Lê Hấp Đường Phèn

Chương 15: Một trận gió

Mặt Đường Tuyết không biểu cảm nhìn ba người đang ngồi, "Quấy rầy, tạm biệt." Nói xong xoay người rời đi.

Đi chưa được bao xa lại quay về, mặt tối sầm, hung hăng kéo Liêu Chấn Vũ khỏi chỗ: "Tớ thấy cậu không không muốn lăn lộn nữa rồi!" Vừa nói vừa lôi cậu ta ra ngoài, không biết muốn tới xó nào tra tấn cậu ta.

Không trêu ai mà lại bị đánh, Liêu Chấn Vũ cảm thấy rất ấm ức, liều mạng giải thích: "Không phải tớ, không phải tớ!"

Hạ Mộng Hoan rất áy náy, rời ghế chạy theo, "Là tớ, là tớ, là tớ!"

Lê Ngữ Băng dõi theo bóng lưng ba người, bỗng có chút đồng cảm với Đường Tuyết, bạn bè người này kết giao, chậc...

Không hiểu sao tâm trạng rất tốt, ăn cơm cũng ngon hơn.

*

Buổi tối Lê Ngữ Băng phải huấn luyện, huấn luyện xong chưa đến chín giờ, cậu vọt vào tắm rửa, khoác ba lô ra khỏi sân trượt băng thẳng tiến thư viện, đi tự học.

Dĩ nhiên, không tránh khỏi gọi Đường Tuyết theo hầu.

Đường Tuyết còn lâu mới tin cậu thật sự tự học, không hề khách sáo vạch trần cậu qua điện thoại: "Lê Ngữ Băng, cậu đúng là ác độc, không nhìn xem bây giờ là mấy giờ, người khác tự học về rồi cậu mới đi tự học? Muốn đi để chụp một tấm ảnh đăng vòng bạn bè chứ gì? Đừng phủ nhận, tôi biết hết."

"Tôi chờ cậu."

"..."

Đường Tuyết bị cậu làm cho tức không chịu nổi.

Vốn dĩ cô đã hẹn Liêu Chấn Vũ Hạ Mộng Hoan đi ăn khuya, lúc này không thể không đổi lộ trình đến thư viện.

Lúc này, người trong thư viện không ít, xem ra sinh viên Lâm Đại vô cùng hiếu học.

Đường Tuyết tìm thấy Lê Ngữ Băng ở phòng tự học tầng hai. Thế mà người này đang học thật, cậu ta đọc sách rất nghiêm túc, cho nên chưa phát hiện ra Đường Tuyết đã đến. Đường Tuyết đứng ở chỗ không xa chụp cậu một tấm, trên ảnh còn viết thêm dòng chữ: Người này thật giống chó.

Lê Ngữ Băng ngẩng đầu, nhìn thấy cô.

Đường Tuyết ngồi đối diện cậu, ngoắc ngoắc ngón tay: "Nào, chúng ta thêm WeChat."

Thêm WeChat xong, cô gửi tấm ảnh đã qua chỉnh sửa cho Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng cũng không tức giận, chạm tay xóa sạch, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Khiêu khích của Đường Tuyết đều đánh vào bông, cô thấy không thú vị, xoay người bước tới giá sách rút một cuốn tiểu sử nhân vật, lật lật mấy trang. Cuốn tiểu sử này nói về một nàng công chúa triều Đường, tác giả động một tí là cho thêm giường diễn, kích thích ghê. Đang xem đến đoạn cao trào, trước mặt Đường Tuyết bỗng xuất hiện một cái bình giữ nhiệt màu xám.

Tầm mắt cô rời khỏi sách, nhìn bình giữ nhiệt.

Giọng Lê Ngữ Băng trầm thấp muốn ăn đòn ở đối diện vang lên: "Lấy nước giúp tôi."

"Lê Ngữ Băng." Đường Tuyết ném sách xuống bàn, trợn mắt nhìn cậu, "Cậu, có phải đi toilet cũng muốn tôi đỡ không?"

"Đừng giở trò lưu manh với tôi."

"...???"

Đầu Đường Tuyết đầy dấu chấm hỏi, mắng một câu "Bệnh thần kinh", đứng dậy cầm bình giữ nhiệt đi mất. Vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc vì cái gì mà Lê Ngữ Băng nói cô giở trò lưu manh, sao cô lại giở trò lưu manh được? Tuy tên kia không nói, nhưng cô thật sự rất hiếu kỳ muốn biết đáp án...

Vốn không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng khi đi qua toilet, nhìn thấy nam sinh ra vào, cô đột nhiên thông minh, đầu óc như bị một tia sét đánh vào, bỗng chốc hiểu rõ.

Không phải Lê Ngữ Băng cho rằng cô nói "đỡ", là đỡ... Ặc...

"Cụ nhà cậu!" Đường Tuyết đứng ở cửa toilet, hổn hển mắng.

Mắng xong, cầm bình giữ nhiệt đập cửa toilet uỳnh uỳnh, "Muốn uống nước ư? Nước tiểu cũng không cho cậu uống!"

Hai nam sinh đi toilet xong định ra ngoài hoảng sợ, đứng chôn chân một chỗ không dám vượt qua cánh cửa.

Vốn dĩ Đường Tuyết muốn ném xừ bình giữ nhiệt, lại lo sau khi ném xong Lê Ngữ Băng sẽ nhân cơ hội bắt đền cô, trải qua cân nhắc, cô đành chấp nhận cầm trong tay, chắp tay sau lưng vội tránh đi.

Dù sao cô cũng không định trở về tìm cậu ta, chết khát mới tốt!

Đường Tuyết cầm bình giữ nhiệt ra khỏi thư viện, gọi điện cho Liêu Chấn Vũ, biết cậu ta và Hạ Mộng Hoan vẫn đang ăn khuya.

Liêu Chấn Vũ gửi cô vị trí, chính là phố mỹ thực ở cửa Đông trường Lâm Đại, tiệm cơm tên "Món ăn gia đình: kho – nướng vệ sinh". Đường Tuyết lái chiếc xe màu vàng, chưa tới mười phút đã đến.

Cừa tiệm này ồn ã tiếng người, gần như các bàn đều chặt kín, có vẻ làm ăn rất tốt. Đường Tuyết vừa vào cửa đã nhìn thấy Liêu Chấn Vũ, cậu ta đang ngồi đưa lưng về phía cô, không thấy Hạ Mộng Hoan, chắc là sang bên cạnh mua đồ ăn rồi.

Đường Tuyết cười tủm tỉm đi qua, dùng sức vỗ lưng Liêu Chấn Vũ, "Đồ ngốc!"

Cậu ta bị vỗ, bả vai run lên, quay đầu nhìn cô.

Sau đó, Đường Tuyết đối diện với ánh mắt xa lạ, nụ cười của cô lập tức cứng đờ, "Ơ..."

Người nọ có đôi mắt nai, trắng đen rõ ràng, dịu dàng long lanh, lúc này đang ngẩng đầu nhìn cô, trông rất là vô tội.

Đường Tuyết bị đôi mắt ấy nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc, vội vàng chắp tay trước mặt, đầu ngón tay cao bằng huyệt Thái Dương, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người, cậu cứ tiếp tục..." Nói xong, tầm mắt dời xuống dưới, lướt qua vai hắn, cô thấy trước mặt cậu ta đặt một bát hoàn thánh. Mặt bàn có mấy vệt nước, chắc là vừa rồi bị cô vỗ, cậu ta không cẩn thận làm bắn nước canh.

Đường Tuyết rút giấy ăn lau bàn cho cậu ta, lau xong còn nói: "Anh ăn từ từ." Rồi chạy nhanh như chớp.

Động tác của cô quá nhanh, đến như một trận gió, đi cũng như một trận gió, bỏ lại một người là cậu ta không phản ứng kịp, lẳng lặng nhìn xung quanh một chút, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn hoành thánh.

Đường Tuyết tìm được Liêu Chấn Vũ cùng Hạ Mộng Hoan ở góc tiệm cơm.

Liêu Chấn Vũ kéo vạt áo, an ủi Đường Tuyết: "Lão đại, không trách cậu được, cậu xem, tớ và cậu ta mặc áo giống nhau!"

"Vô nghĩa, tớ biết, nếu không thì sao có thể nhận nhầm."

Hạ Mộng Hoan nói: "Bộ dạng cậu rất giống như đang đùa giỡn cậu ta."

Liêu Chấn Vũ: "Khí chất của lão đại tôi vốn là vậy, về sau cậu sẽ biết – – ôi chao, ui, ui!" Một câu ăn khổ.

Đường Tuyết gõ đầu cậu ta.

Liêu Chấn Vũ xoa đầu, hỏi: "Cậu chuồn đi như vậy, tên kia sẽ không gây phiền toái cho cậu chứ?"

Đường Tuyết nhếch khóe miệng, "Cậu ta dám."

Liêu Chấn Vũ biết thực ra lão đại là người miệng cọp gan thỏ, nhưng thân là đàn em của lão đại, cậu ta sẽ không vạch trần cô. Lúc này cậu ta chỉ nói: "Lão đại yên tâm, chúng tớ sẽ không buông tay cậu, sẽ không để cậu chiến đấu một mình đâu."

Đường Tuyết nghĩ đến sự việc giữa trưa, chân thành nhìn cậu ta: "Hay là các cậu cứ vứt bỏ tớ đi, để mình tớ chiến đấu, tự sinh tự diệt."

Hạ Mộng Hoan khẽ lắc cánh tay Đường Tuyết, lí nhí nói: "Đại Vương, tớ phát hiện một tin tức quan trọng."

Đường Tuyết vừa nghe lập tức hăng hái, cắn xiên thịt cừu, nói: "Gì thế? Nói tớ nghe thử."

"Tớ phát hiện nhóm fan của Lê Ngữ Băng ở ngày trong trường chúng ta, hơn nữa tớ đã trà trộn vào thành công."

Đường Tuyết cảm thấy rất khó tin, "Người này có cả nhóm fan? Trường mình có nhiều người mù vậy ư?"

"Tớ cũng không rõ, để tớ thêm cậu vào, đây nhóm fan không chính thức, quản lý không quá nghiêm." Nói đoạn, Hạ Mộng Hoan ấn màn hình đi động định thêm cô.

Đường Tuyết ngăn cản Hạ Mộng Hoan, "Tớ không thèm vào nhóm fan của cậu ta, tớ đâu phải fan cậu ta."

Liêu Chấn Vũ: "Lão đại, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhóm fan này, cậu nhất định phải vào."

"Hừm, cũng có chút đạo lý."

Liêu Chấn Vũ vẫy người phục vụ gọi thêm đồ, hỏi Đường Tuyết muốn uống gì, Đường Tuyết gọi một chai sữa đậu nành, nghĩ đến chuyện tốt bản thân vừa gây ra, cô nói với người phục vụ: "Thêm một chai sữa đậu nành cho cậu trai kia." Nói xong, chỉ chỉ cái bàn bên phải phía trước.

Cậu trai vừa bị cô dọa, lúc này vẫn đang ăn hoành thánh.

Một lát sau, người phục vụ mang sữa đậu nành ra, trước đưa cho Đường Tuyết, rồi đưa cho cậu trai kia, cậu ta nghe người phục vụ nói mấy câu bèn nhìn về bàn Đường Tuyết.

Đường Tuyết đang chống cằm nhìn cậu ta, lúc này cậu ta cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.

Đường Tuyết mỉm cười với cậu ta.

Liêu Chấn Vũ ghé vào tai Đường Tuyết, thì thầm: "Lão đại, hôm nay là lần đầu tiên tớ thấy có người dùng sữa đậu nành ghẹo trai, tớ thật sự trợn mắt há hốc mồm... Cửa tiệm món ăn gia đình bị cậu biến thành quán bar, không hổ là lão đại, bội phục, bội phục."

"Cậu cút đi!" Đường Tuyết đá ghế cậu ta, Liêu Chấn Vũ cùng cái ghế lùi lại một đoạn. Đường Tuyết: "Tớ chỉ muốn biểu đạt lời xin lỗi, hiểu không."

"Lão đại thế nào tớ là người hiểu nhất."

"Bốp bốp bốp..."

Lúc sau cậu trai kia không uống sữa đậu nành mà mang đi mất rồi.

Lê Ngữ Băng gọi Đường Tuyết hai lần, đều bị Đường Tuyết trực tiếp tắt máy, không muốn quan tâm.

Lê Ngữ Băng gửi cho cô một tin nhắn: Không cần ba lô?

Đường Tuyết vỗ đầu, thế mới nhớ ra ba lô. Nhìn đồng hồ, đã sắp 10 rưỡi.

"Được rồi, đi thôi."

Ba người đi xe đạp về, Đường Tuyết vòng đi lấy ba lô. Gần đến thư viện, cô đã nhìn thấy Lê Ngữ Băng đứng dưới cột đèn. Cái bóng cao ngất, khí chất trong trẻo, đứng chỗ nào cũng không giống người thường. Trong số những người đi đường, cậu là người bắt mắt nhất.

Kít – –

Đường Tuyết dừng xe, đứng trước mặt Lê Ngữ Băng.

Hai người giống như trao đổi tín vật, cậu đưa cô ba lô, cô đưa cậu bình giữ nhiệt.

"Về sau chớ bảo tôi rót nước, cẩn thận tôi hạ độc cậu đấy." Đường Tuyết hầm hừ bỏ một câu, chân khẽ đạp, lái xe đi mất.

Lê Ngữ Băng áng chừng trọng lượng bình giữ nhiệt, nặng trịch, chắc phải hơn nửa bình nước. Cậu nghĩ thầm, coi như người này còn chút lương tâm.

Lê Ngữ Băng trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng Lão Đặng đang chơi game, hai người khác vẫn chưa về.

Cậu đặt bình xuống định tắm rửa, Lão Đặng nhìn thấy bình giữ nhiệt của Lê Ngữ Băng, hỏi cậu: "Cậu có nước à?"

"Ừ."

"Cho tớ uống với, khát chết mất."

"Tự lấy đi."

Lão Đặng rời bàn phím thân ái, lon ton chạy tới lấy bình giữ nhiệt. Lê Ngữ Băng cởi áo khoác, nghe thấy Lão Đặng trách móc.

"Lê Ngữ Băng, cậu TM có bị bệnh không?"

Lê Ngữ Băng ngơ ngác không hiểu, quét mắt nhìn cậu ta, "Cậu mới có bệnh."

"Phiền cậu giải đáp giúp tớ, cậu dùng yêu pháp gì vậy?" Lão Đặng dứt lời, đưa cậu bình giữ nhiệt.

Lê Ngữ Băng nhìn vào bình giữ nhiệt, bên trong căn bản không có nước.

Chỉ có một khẩu xương lớn.

Lê Ngữ Băng: "..."