Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 686

“Tố Tố, em bình tĩnh lại nào!”

“Em không có cách nào bình tĩnh được, nếu như ba em phạm pháp thật, vậy em chấp nhận như thế này, nhưng ông ấy rõ ràng là không có làm gì hết, dựa vào gì mà phải bị liên lụy, đây quá không công bằng, hơn nữa ông ấy tuổi tác cũng đã cao như vậy rồi, đã đến lúc hưởng thụ hạnh phúc gia đình, làm sao có thể chịu khổ như thế được...”

Tô Tố vừa nói xong liền thấp giọng khóc nức lên.

Cô sau khi nhận lại phụ thân cứ luôn gặp ít xa nhiều, có thể nói hai ba con họ vẫn chưa nghiêm túc ở bên nhau qua lần nào, ở tình huống này, cô làm sao nhẫn tâm nhìn thấy phụ thân chịu đựng cảnh lao tù được.

“Sự việc chưa đến nỗi tồi tệ đến thế, em khoan nóng vội, chúng ta sẽ nghĩ được cách chứng minh sự trong sạch của nhạc phụ.”

“Tiêu Lăng...”

“Anh hiểu được tâm trạng của em, em yên tâm, chuyện này anh sẽ không mở mắt mà đứng nhìn đâu.”

Tô Tố dùng sức ôm lấy Tiêu Lăng.

Trong lòng âm thầm cầu nguyện, xin đừng để ba cô phải chịu bất kì liên lụy nào!

...

Những ngày tiếp đó, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc những người đàn ông liền bắt đầu đi sớm về trễ, mỗi ngày lúc mọi người vẫn chưa dậy, họ đã rời đi, lúc tất cả mọi người đều đi ngủ, họ vẫn chưa về.

Tô Tố chú ý đến, phòng hộ của cả khách sạn có đã tăng thêm vài lớp.

Lúc trời sáng, những người đàn ông đều không ở đây, những người phụ nữ liền chụm lại với nhau, Vương Bưu và Tiền Hiểu ở trong phòng bọn họ bảo vệ bọn họ.

Mọi người từ trên cửa sổ nhìn xuống.

Trương Hân che ngực lại, “Tớ hai ngày nay tim đập rất nhanh, cảm giác như là có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra vậy, Tố Tố, hai người có chú ý không, gần đây cảnh sát đi tuần... đặc biệt nghiêm ngặt?”

Đương nhiên là có phát hiện!

Đây đại khái là nguyên nhân Lãnh Mạc đã tăng thêm người bảo vệ ở đây.

Tô Tố mỗi một tay ôm lấy một đứa con, nhìn sang Trương Hân, “Cậu là một sản phụ rồi thì đừng có tối ngày lo lắng quá, mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ là được rồi, chuyện bên ngoài họ sẽ biết sắp xếp thôi.”

Mọi người ai cũng im lặng hẳn.

Qua được một hồi lâu, Tiểu Hy cũng nhịn không được, “Cậu nói họ ở bên ngoài có gặp nguy hiểm không?”

“Bậy bậy bậy, xấu không linh tốt mới linh!” Trương Hân liếc nhìn Tiểu Hy, “Chúng ta phải tin tưởng người đàn ông của mình, họ khẳng định sẽ không có chuyện đâu!”

“Uhm!”

Tô Tố nhìn sang An Nhiên đang ngồi bên cạnh lặng im không nói.

An Nhiên đang ngồi trên sofa, đưa tay vô thức sờ lên chiếc nhẫn trên tay cô ấy.

Tô Tố thở dài.

Thật là An Nhiên mới chính là người lo lắng nhất.

Mộ Bạch vừa từ bệnh viện trở ra, trên người còn mang theo vết thương nặng, mỗi ngày bôn ba như thế, cũng không biết vết thương có bị nứt không, càng không biết vết thương có bị nhiễm trùng không, nếu như gặp phải người xấu, cơ thể anh làm sao có thể đối kháng lại các người đó...

Tô Tố ngồi kế bên An Nhiên, An Nhiên cảm giác bên cạnh có người, ngẩng đầu nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng với Tô Tố.

“Đừng lo, Mộ Bạch đã đi đến bên bác Mộ, có bác Mộ ở đây, không ai có thể làm tổn thương anh ấy được.”

An Nhiên gật đầu, “Uhm!”

Vào ngày thứ năm sau khi Tô Tố nghe được đoạn ghi âm, sự bất ổn của kinh thành cuối cùng triệt để đã bùng phát.

Vào ngày này, sáng tinh mơ là người của quân đội đã xuất động.

Tiêu Quốc Chính trực tiếp dẫn đoàn quân bao vây sân lớn của Tô gia.

“Tiêu thủ trưởng, đây đang làm gì thế?”

Tiêu Quốc Chính lần này không hề có sắc mặt tốt với Tô lão thái gia, ông lấy lệnh bắt giữ từ trong người ra, quơ quơ trước mặt lão thái gia, “Lão thái gia, phiền ông theo chúng tôi đi một chuyến!”

Lệnh bắt giữ!

Lão thái gia tức thời có điềm báo không lành.

“Tiêu thủ trưởng có thể nói thử xem rốt cuộc là chuyện gì thế?”

“Chuyện này lão thái gia không cần phải biết!” Tiêu Quốc Chính nháy một ánh mắt, phó quan ở đằng sau liền lập tức lên trước bắt giữ lão thái gia, người giúp việc của Tô gia thấy thế, bọn họ liền bao vây lên đó.

Tiêu Quốc Chính lạnh hứ một tiếng, “Chúng tôi đã phụng mệnh lệnh của nhà lãnh đạo đến bắt người, các người cũng dám cản!”

Đám người giúp việc nghe được, tức thời đứng ở chỗ cũ do dự hẳn lên.

Dân không đấu với quan!

Điều này bọn họ vẫn biết rất rõ.

Mọi người tức thời nhìn sang lão thái gia, lão thái gia cũng nghe được lời nói của Tiêu Quốc Chính, hốc mắt ông trầm lại, trong lòng nỗi bất an càng ngày càng đậm đặc, “Các người lui xuống, ta đi với các người đi một chuyến là được rồi.”

“Vậy thì tốt quá rồi, lão thái gia, xin mời!”

Phó quan đưa lão thái gia lên xe, nhưng Tiêu Quốc Chính lại không lên xe, Tiêu Quốc Chính một tiếng mệnh lệnh, “Tất cả người của Tô gia đều phải kiểm soát chặt chẽ, không cho họ có liên lạc với bất kì người nào!”

‘Vâng!”

Lão thái gia đang ngồi trong xe nghe được mệnh lệnh của Tiêu Quốc Chính, một hơi thở xém tí vẫn chưa kịp thở.

Tiêu Quốc Chính dám to gan công khai làm như thế, chỉ có một khả năng... đó là đã nắm vững toàn bộ chứng cứ phạm tội đầy đủ của ông.

Nhưng...

Làm sao có khả năng đó!

Ngoại trừ...

“Trông ra lão thái gia đã hiểu rồi.” Tiêu Quốc Chính lên xe, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của lão thái gia, ông mỉm cười nói, “Lão thái gia không cần suy đoán, Tô quản gia chưa có chết, đúng rồi, quên nói ông nghe rằng, tuy là trước đó Tiêu Lăng và Lãnh Mạc đã bắt Tô Gia Hòa và Tô Dương, nhưng... Tô quản gia không có vì sự uy hiếp của bọn họ mà phản bội ông. Cho nên Tiêu Lăng liền nhân cơ hội tạo một kế tương kế tựu kế, cho Tô Vi Túc thấy rõ bản mặt thật sự của ông, nghĩ lại vẫn khiến người khác đau lòng thật, Tô Vi Túc trung thành với ông như thế, nhưng ông lại sợ vì có thể chịu sự uy hiếp mà đi giết người diệt khẩu. Đoán rằng Tô Vi Túc đã tan nát cõi lòng, cho nên... mới quyết định phản bội ông!”

Lão thái gia trố to mắt.

Một miếng máu ở cổ họng, khuôn mặt già của ông nhịn đến đỏ bừng!

Không ngờ là như thế!

Thì ra tất cả kế hoạch của ông, toàn bộ đã lọt vào mắt của Tiêu Lăng bọn họ, hơn nữa còn thuận tiện tương kế tựu kế.

Lão thái gia nghiến chặt răng.

“Các người đã nắm vững chứng cứ rồi?”

“Đó là đương nhiên!” Tiêu Quốc Chính một bên dặn dò lái xe, một bên cười nói với lão thái gia, “Có lời khai của Tô Vi Túc, cộng thêm những chứng cứ mà Tô Vi Túc cung cấp, nếu không... chúng tôi làm sao có thể nhanh chóng bắt giữ các người như vậy.”

Chiếc xe từ từ chuyển động.

Trong lòng lão thái gia cũng bắt đầu thuận theo chiếc xe bấp bênh, bất an hẳn lên.

Không đúng!

Theo lý thuyết là, nếu như chuyện của ông bị bại lộ, chắc là phải có nhiều người sẽ giúp ông tiêu hủy chứng cứ, cũng sẽ rất nhiều người ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ... tại sao một chút tin tức cũng không có?

“Lão thái gia đừng có suy nghĩ những chuyện có hay không có nữa, lão thái gia chỉ cần biết, lần này Tô gia nhất định nhất định sẽ kiếp nạn khó thoát! Hơn nữa... những con châu chấu cùng ông thắt trên một sợi dây, một con cũng thoát không được!”

Trong lòng lão thái gia tức thì lạnh ngắt hẳn.

Vậy có nghĩa là... một đoàn người bọn họ... phải bị nhổ bỏ tận gốc rồi sao!

Lão thái gia nắm chặt nắm đấm!

Ông không can tâm!

Không can tâm!

Lịch sử mấy trăm năm của Tô gia, ông cứ luôn hi vọng Tô gia ở trong tay ông có thể tạo lại sự huy hoàng, nhưng bây giờ... Tô gia không ngờ phải tiêu tan trong tay của ông, điều này ông làm sao cũng không thể chấp nhận được.

Ông vì Tô gia làm nhiều chuyện như thế, tại sao lại có kết cục như vậy!