Buổi trưa, cả Tiểu Thất và Lục Sâm đều ở lại ăn cơm với Lục mẫu
Đã lâu lắm rồi Lục mẫu không được vui như hôm nay, nên đặc biệt chọn riêng một chai rượu vang.
“Nào, hôm nay tâm trạng mẹ rất vui, các con cùng mẹ uống một chút nhé.”
“Dì ơi, để con rót rượu.”
“Được!”
Tiểu Thất rót cho Lục mẫu nửa ly, cũng rót cho mình nửa ly, khi tới lượt Lục Sâm, cô liền đặt chai rượu xuống bàn: “Dạ dày của anh không tốt, không được uống rượu đâu, ăn đồ ăn đi nhé!”
“Rượu vang thì uống một chút không sao mà.”
Tiểu Thất trợn mắt lên: “Bác sĩ nói anh phải kiêng!”
“Được được rồi, anh không uống nữa, hai người uống đi!”
Lục mẫu nhìn hai người họ, khóe miệng cười càng lúc càng tươi, Tiểu Thất và Lục mẫu cụng ly, mỗi người nhấp hai ngụm.
Lục mẫu bỏ đũa xuống, giọng đầy xúc động, “Đã nhiều năm nay mẹ không về nước, A thị thay đổi quá nhiều. Trước đây mẹ không hề biết tới lễ Giáng Sinh, bây giờ đi ngoài đường, đâu cũng thấy các cửa tiệm họ trồng cây thông Noel, không khí này cảm giác rất giống bên nước ngoài.”
“Đây là còn chưa tới năm mới đó ạ.” Tiểu Thất liên tục gắp đồ ăn cho Lục Sâm, Lục Sâm cũng gắp cho cô món sườn kho mà cô thích, Tiểu Thất cười sung sướng, nói tiếp: “Đợi tới lúc chuẩn bị đón năm mới thì còn vui nữa đó ạ, lúc đó, nhà nhà sẽ dán câu đối lên cửa, mọi người được nghỉ làm, đều ra phố mua sắm đồ cho năm mới, siêu thị thì người đông tấp nập! Gần tới giao thừa thì nhà nào cũng làm há cảo, tất cả mọi người trong gia đình đều quây quần cùng nhau ăn cơm, tivi sẽ có Chương trình tiệc liên hoan đón chào xuân mới, không khí rất náo nhiệt. Tới đúng mười hai giờ đêm, ở quảng trường Nhân Dân còn bắn rất là nhiều pháo hoa, pháo hoa bắn tới tận ba giờ đêm lận, rất đông người xem hết Chương trình liên hoan trên tivi là chạy đi xem bắn pháo hoa nữa đó.”
Tiểu Thất cười híp mắt nhìn Lục mẫu: “Khi nào tới năm mới, đêm giao thừa, chúng ta sẽ cùng đi xem bắn pháo hoa nha.”
Lục mẫu chăm chú lắng nghe cô kể.
Nghe tới câu cuối cùng, bà thở dài một tiếng: “Mẹ e là sẽ không đi xem cùng các con được.”
“Ơ... Tại sao ạ?”
“Bởi vì mẹ chỉ ở lại đây vài ngày nữa thôi.”
Tiểu Thất ngạc nhiên vô cùng, theo lịch âm thì hôm nay đã là mười hai tháng chạp rồi, năm nay không có ba mươi, tính ra thì cũng chỉ còn khoảng mười bảy ngày nữa là đón năm mới rồi mà: “Không thể đợi sang năm mới rồi đi ạ?”
“E là không được. Ở bên đó mẹ vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Tiểu Thất lộ rõ vẻ mặt tiếc nuối, “Vậy thì tiếc quá, hồi nhỏ con từng ở nước ngoài mấy năm, ở bên đó không có không khí đón năm mới như ở nhà đâu.”
Lục mẫu chỉ cười, không nói gì thêm.
“Được rồi, ăn cơm đi, nói thêm lúc nữa là đồ ăn lại nguội hết đó.”
“Dạ!”
Ba người họ cùng vui vẻ dùng bữa trưa, xong bữa cũng không vội đi, mà cùng ngồi lại nói chuyện. Gọi là nói chuyện, nhưng thực chất chỉ có Tiểu Thất ngồi nói, Lục mẫu và Lục Sâm đều là những người kiệm lời, Tiểu Thất cứ vui vẻ nói cười, kể chuyện khiến hai người họ cười không ngớt.
Hèn chi Lục Sâm lại thích cô bé tới vậy.
Ai ở gần cô bé, đều bị gương mặt tươi cười của cô khiến cho lay động, thậm chí còn đáng quý hơn, khi mà cô bé là một đại thiểu thư nhưng không hề mang vẻ đài các của đại tiểu thư, cô như một cô gái dễ thương bình dị, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Lục mẫu cũng vô cùng yêu quý cô bé này rồi.
“Ôi... Thật sự muốn đóng gói hai đứa con lại rồi mang theo mình.”
Tiểu Thất nhe răng cười: “Dì ơi, vậy thì đơn giản mà, hôm nào đó con sẽ đi làm hai con búp bê của con và Lục Sâm để dì mang theo. Khi nào nhớ tụi con, dì có thể bỏ ra ngắm. À phải rồi, con còn chưa biết là dì đang ở nước nào nữa?”
“Cả năm nay mẹ đều ở Maldives, sau đó... có lẽ sẽ chuẩn bị tới Thụy Điển.”
Mắt Tiểu Thất sáng rực: “Thụy Điển thích lắm, khi rảnh rỗi có thể đi trượt tuyết nữa.”
“Đúng vậy, ở Maldives lâu quá, thời tiết ở đó thì ấm áp quanh năm, nên thiếu chút nữa thì quên mất cảm giác mùa đông như thế nào rồi.”
Tiểu Thất bất giác trầm xuống.
Bỗng nhiên cô cảm thấy Lục mẫu thật đáng thương, bà một mình cứ lạc lõng, cô đơn ở xứ người.
Nếu đổi lại là mình, chắc chắn cô sẽ không dám.
Mấy người họ nói chuyện xong, vừa định đi lên lầu thì phát sinh sự việc không ngờ tới.
Cánh cửa lớn của nhà hàng bỗng nhiên bị người nào đó đẩy ra thô bạo.
Ai mà cư xử không có tố chất như vậy!
Tiểu Thất vừa ngẩng đầu lên kịp nhìn thấy ông lão đầu đã bạc, dựa người vào cái trượng, đứng ở giữa cửa, phía sau ông ta là hai người mà Tiểu Thất đã từng gặp một lần: Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ.
Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ cung kính đứng phía sau lão đầu, có thể hiểu được thân phận của lão đầu rồi.
Tiểu Thất liền quay qua nhìn Lục Sâm, quả nhiên thấy sắc mặt anh thay đổi hoàn toàn.
Lão đầu đẩy mạnh cửa nhà hàng, ánh mắt như truy quét khắp nhà hàng một lượt, cuối cùng sững sờ khi nhìn thấy Lục mẫu, cả người ông ấy như run lên bần bật, miệng cũng như lắp bắp, bàn tay đang nắm chặt cây trượng cũng gần như muốn làm rơi xuống đất.
Lão bước từng bước chậm rãi tiến về phía mấy người họ.
Tiểu Thất lại nhìn về phía Lục mẫu, lúc này Lục mẫu cũng đã nhìn thấy Lục lão đầu, ánh mắt của bà vẫn điềm tĩnh như thường, chỉ là nụ cười trên môi đã biến mất.
“Hiểu Vãn, cuối cùng bà đã trở về rồi, bà đã trở về rồi.”
“Lục tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Lục tiên sinh...
Lục lão đầu vừa nghe thấy câu xưng hô đó, lập tức như bị kích động. Lão chìa tay ra định cầm lấy tay Lục mẫu, Lục mẫu liền nhanh nhẹn tránh được hành động đó của lão: “Lục tiên sinh nay cũng sáu mươi mấy, gần bảy mươi tuổi rồi nhỉ, sao lại có hành động không nghiêm túc như vậy!”
“Hiểu Vãn, bà...”
“Nếu không có chuyện gì, thì mời ông rời khỏi đây!” Lục mẫu chậm rãi nói: “Tôi đang cùng con trai tôi, và con dâu tương lai của tôi ngồi nói chuyện, không hy vọng có người ngoài tới làm phiền!”
Người ngoài!
Lục lão đầu khóc không ra nước mắt, dường như không tin nổi, nhìn Lục mẫu: “Hiểu Vãn, anh là người ngoài ư? Chúng ta là vợ chồng mà!”
“Vợ chồng?” Lục mẫu khẽ bật cười, mỉa mai nhìn qua kẻ đứng sau lưng Lục lão đầu - Lục Vĩnh Cường: “Lục tiên sinh, ông là người có vợ có con đàng hoàng, những lời nói như vậy không được hàm hồ! Trước đây do tôi còn trẻ, không hiểu chuyện, nên từng bị ông lừa, những lời dối trá đã bị lật tẩy từ hai mươi tám năm trước rồi, giờ nói những điều này còn ý nghĩa gì sao? Huống hồ... Tôi và ông là vợ chồng khi nào? Từng có đăng kí kết hôn sao? Quan hệ giữa tôi và ông, nói thẳng ra thì chỉ là từng ở chung phòng, bây giờ chia tay rồi, thậm chí còn chẳng được gọi là vợ cũ, chồng cũ, nhiều lắm cũng chỉ là người yêu cũ mà thôi!”
Lục mẫu từng câu từng từ như khắc từ tâm, Lục lão đầu không nói được thêm lời nào.
Mãi một lúc sau, lão mới run rẩy nói: “Hiểu Vãn, tôi biết, năm đó là tôi đã lừa dối bà, là tôi đã sai... Tôi xin tạ lỗi với bà...”
Lục mẫu tiếp tục ngắt lời lão: “Ờ, được! Giờ tôi tha thứ cho ông, ông có thể đi được chưa?”
“Hiểu Vãn...”
Nụ cười trên mặt Lục mẫu đã trở lại, bà đứng dậy, nhìn thẳng Lục lão đầu: “Lục tiên sinh, không phải là ông vẫn luôn mong tôi tha thứ cho ông hay sao, bây giờ tôi đã tha thứ rồi đó, cho nên lương tâm của ông bây giờ đã nhẹ nhàng đi rất nhiều rồi phải không, tôi không hận ông, thực sự không hề, nếu không có ông, tôi cũng không thể nào có được đứa con trai tuyệt vời như thế này! Nhưng chỉ là vậy thôi, duyên phận giữa tôi và ông đã tan như khói mây kể từ hai mươi tám năm trước rồi, từ khi mà tôi biết được chân tướng sự việc!”
“Hiểu Vãn...”
“Dừng lại đi!” Lục mẫu giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Mời ông đi khỏi đây!”
“Không!” Lục lão đầu nắm chặt tay bà không buông, cắn răng nói: “Lần này cho dù có thể nào tôi cũng nhất quyết không để bà rời đi đâu!”