Cậu tự đi, hay là để tôi bảo người hầu đuổi cậu đi!
Mấy người này...
Quả nhiên là nhất định muốn đuổi anh ra!
Ha ha!
Van xin cũng vô dụng!
Tỏ ra yếu kém cũng vô dụng!
Lý Dương từ từ đứng lên từ sô-pha, anh nhìn những người trong nhà, cuối cùng không ngụy trang nữa, trong ánh mắt đều là sự thù hận sâu sắc!
“Ông, còn có ông!” Anh ta chỉ vào lão gia tử, lại thuận theo hướng của lão gia tử chỉ lên người của Lục Vĩnh Cường, cuối cùng ngón tay dừng lại ở hướng của Lục Sâm, đột nhiên cười lên, “chuyện của ngày hôm nay các người hãy nhớ rõ cho tôi, chỉ cần Lý Dương tôi còn sống một ngày, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng cho qua như vậy đâu! Sự tổn thương của Lục gia các người gây ra cho tôi, tôi chắc chắn cũng sẽ ghi nhớ trong lòng! Các người hãy đợi đấy!”
Trên mặt lão gia tử không có biểu cảm gì, chẳng nói câu nào.
Lục Vĩnh Cường chưa từng thấy qua Lý Dương như vậy, trong nháy mắt bị khí thế anh ta đè nén lại, giương mắt đờ đẫn!
Riêng Lục Sâm lại hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Lý Dương.
“Lục Sâm, nhất là ngươi, tôi nhất định sẽ không buông tha cho ngươi đâu!”
“Chỉ cần cậu có bản lĩnh đến báo thù với tôi, tôi sẽ đợi bất cứ lúc nào!”
Lý Dương ha ha mà cười lạnh lên, “chỉ cần tôi còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ để ngươi được toại nguyện thôi!”
“Tôi chỉ có một câu nói muốn nói với cậu, tự tạo nghiệp tự gánh lấy hậu quả!”
Ánh mắt Lý Dương đỏ lòm, đã nghe không vô lời của bất kỳ ai nữa, anh vẫn còn mặc bộ đồ nhà, dưới chân vẫn mang đôi dép lê, anh đứng thẳng lưng bước đến cửa phòng khách, sau đó, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi!
Không khí trong phòng khách rất lâu vẫn còn căng thẳng.
Lục Vĩnh Cường nhìn thấy Lý Dương biến mất trong tầm mắt, trong lòng vẫn có chút không nhẫn tâm, “ba, trời lạnh như vậy, thật sự để cho nó đi sao, vết thương trên người nó vẫn chưa lành, vả lại còn ăn mặc phong phanh như vậy...”
Lão gia tử đưa mắt lướt qua, hằng giọng nói, “nếu như con cảm thấy không nhẫn tâm, thì con để người lái xe đưa nó đi! Nhưng mà Lục Vĩnh Cường ta cảnh cáo con, nếu như Tiêu gia vì chuyện này mà tới kiếm chuyện với chúng ta, con đừng trách ta không nể tình cha con với con!”
Lục Vĩnh Cường rụt cổ lại.
Đây là lần đầu lão gia tử nói lời nặng như vậy với ông, ông đâu dám hành động lỗ mãng nữa!
Lục Sâm đẩy xe lăn, “không có chuyện của con, con nên đi đây!”
Lão gia tử vội vàng kêu anh lại, sải bước chặn ngay trước mặt anh, “Lục Sâm, vậy con và Tiêu Tiểu Thất đó...”
“Ông muốn hỏi gì?”
“Ý của ba là, Tiêu Tiểu Thất là hòn ngọc quý duy nhất của Tiêu Lăng, nếu có thể gả đến nhà chúng ta...”
“Đủ rồi!”
Lục Sâm quát to một tiếng, lạnh mặt ngắt lời ông ta, “nực cười! Thật nực cười! Tới bây giờ trong lòng ông nghĩ tới vẫn chỉ có lợi ích! Sao! Bởi vì Tiểu Thất là con gái của Tiêu Lăng, cho nên ông muốn tôi đi theo đuổi cô ấy về, làm con dâu của ông, từ nay về sau Lục gia liền có thể một bước lên mây sao?”
Lão gia tử không nói chuyện, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời nói của Lục Sâm.
“Ông hãy sớm loại bỏ cái ý nghĩ này cho tôi, Tiểu Thất là người tôi yêu nhất, không phải là công cụ của ông!”
Lão gia tử cũng nổi giận, “tất cả mọi chuyện ba làm chẳng phải đều muốn tốt cho Lục gia hay sao! Tiêu Tiểu Thất đó cho dù là một cô gái bình dân, chỉ cần con thích, ba cũng sẽ chấp nhận! Nhưng mà bây giờ thân phận của cô ta đã thay đổi, đương nhiên tình hình cũng thay đổi luôn, dù sao con cũng thích cô ta, nếu cô ta có thể gả đến nhà chúng ta, vậy không phải là một công hai việc hay sao, con phân chia rõ ràng quá làm gì!”
“Ông hãy từ bỏ đi, cho dù sau này tôi và Tiểu Thất hai người kết hôn rồi, cũng tuyệt đối không để Tiểu Thất tham dự vào việc làm ăn của Lục gia đâu, tuyệt đối sẽ không!”
Lão gia tử tức đến mặt đỏ gay, chỉ vào Lục Sâm phẫn nộ không thôi, “mày, mày mày thằng con bất hiếu này!”
“Không hợp cạ nói nhiều lời cũng chỉ lãng phí thời gian!” Lục Sâm đẩy xe lăn đi, “Triệu Đào, đi!”
“Vâng!”
“Mày đứng đó lại cho tao!”
Lục Sâm không có dừng lại, đi thẳng về phía trước!
Chết tiệt!
Đứa con này càng lớn càng không nghe lời!
Lão gia tử chặn lại lối đi của Lục Sâm, đôi mắt cũng đỏ lên, “con có biết đây là cơ hội tốt biết mấy không! Lục gia tay trắng làm nên sự nghiệp, khó khăn lắm mới có thể làm được cho đến ngày hôm nay, thành tích mấy năm nay vẫn luôn tăng cao, nhưng mà thị trường lớn như vậy, chúng ta ráng chống đỡ cũng chỉ có thể làm được như vậy, nhưng mà nếu có thể có được sự giúp đỡ của Tiêu gia thì khác, cho dù chỉ có mối quan hệ của họ, mối làm ăn của chúng ta đều có thể làm lớn hơn!”
Lục Sâm nắm chặt tay vịn của xe lăn!
Lão gia tử tưởng anh đã buông lỏng, ngồi xổm trước xe lăn của anh đối diện với Lục Sâm, dùng tình cảm làm rung động lòng người, dùng đạo lý để khiến anh hiểu rõ, “Lục Sâm, ba cũng không phải vì ba, ba đã chừng tuổi này rồi còn quan tâm đến cái này sao. Chẳng phải là ba suy nghĩ cho con à! Suy cho cùng, sau này gia nghiệp của Lục gia còn không phải đều là của con hay sao, ba đều là vì con mà thôi...”
Lục Vĩnh Cường nghe được lời này liền không kiềm được, “ba, con cũng là con trai của ba...”
“Con im miệng cho ba!” Lão gia tử cảnh cáo mà nhìn Lục Vĩnh Cường.
Con trai cả này có phải bị khùng không!
Chỉ cần có thể thuyết phục Lục Sâm, sau này gia nghiệp của Lục gia nói không chừng lớn mạnh gấp mấy lần, đến lúc đó chia tài sản có thể thiếu đi phần của nó sao!
Đồ ngu này!
“Lục Sâm, ta thật sự chỉ là muốn tốt cho con!”
“Ông tưởng tôi ngu à!” Lục Sâm cười lạnh, “đừng nói tới quang minh chính đại như vậy! Vì tôi? Ông hãy nhìn lương tâm mà nói đi, chẳng lẽ không phải vì dã tâm của ông sao?”
Sắc mặt lão gia tử hơi biến đổi.
Lục Sâm tiếp tục cười lạnh, “hôm nay tôi thật sự đã đến nhầm rồi, dứt khoát không nên tới đây nói chuyện này cho các ngươi biết, vốn nên để lửa giận của Tiêu gia trực tiếp đốt Lục gia thành tro bụi!”
“Lục Sâm!”
Lục Sâm nhắm mắt lại, không muốn nhìn lão gia tử thêm một lần nào nữa.
“Triệu Đào! Đi!”
“Vâng!”
Triệu Đào đẩy xe lăn vòng qua hướng khác, sải bước rời khỏi.
Ra khỏi phòng khách.
Không khí mát lạnh bên ngoài biệt thự khiến người phấn chấn lên. Lục Sâm hít sâu một hơi, ổn định lại cơn tức giận trong lòng!
Nực cười!
Thật Nực cười!
“Tổng tài, Tiêu tiểu thư... thật sự là đại tiểu thư của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ sao?”
“Phải!”
Triệu Đào lập tức trở nên lo lắng, “vậy... trải qua nhiều việc như vậy, người của Tiêu gia có đồng ý để Tiêu tiểu thư gả cho ngài không?”
Lục Sâm cười khổ!
Ngay cả Triệu Đào cũng nghĩ được vấn đề đơn giản như vậy, ba của anh lại nghĩ không ra!
Anh lắc đầu, “tôi cũng không biết, nhưng mà tôi sẽ không bỏ cuộc, Tiểu Thất chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ mối tình này của chúng tôi!”
Triệu Đào cũng căng thẳng lên.
Lúc tổng tài và Tiêu tiểu thư hai người ở bên nhau hài hòa đến mấy, e rằng không có ai rõ hơn anh, khi ở bên cạnh Tiêu tiểu thư, chính là khoảng thời gian tổng tài thả lỏng nhất, không ai biết được, trước kia tổng tài từng bị mắc chứng mất ngủ.
Nhưng sau khi ở bên nhau với Tiêu tiểu thư, tình trạng này lại khôi phục trở lại bình thường.
Tổng tài khó khăn lắm mới gặp được cô gái yêu thích như vậy, anh thật sự không hi vọng hai người họ chia tay, càng không hi vọng tổng tài trở lại vẻ mặt lạnh lùng như trước kia.
“Đinh...”
Tiếng tin nhắn của Lục Sâm vang lên.
Anh lấy điện thoại mở tin nhắn ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó, cả trái tim liền trở nên nặng trĩu.
“Lục Sâm, ba mẹ em bọn họ bảo em một tháng không được ra khỏi nhà... em rất nhớ anh, làm sao đây!”