng bao cũng không cần dùng loại ngữ khí tự hào này nói ra chứ?"
"Hai mao tiền không phải tiền sao? Một chút lòng cám ơn đều không có."
"Lão đại." Liêu Chấn Vũ ngữ khí đột nhiên trở nên thần bí.
"Hả? Thế nào?"
"Cậu nếu là nguyện ý cho ta ba đôi giày chơi bóng số lượng có hạn, tôi sẽ nói cho cậu biết một đại bí mật kinh thiên động địa!"
"Được thôi, cầm bát quái hoa sen đại bút lông của trẫm đến đây, tôi bây giờ sẽ vẽ cho cậu. Muốn nhãn hiệu nào? Adidas hay là Nike?"
"..."
Cái thứ ba, Lê Ngữ Băng.
"Alo, Băng chó, chúc mừng năm mới nha, nhìn thấy tôi phát bao lì xì cho cậu chưa?"
"Rồi" Lê Ngữ Băng đang cười.
Đường Tuyết từ tiếng cười của cậu, trong não liền bổ ra một hình tượng, hình tượng Lê Ngữ Băng bên trong bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, ôn nhu say mê, bộ dáng rất có vài phần ngon miệng. Đường Tuyết mặt mũi đỏ ửng, hỏi cậu "Làm gì đấy?"
"Ở nhà nhàn rỗi, ngày mai thăm người thân. Cậu sao?"
"Tôi đang tại nhà ông bà của tôi đây, một lát nữa đợi lấy tiền, hắc hắc."
Lê Ngữ Băng lại cười. Hai người nói chút việc nhà, đều là nhạt như nước trắng mà nói, vậy mà cũng không thấy phát chán.
Tắt điện thoại Lê Ngữ Băng xong, Đường Tuyết lại lật nhìn một chút danh sách cuộc gọi, còn lại Dụ Ngôn và Biên Trừng, cô không muốn cùng bọn họ nói chuyện, thế là dùng ngữ khí chân thành tha thiết gửi tới tin nhắn chúc Tết.
——
Mùng bốn tháng giêng, Đường Tuyết đi thăm cô giáo Đỗ sinh bảo bảo.
Qua tết, rất nhiều người trong nhà có chuyện, thậm chí không có ở thị trấn Hồ. Cho nên đi thăm hỏi cô Đỗ, bạn học cũng chỉ có mười mấy người.
Cô Đỗ trước kia là một mỹ nữ thon thả, hiện tại cả người mập một vòng, giống như là giống như thổi khí cầu. Có điều trên mặt cô dáng tươi cười trở nên nhiều hơn, sinh xong bảo bảo tinh thần rất tốt. Cô Đỗ muốn mời các bạn học ở nhà ăn cơm, cô còn ở trong tháng, thật không thuận tiện, mọi người cũng không muốn cô Đỗ thêm phiền phức, dự định một hồi cùng đi ra ngoài ăn.
Trước khi cáo biệt cô Đỗ, mọi người cùng cô và tiểu bảo bảo cùng nhau chụp bức ảnh chung.
Sau khi đi ra, bọn họ thương lượng cơm trưa ở đâu ăn. Hôm nay cùng đi đến có cả Chu Nhiễm, Đường Tuyết cùng cậu ta quan hệ thù địch, nhìn Chu Nhiễm cùng với mấy bạn học khác tốt đẹp vui vẻ, Đường Tuyết cũng không muốn tham dự, khoát khoát tay nói: "Trong nhà của tôi còn có chuyện, các cậu cứ ăn trước."
"Đừng nha, " Chu Nhiễm lại kéo cô lại, khiến cho bộ dáng giống như rất thân quen,"Tất cả mọi người đều ở thiên nam địa bắc, khó được tụ họp một chút, phải cùng nhau ăn chứ"
"Hôm nay cô chú tới nhà của tôi,tiền mừng tuổi một ngàn khối còn chưa lấy, hay là cái tổn thất này cậu bồi thường tôi?"
Chu Nhiễm yên lặng buông cô ra.
Đường Tuyết không ăn, Liêu Chấn Vũ cảm giác ở lại liền thành phản đồ, thế là cùng đi theo Đường Tuyết.
Trên đường trở về, Đường Tuyết nhìn thấy Chu Nhiễm đăng ảnh, là vừa rồi bọn họ tại nhà cô Đỗ chụp. Chu Nhiễm đem người khác đều chỉnh sửa đến đẹp mắt, chỉ có Đường Tuyết là không, thậm chí, Đường Tuyết cảm giác cậu ta khả năng đảo ngược thao tác một chút, đem cô khiến cho càng xấu thêm.
Đây cũng là một nguyên nhân khác Đường Tuyết không thích Chu Nhiễm—— thích làm một tiểu thông minh, cung tâm kế, xưa nay không dám đối đầu chính diện.
Kỳ thật Chu Nhiễm cùng mấy người kia lưu lại người quan hệ cũng không thật tốt, đều là mặt ngoài tỷ muội.
Lúc Đường Tuyết ở tàu điện ngầm,liền lần lượt nghe được tầm hai ba người nói cho cô nghe một vài tin, đều là Chu Nhiễm cùng với các cậu ấynói cái gì lời gì, dù sao không phải lời dễ nghe. Nói Đường Tuyết ngang ngược khi dễ bạn học mới, nói cô ăn bậy phi dấm chiếm lấy Lê Ngữ Băng, còn nói cô chân đứng hai thuyền blabla...
Thật là mẹ nó đặc sắc.
Đường Tuyết càng xem càng khó chịu, đang nghĩ ngợi làm sao giáo huấn Chu Nhiễm một chút, bên kia đột nhiên phát tới một đầu video, khiến cô triệt để nổ.
Trong video, Chu Nhiễm thần sắc mập mờ nói: "Đường Tuyết cậu ấy cùng với một nam sinh học cùng Lê Ngữ Băng thuê phòng, bị Lê Ngữ Băng bắt quả tang, chuyện này huyên náo đặc biệt lớn, nghe nói nam sinh kia bị ảnh hưởng đến thôi học."
Đường Tuyết không có cắm tai nghe, đoạn video này mở ra loa ngoài, Liêu Chấn Vũ đứng cạnh cô cũng nghe được, sau khi nghe xong một mặt chấn kinh: "Còn có chuyện này sao? Lão đại, tôi làm sao cũng không biết?"
Đường Tuyết tức giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, mặt trầm như nước, mắt lộ ra hung quang, nhìn còn rất dọa người.
Liêu Chấn Vũ cũng kịp phản ứng, "Lão đại, cậu ta tung tin đồn nhảm!"
Đường Tuyết hô một chút đứng người lên, đi ra hướng cửa xe.
Liêu Chấn Vũ vội vàng đuổi theo đi, hỏi: "Lão đại, cậu định làm gì?"
Đường Tuyết không nói một lời nào rời khỏi tàu.
Liêu Chấn Vũ không yên lòng, lùi lại đằng sau gọi điện thoại cho Lê Ngữ Băng, nhỏ giọng nói ra: "Alo, Lê Ngữ Băng, cậu mau tới đây, lão đại sắp nổi điên rồi!"
...
Đường Tuyết hùng hùng hổ hổ đuổi tới chỗ bọn Chu Nhiễm liên hoan, tìm tới phòng đó, đá một cái cửa bay ra ngoài.
Ầm!
Người bên trong đang cười nói, thình lình giật nảy mình, đồng loạt nhìn về phía cửa, dáng tươi cười còn treo ở trên mặt.
Đường Tuyết đi tới, liếc nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Chu Nhiễm, nói với những người khác: "Các cậu tiếp tục ăn, không cần phải để ý đến tôi."
Biên Trừng đứng người lên, kêu cô một tiếng, "Đường Tuyết..." Tâm tình của cậu cũng không tốt lắm, ánh mắt nhìn cô có chút khổ sở.
Đường Tuyết hướng Biên Trừng giơ tay lên "Yên tâm đi, tôi cùng cậu ấy tâm sự một chút."
Cô vòng quanh Chu Nhiễm đi tới lui mấy bước, làm Chu Nhiễm nhìn chằm chằm đến rất gấp gáp, sắc mặt tái nhợt,"Tôi lại đắc tội cậu chỗ nào rồi sao?"
Đường Tuyết nhìn thấy trên bàn bày biện mấy chai bia, cô nắm lên một bình đã nhìn thấy đáy, hướng cái ghế bên cạnh đập một phát.
Rầm rầm, chai bia vỡ ra, khối pha lê màu xanh lá cây đậm vẩy đầy mặt đất, cùng mặt đất va chạm ra âm thanh giòn vang.
Mọi người đang ngồi ở đây lại giật nảy mình, có mấy nữ sinh thậm chí bịt lấy lỗ tai thét lên tiếng.
Đường Tuyết cầm nửa chai bia còn lại trong tay, pha lê chỗ đứt cao thấp không đều, bén nhọn sắc bén. Cô đem chai bia chỉ hướng Chu Nhiễm, mũi nhọn pha lê cùng Chu Nhiễm khoảng cách rất gần.
Chu Nhiễm dọa đến quá sức. Muốn phản kháng, lại không dám, muốn chạy, lại sợ bị thương, lúc này cứng đờ ngồi trên ghế, run lấy bờ môi nói: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
"Biết tôi tại sao phải luyện thể dục không, " Đường Tuyết chậm rãi nháy một con mắt, nhàn nhạt mở miệng, "Là bởi vì, có thể cùng người nói đạo lý thì giảng đạo lý, cùng với người không nói đạo lý... " dừng một chút, tà mị cười một tiếng, "Thì không cần đạo lý làm gì." Nói xong, cầm chai bia muốn tiến lên.
Chu Nhiễm dọa đến ôm đầu thét lên, điên cuồng lui về sau, "A a a a a!"
Biên Trừng cùng mấy người nam sinh bọn họ liền vội vàng tiến lên định cản.
Đúng lúc này, Đường Tuyết đột nhiên cảm giác được có người từ phía sau lưng ôm lấy cô.
Rộng lớn, ấm áp, lại không thể nghi ngờ ôm ấp, chăm chú mà ôm lấy cô, tựa như biển cả ôm cá mập. Ngay sau đó, cái bình trong tay cô cũng bị bắt được. Bàn tay của cậu chế trụ cô, ngón tay hơi chút dùng sức, đẩy tay của cô ra, đem nửa cái bình kia lấy ra.
Sau đó, cô nghe được trên đỉnh đầu giọng nam thấp quen thuộc, dễ nghe lại ôn nhu: "Đừng nóng giận."
Là Lê Ngữ Băng.
Cậu không có chỉ trích cô, cũng không có ngăn cản cô, chỉ là để cô đừng nóng giận.
Đường Tuyết bỗng nhiên cũng không có tức giận. Không chỉ không tức, thậm chí có chút cảm động.
Cô ở trong ngực Lê Ngữ Băng, thân thể buông lỏng. Những người khác nhìn thấy, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ có Biên Trừng, nhìn càng khổ sở hơn.
Lê Ngữ Băng buông Đường Tuyết ra, đem nửa cái bình kia ném vào thùng rác.
Đường Tuyết chỉ vào Chu Nhiễm, đe dọa cậu ta "Cậu nếu là còn dám động vào tôi, tôi liền hủy dung cậu!"
Chu Nhiễm sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó coi tới cực điểm, cô nhìn trộm Lê Ngữ Băng, gặp Lê Ngữ Băng nhìn về phía Đường Tuyết biểu lộ đều là cưng chiều cùng dung túng... Chu Nhiễm càng ủy khuất.
Đường Tuyết dùng vũ lực uy hiếp so pháp luật có tác dụng nhiều hơn, Chu Nhiễm lúc này đến dũng khí giải thích đều không có, chỉ hi vọng Đường Tuyết mau chóng rời đi.
Lê Ngữ Băng cứ như vậy giống như là lo lắng Đường Tuyết sinh thêm sự cố, cậu nắm chặt tay của cô, đem cô lôi ra khỏi phòng khách.
Đường Tuyết ở sau lưng Lê Ngữ Băng, cúi đầu, trong tầm mắt là màu cà phê áo ngoài của cô, quần jeans màu lam nhạt, giày thể thao màu trắng, còn có bọn họ vẫn còn đang nắm tay nhau.
Cô ở đáy lòng đột nhiên mềm mại, giống lúa mạch đầu xuân, bị gió xuân thổi, quét vào bên trong vạn dặm ôn nhu.
Lúc Lê Ngữ Băng đi ra tiệm cơm, buông tay của cô ra
Đường Tuyết sờ lên tay, bên trên vẫn còn hơi ấm cậu để lại
"Làm sao nổi giận như thế?" Lê Ngữ Băng hỏi.
Đường Tuyết khoát khoát tay nói, "Tôi chỉ muốn hù dọa cậu ta một chút, không có ý muốn đánh người thật. Tôi nói cho cậu nghe, Chu Nhiễm cậu ta là một tiểu nhân, lấn yếu sợ mạnh, nhất định phải cho cậu ta chút cứng rắn."
"Là bởi vì Biên Trừng sao?"
"Hả?"
Lê Ngữ Băng nhìn con mắt của cô, hỏi, "Sợ Biên Trừng tin vào những lời đồn kia?"
"Mắc mớ gì đến Biên Trừng, " Đường Tuyết lắc đầu, "Tôi kỳ thật có chút lo lắng những lời đồn này truyền đến tai của ba tôi. Chu Nhiễm hôm nay có thể nói cùng bạn học, ngày mai có thể nói cùng lão sư, lão sư trong trường ba tôi đều biết. Vạn nhất ômg ấy tin vào những lời gièm pha này, có thể sẽ đem tôi đánh chết. Tôi còn có thật nhiều tiền mừng tuổi chưa nhận, không thể cứ như vậy bị đánh chết..."
Lê Ngữ Băng dở khóc dở cười, đẩy một cái trên trán của cô, "Cậu cũng chỉ có tiền đồ này."
Đường Tuyết nghiêng đầu nhìn Lê Ngữ Băng, hỏi cậu: "Buổi chiều làm gì?"
"Không biết."
"Trượt băng? Lần trước cậu mời tôi, lần này tôi mời cậu."
"Được."
——
Đường Tuyết không nghĩ tới mình cũng có thể có miệng quạ đen một ngày. Cô vào buổi chiều chơi nửa ngày, lúc buổi tối về nhà ăn cơm, nhìn thấy ba ba sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sa lon ngoài phòng khách.
Mẹ Đường ngồi ở bên cạnh, một mực nháy mắt ra hiệu cho cô.
Đường Tuyết... Xem không hiểu.
Cô đến gần một chút, nhìn thấy trên bàn trà la liệt mấy tấm ảnh chụp, thế là cô tò mò rướn cổ lên nhìn, phát hiện ảnh chụp là khi trước kia ở trường học bị chụp lén, tư thế đùa giỡn đuổi bắt thì cũng thôi đi, hai người thân thể chồng lên nhau, ghé vào bụi cỏ, thật có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Mặc dù biết sự thật không phải như thế, nhưng thấy được vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ. Mà lại cô lần này so với lần trước, lúc nhìn thấy, càng xấu hổ hơn, thật sự là kỳ quái. Đường Tuyết chỉ vào ảnh chụp giải thích nói: "Đây đều là giả."
"Con làm sao càng lớn càng không hiểu chuyện!" Đường hiệu trưởng đem bàn trà gõ đến bang bang vang, "Con là con gái, sao có thể làm như vậy? Thật quá lỗ mãng! Con cho rằng như vậy người khác sẽ thích con sao? Sai! Người ta sẽ chỉ xem thường con! Con đây là đang hủy chính con!" Đường hiệu trưởng lần này xem ra là tức giận đến không nhẹ, mới nói mấy câu đã mặt đỏ tía tai.
Đường Tuyết chỉ vào ảnh chụp nói, "Cái này từ đâu tới?"
Mẹ Đường giải thích nói: "Có người chuyển phát nhanh gửi tới. Cũng là học sinh của ba con, ông ấy nhìn thấy chuyển phát nhanh không nghĩ nhiều liền mở ra, kết quả..."
Kết quả, mọi người đều xem được khuê nữ của ông phấn khích biểu diễn.
Đường Tuyết bực bội nhéo nhéo ách.
"Trong hộp thư của ba con còn có một tin nhắn." Mẹ Đường nói bổ sung, "Là ảnh động."
Đường Tuyết nghĩ đến đoạn video kia, chính cô mặt cũng đỏ lên. Lần này giải thích cũng không rõ, cô lắc đầu nói: "Ba, ba làm sao không suy nghĩ người khác vì cái gì lại gửi cái này cho ba, rõ ràng là muốn ly gián quan hệ của ba và con, đúng hay không?"
"Con không cần phải giải thích!"
Đường Tuyết giơ ba ngón tay, "Đây đều là giả, con dùng lương tâm ra thề."
"Con còn có lương tâm sao? Ai mà tin?"
"Con dùng nhân cách của con thề, thật sự là hiểu lầm, Lê Ngữ Băng cậu ấy chỉ là muốn nhìn vết sẹo trên đầu con."
Đường hiệu trưởng lắc đầu, thở dài một hơi, nói, "Ta cùng mẹ con bình thường quản con ít, là bởi vì cảm thấy con đã lớn, đạo lý đều hiểu, ta sợ chúng ta quá càm ràm, ngược lại làm phiền con. Nhưng mà hiện tại, nhìn bộ dáng này của con.., " ông nói, cầm bốc ảnh chụp lắc lắc, "Đến bây giờ con cũng không cảm thấy chính mình có lỗi?! Con quá làm cho chúng ta thất vọng!"
Đường Tuyết bị ông nói đến vừa tức giận vừa ủy khuất, "Con chính là không có sai, mà con ngược lại cảm thấy ba mẹ có vấn đề. Ba tin tưởng mấy tấm ảnh chụp này chứ không tin con gái mình, con mắt nhìn thấy liền nhất định là thật sao? Bình thường không bớt tin lời đồn sao? Ba có biết hay không, thời điểm ba bị lời đồn lừa gạt cũng là lúc đồng lõa với lời đồn."
"Con...!!"
Đường hiệu trưởng tức giận đến muốn đứng dậy, mẹ Đường liền vội vàng kéo ông lại, nói với Đường Tuyết: "Cái đứa nhỏ này, nói chuyện với ba như thế sao? Mau nói xin lỗi."
"Rất xin lỗi để ba mẹ thất vọng, nhưng con cũng không cảm thấy mình làm sai." Đường Tuyết nói, quay người đi ra ngoài.
Mẹ Đường ở sau lưng cô hỏi: "Con định đi làm cái gì?"
"Con ra ngoài yên tĩnh một chút."
Sau khi Đường Tuyết rời đi, mẹ Đường không yên lòng, đứng dậy muốn đi ra xem một chút.
Đường hiệu trưởng ngăn lại," Bà không cần phải để ý đến. Rồi nó cũng sẽ trở về nhà."
Nếu là bình thường, Đường hiệu trưởng dám dùng loại giọng này cùng lão bà nói chuyện, sớm đổi lấy mấy quạt của lão bà. Nhưng mà lúc này mẹ Đường thông cảm ông, cũng không có để ý, sau khi ngồi xuống nói ra: "Thôi, ông cũng bớt giận, nó chỉ là một đứa bé, ai lúc mười tám mười chín tuổi mà chả có một bước đi không đúng."
Đường hiệu trưởng tức giận đến lại gõ cái bàn, ngón trỏ đâm lên gương mặt đẹp ttai của Lê Ngữ Băng trên tấm ảnh, tức muốn hộc máu: "Đều là tên tiểu tử thúi này, một bụng ý nghĩ xấu, ý đồ lại nhiều! Đường Tuyết lúc đầu rất tốt, vừa gặp được nó liền bị mang sai lệch!"
Mẹ Đường cầm lấy tấm hình kia nhìn một chút, kỳ quái nói, "Lê Ngữ Băng trước kia không phải rất ngoan sao. Trong ấn tượng của tôi chỉ có Đường Tuyết khi dễ nó."
Đường hiệu trưởng hừ một tiếng, "Biết người biết mặt không biết lòng."
"Tiểu hỏa tử dáng dấp ngược lại là rất tốt."
"Tôi nói cho bà nghe, tiểu tử này nếu dám tiến đến cửa nhà ta, ta đánh gãy chân nó."
Mẹ Đường vui lên, "Ông mà dám sao, ông đến cả cá cũng không dám giết."
——
Đường Tuyết sau khi ra cửa, gọi điện thoại cho Lê Ngữ Băng.
Trong điện thoại, thanh âm của cô có một chút nghẹn ngào, cũng không nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra, chỉ nói muốn gặp cậu
Lê Ngữ Băng giật nảy mình, gọi xe tới.
Đường Tuyết lẫm liệt trong gió lạnh đứng hơn hai mươi phút, lúc Lê Ngữ Băng thấy được cô, chóp mũi của cô đều đông lạnh đỏ lên.
Cô ủy khuất lốp bốp mà nhìn cậu, cứ như vậy, vừa đáng thương, lại có chút khôi hài. Lê Ngữ Băng đặc biệt muốn ôm lấy cô, lại lo lắng đường đột. Cậu đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn,"Có phải ngốc hay không, không biết tìm chỗ nào ấm áp mà chờ sao?" Mặc dù là đang nói chuyện rất bình thường nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu.
Đường Tuyết nói, "Không biết đi nơi nào."
"Thế sao không ở nhà?"
"Không có nhà để về."
Ha, thật đáng thương. Lê Ngữ Băng cố nén cười, nói, "Cái đó, nếu không cậu cùng tôi về nhà?"
Đường Tuyết lắc đầu, một mặt đáng thương.
Lê Ngữ Băng đưa cô tới quán thịt nướng, gọi một bàn thức ăn, cậu ngồi tại đối diện cô, cầm cái kẹp, một bên lật thịt nướng một bên nghe cô kể khổ, thịt nướng xong liền kẹp đến trong bát của cô.
Đường Tuyết một hơi đem chuyện đêm nay cãi lộn nói ra.
Cô nói ba mẹ cũng không tin cô, còn nói cô để bọn họ quá thất vọng, quả thực quá nhẫn tâm.
Có thể lực chú ý Lê Ngữ Băng lại ở chuyện khác, cậu dừng lại động tác lật thịt nướng hỏi Đường Tuyết: "Chuyển phát nhanh là ai gửi? Công ty chuyển phát nhanh nào? Theo tôi được biết, hiện tại công ty chuyển phát nhanh cũng không có đi làm."
"Không biết, " Đường Tuyết lắc đầu, "Nhưng cái này rõ ràng là một âm mưu, ba tôi ông ấy thông minh cả một đời, làm sao kết quả lại hồ đồ rồi."
"Quan tâm sẽ bị loạn, với lại những ảnh đó chụp quá thật, không có cách nào giải thích. Trong mắt của ba cậu, bất kể là ai gửi, sự thật chính là sự thật."
"Hừ hừ."
Lê Ngữ Băng nói: "Cậu cảm thấy sẽ là ai?"
Đường Tuyết suy nghĩ một chút, "Tôi đoán là Chu Nhiễm. Tôi hôm nay hù dọa cậu ấy, cậu ấy ghi hận trong lòng, muốn trả thù tôi."
Lê Ngữ Băng trầm ngâm nửa ngày, "Ảnh chụp chỉ có tôi và cậu, không có Dụ Ngôn? Cũng không có người khác?"
"Không có."
"Vậy thì không phải là Chu Nhiễm."
"Vì cái gì?"
"Nếu Chu Nhiễm làm chuyện này, mục đích của cậu ta chỉ là chọc giận ba cậu, làm cho cậu khó xử, nói như vậy, nếu có thêm ảnh chụp của cậu và Dụ Ngôn, hiệu quả không phải tốt hơn sao, hoặc là lại đem những tin bát quái trên mạng kia in ra.."
Đường Tuyết nghe xong, dùng tay vẽ lên trên đỉnh đầu nói ra: "Như thế ba tôi có thể tức giận đến bốc khói, tức thành một tòa ống khói."
Lê Ngữ Băng thấy cô vẫn có tâm tư nói giỡn, cậu cười cười, nhìn cô, "Không tức giận?"
Đường Tuyết bị ánh mắt ôn nhu của cậu nhìn chăm chút, không hiểu một trận nóng tai, cúi đầu nhấp một hớp nước chanh,lúc cắn ống hút nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lê Ngữ Băng vừa nướng thịt lại vừa tiếp tục phân tích: "Cho nên, gửi ảnh chụp mục đích không phải chọc giận ba cậu, hoặc là, không đơn thuần chỉ là vậy."
"Cái đó còn có cái gì?"
"Nếu, tôi nói là nếu như, chúng ta thật đã ở cùng một chỗ, lúc ba cậu nhìn thấy những hình này, sẽ là phản ứng gì?"
"Ách... Chia rẽ chúng ta?"
"Đúng." Lê Ngữ Băng gật đầu, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Còn chưa có ở cùng một chỗ, đã bị chia rẽ.
Muốn như thế nào đểlấy lòng Đường hiệu trưởng là vấn đề nan giải nhất của cậu từ khi chào đời đến nay.
Lê Ngữ Băng yếu ớt thở dài, "Ăn thịt đi." Nói xong, dùng cái kẹp sắt kẹp thịt sườn vừa mới nướng bỏ vào bát rước mặt cô.
Nơi đó bên cạnh đã chất thành không ít thịt.
Đường Tuyết nhìn trộm nhìn Lê Ngữ Băng.
Cậu buông thõng con mắt, phòng ăn sắc vàng, dưới ánh đèn, đường cong gương mặt của cậu so với bình thường nhu hòa hơn rất nhiều, mặt mày anh tuấn, mũi thẳng tắp, giống như manga hoàn mỹ. Đôi môi màu anh đào nhẹ nhàng nhếch, không biết đang suy nghĩ gì.
Đường Tuyết nhìn miệng cậu, cô như một tên tiểu lưu manh liếm môi một cái.
Lê Ngữ Băng cất kỹ thịt, ngước mắt nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc ánh mắt đụng phải, ai cũng không có tránh đi.
Cô nhìn thấy con mắt cậu màu đen, u lượng như lửa, thanh tịnh như nước, yên lặng nhìn cô, nghiêm túc lại ôn nhu. Cô hãm tại ánh mắt của cậu, trong lúc nhất thời cảm giác toàn bộ thế giới đều đang lùi lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thịch, thịch, thịch——
Đường Tuyết nghe được tiếng tim mình đập. Nặng như vậy, nặng như nổi trống; nhẹ như vậy, nhẹ như hoa nở.
Tim đập thình thịch.
(Mèng ơi mị edit xong chương này mà mệt rã tay luôn á. Chương này gấp đôi chương khác luôn, định chia ra rồi đăng nhưng đăng luôn bồi thường mấy hôm mị đăng trễ. Nếu hay nhớ vote và cmt nhé❤❤❤)