Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 796

Lục Sâm ngây ra một lúc!

Trong lòng Lục Sâm tỏa ra một luồng hơi nóng.

Anh nắm chặt lấy tay của Tiểu Thất, vừa định nói với cô gì đó, nhưng lại nhìn thấy con a đầu này vừa nói xong thì hai mắt khép lại, nghiêng đầu ngủ luôn.

Lục Sâm bỗng khóc không được cười cũng không xong!

Lúc này cửa phòng mở ra, Triệu Đào từ ngoài đẩy cửa vào trong, hạ giọng nói, “Tổng tài...”

Lục Sâm thay Tiểu Thất đắp chăn lại, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Ai gọi qua vậy?”

“Bên ông lão gia gọi qua, nói bảo người phải lập tức đi một chuyến!”

Lục Sâm đóng cửa phòng, hai hàng lông mày nhăn lại.

“Có nói có chuyện gì không?”

“Không có!” Triệu Đào lắc đầu, “Nhưng nghe khẩu khí của ông lão gia không được tốt lắm!”

Lục Sâm cười nhạt, “Ông không đến tìm ra, vừa may ta cũng có chuyện cần tìm ông!”

“Vậy Tiêu tiểu thư bên này...”

“Đợi đó!”

Lục Sâm để lại lời nhắn trên đầu giường của Tiểu Thất, sau đó ra khỏi phòng, “Đi!”

...

Một tiếng đồng hồ sau đó!

Lục Sâm đã đến căn nhà cũ của Lục Gia!

Trong phòng khách nhà cũ, vẫn giống ngày thường, mỗi người ai cũng đều ngồi ghế sofa, bộ dạng như đang hỏi tội vậy.

Ông lão gia vốn chứa đầy cả bụng căm giận, đợi thấy Lục Sâm bước vào phòng thì lên tiếng giáo huấn, nhưng khi thấy Lục Sâm trong khoảnh khắc đó, Ông lão gia lại trợn tròn mắt, lời nào cũng không nói được!

“Con con con, chân của con...”

Ông lão gia vừa nhắc tới, Lục Vĩnh Cường cũng chứ ý tới, Lục Sâm của hôm nay không ngồi xe lăn tới nữa, mà là đi bộ qua đây!

Lục Vĩnh Cường dường như ý thức được gì, lập tức nhảy khỏi ghế sofa, không dám cứ tư thế đó nhìn Lục Sâm!

Có thể nói Ông lão gia không đem toàn bộ cổ phần của công ty giao cho Lục Sâm, chính là do hai chân của anh có vấn đề, mà giờ đây, hai chân của Lục Sâm đã có thể đi lại được? Lục Vĩnh Cường bỗng cám thấy có một mối nguy lớn!

Lục Sâm đứng cạnh cửa, thu vào tầm mắt mọi phản ứng của mọi người, sau đó mới hướng mắt nhìn Ông lão gia, “Gọi con qua đây có việc gì không?”

Ông lão gia còn đang kinh ngạc, “Lục Sâm, Chân của con...”

“Khỏe rồi!”

Ông lão gia mừng đến rơi nước mắt, “Quá tốt rồi quá tốt rồi...”

Sắc mặt Lục Sâm điềm đạm, anh bước từ cửa vào trong, im lặng ngồi trên ghế sofa, “Nói đi, gọi con về đây rốt cuộc có việc gì, con rất bận, không có thời gian đợi ở đây!”

Ông lão gia lúc này mới hoàn hồn lại!

Vốn dĩ ông đang tức giận đùng đùng, vì nhìn thấy chân của Lục Sâm đã khỏi, ngọn lửa lòng cũng tắt đi một nửa, do vậy, đến ngữ khí cũng dịu dàng hẳn, “... Lần này gọi con về đúng là có chút nguyên nhân, tối qua cục công an bên đó đột nhiên gọi điện thoại cho ta, nói Lý Dương xảy ra chuyện tồi, còn là con sai người đi báo án, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Nói đến khúc cuối, đã dùng cái khẩu khí chất vấn.

Lục Sâm mặt lạnh như tiền, “Lý Dương đâu?”

“Lên lầu nghỉ ngơi rồi.” Ông lão gia nhìn không nổi đáp, “Lục Sâm, bất kể xảy ra chuyện gì, Lý Dương suy cho cùng cũng là cháu ruột của con, sao con lại sai người đánh em cháu nó ra nông nổi này, người đã chết nửa cái mạng rồi!”

“Thật đáng tiếc, nếu như là hôm nay, con nhất định sẽ trực tiếp lấy mạng nó!”

Lúc bộc phát đánh Lý Dương Lục Sâm không phát hiện cổ tay của Tiểu Thất bị vấn đề, nếu như biết... lúc đó hắn đã bảo Triệu Đào đánh cho hắn chết!

“Lục Sâm, cậu cũng quá đáng lắm rồi!” Lục Vĩnh Cường nghe thấy lời của Lục Sâm cuối cùng ngồi không nổi nữa rồi, phẫn nổ đứng dậy nhìn Lục Sâm, “Cậu không phải đang lo lắng Lý Dương là con trai tôi, sợ nó chiếm gia sản cái nhà này sao? Tôi nói cho cậu biết Lục Sâm, Tập đoàn Phong Hoa là do một tay ba sáng lập, chiếu theo mà nói, trong đó không phải đều là của cậu, còn có một bộ phận thuộc về tôi và Lý Dương, cậu còn muốn đánh chết Lý Dương, nếu cậu thật dám làm thế, tôi phỉa liều mạng với cậu!”

Ánh mắt Lục Sâm đầ sắc bén, giống như một mũi tên sắc nhọn trực tiếp bắn xuyên qua Lục Vĩnh Cường.

Lục Vĩnh Cường cố gắng thẳng lưng, nhưng sau lưng lại chảy cả lớp mồ hôi.

“Cậu, câu cậu, cậu muốn làm gì?”

Lục Sâm cười mỉa mai, “Anh trong mắt tôi tôi còn chả coi ra là gì, anh tưởng đứa con vô lại của anh có thể tạo uy hiếp cho tôi?”

Lục Vĩnh Cường tức điên lên, nhưng nén lại một câu cũng không nói thành lời.

Trương Mỹ đứng bên cạnh nhìn Lục Vĩnh Cường cười nhạt, “Đáng đời!”

Lục Vĩnh Cường càng điên tiết lên, “Ba, ba nghe thấy lời Lục Sâm nói chưa, thái độ nó như vậy có coi con là anh nó không, cũng đâu coi Lý Dương là cháu nó! Nó sai người đánh Lý Dương thành ra vậy, đến giờ không xuống giường được, nếu hôm nay ba không đòi công bằng cho con, con tuyệt đối sẽ không cam tâm cho thôi đâu!”

Ông lão gia do dự một lúc, rốt cuộc vẫn đau lòng cho con trai hắn, khẩu khí cũng khá ôn hòa, “Lục Sâm, ba tin vào nhân cách của con, nếu con thật sự ghen ghét Lý Dương, sẽ không đồng ý cho nó vào công ty, nên ta rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con lại nổi trận lôi đình như vậy, bảo Triệu Đào đánh nó thành ra thế?”

“Người không hỏi Lý Dương?”

Ông lão gia lắc đầu, “Nó bị thương nặng quá, nói không ra lời! Giờ vẫn đang hôn mê.”

Lục Sâm lại cười nhạt, “Con chỉ có thể nói mọi chuyện là do nó tự chuốc lấy!”

Ông lão gia cứng hong!

“Lục Sâm...”

Lục Sâm “Xoẹt” cái đứng dậy, nhìn mọi người rồi lạnh lùng lên tiếng đáp, “Con hôm nay đến đây bởi vì, không phải nghe mấy người lảm nhảm, cũng không phải nghe mấy người chất vấn hỏi tội! Lý Dương đang trên lầu đúng không?”

“Dạ!”

Lục Sâm nhanh chóng cầm con dao gọt trái cây trên bàn trà, mặt lạnh lùng xông thẳng lên lầu!

“Lục Sâm con định làm gì!”

“Con hôm nay phải giết tên súc sinh này!”

“Cản nó lại! Mau cản nó lại!”

Người giúp việc trong nhà thay nhau cản trước thang máy, khăng khăng cản đường đi của Lục Sâm, Lục Sâm lạnh mặt, “Tránh ra!”

“Thiếu gia... cậu bình tĩnh chút đi!”

Ông lão gia cuối cùng ngăn không nổi ngọn lửa tức giận, bước lớn xông qua nắm lấy cà vạt của Lục Sâm,” Con điên rồi! Giết người là phạm pháp!”

“Giết người?” Lục Sâm đẩy Ông lão gia ra, “Giết hắn là nhẹ cho hắn! Người thả một trăm hai mươi quả tim, con cũng sẽ không giết hắn, ngày tháng sau này còn từ từ giàu vò hắn, khiến hắn sống không bằng chết! Con phải để hắn nếm mùi vị đôi tay phải bị phế là cảm giác thế nào!”

Ông lão gia ngăn cản, “Tay phải bị phế là ý gì?”

Lục Sâm ánh mắt đỏ rực, từng bước ép sát người Ông lão gia, “Đều là tại ba! Nếu không phải ba cứ bắt buộc đưa thằng khốn nạn ấy về, sao lại xảy ra chuyện này! Người cháu ngon của ông, Do người nhẹ dạ, sắp xếp nó học tập ở khách sạn, khiến nó suýt nữa cưỡng bức người phụ nữ con yêu, còn vặn dứt cả gân bàn tay phải của cô ấy! Nếu như con không đến kịp... con nói cho người biết, hôm nay các người ai dám cản con, ai cản con, con đến người đó cũng đâm một nhát!”

Ông lão gia ngăn cản!

Chả trách Lục Sâm lại nổi điện như thế!

Lục Sâm đã không quan tâm đến Ông lão gia, đẩy đám người giúp việc rời khỏi thang máy, bước lớn xông lên lầu.

Chỉ nghĩ đến bàn tay của Tiểu Thất bị tổn thương đến hết đời, anh không thể bình tĩnh được!

Lý Dương!

Hắn nhất định phải trả giá cho hành động của mình!