“Sớm thuận tình như vậy có phải tốt hơn không!”
Lãnh Mạc nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay ra nhìn mọi người, “Nếu đã như thế này, chúng ta bắt đầu lên kế hoạch thôi!”
...
Tô Vi Túc ở nhà cũ rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Tô Gia Hoà, nội dung trong tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vỏn vẹn vài chữ, “Bố, bố nhanh chóng tới đây, con có chuyện rất quan trọng cần thương lượng.”
Phía dưới tin nhắn có đính kèm một dòng địa chỉ.
Sau khi Tô Vi Túc nhận được liền cau mày, chuyện quan trọng?
Nó có thể có chuyện quan trọng gì!
Chẳng lẽ gây ra chuyện gì rồi!
Tô Vì Túc càng nghĩ càng lo lắng, ông ta chỉ có mội một người con trai, không hy vọng con trai mình gặp phải bất kỳ sơ suất gì, ngay trưa hôm đó Tô Vi Túc xin lão thái gia nghỉ nửa ngày phép, tìm tới địa chỉ mà Tô Gia Hoà đưa cho.
Tô Vi Túc cũng là người rất cẩn thận, nhưng lần này gặp mặt là con trai ông ta, cho nên cũng không có đề phòng gì nhiều, địa chỉ Tô Gia Hoà gửi cũng là địa chỉ mà hai cha con họ thường hay lui tới, nên Tô Vi Túc càng không có bất kỳ hoài nghi.
Tô Vi Túc cũng rất nhạy bén, tới địa điểm hẹn gặp phát hiện ngay có chút bất thường.
Yên tĩnh!
Quá là yên tĩnh !
Bọn họ hẹn gặp là một nhà hàng, thông thường trong nhà hàng vẫn có không ít người lui tới, nhưng hôm nay... ngay cả một chút âm thanh cũng không có !
Tô Vi Túc xuống xe đi tới cửa đã phát hiện ra điểm bất thường này.
Gần như ngay lập tức, ông ta ngay lập tức xông thẳng về phía xe hơi, nhưng...
Đã không kịp nữa rồi.
“Tô quản gia lần này hẹn gặp ở đâu vậy?”
Lãnh Mạc ung dung từ trong nhà hàng đi ra, cánh tay anh vừa vẫy, cắt nhà hàng đã bị bao vây chặt chẽ, Lãnh Mạc nhìn thấy sắc mặt Tô Vi Túc biến đổi ngay lập tức, cười híp mắt, “Tô quản hình như nhìn thấy tôi có chút bất ngời thì phải!”
“Lãnh Mạc!”
“Không sai, là tôi!”
Sau khi Tô Vi Túc nhìn thấy Lãnh Mạc và người của anh ấy, nắm chặt nắm đấm, “Đây là kế hoạch các người đã hoạch sẵn?”
“Không sai, chúc mừng Tô quản gia đã nhảy vào bên trong tròng này!”
Tô Vi Túc nhìn người của ông ta, bởi vì lo Tô Gia Hòa vì việc kinh doanh của Tô gia mà lại gây ra chuyện gì, cho nên ông ta mới không đem theo quá nhiều người, ngộ nhỡ lão thái gia biết được, chắc chắn sẽ phiền phức, nhưng bây giờ xem ra người của phía ông ta quá ít, nếu có đánh nhau cũng không thể nắm được nửa phần thắng.
Tô Vi Túc thở dài.
Không ngờ rằng ông ta đã sống hơn nửa đời người, lại bị gạ gục trong tay người trẻ tuổi như Lãnh Mạc.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Rất đơn giản, chỉ là muốn mời Tô quản gia về khách sạn ngồi một chút.”
Tô Vi Túc vẫn đứng nguyên kết vị trí cũ, nghiến chặt răng,”Nếu như ta không đi thì sao!”
“Không đi?Trừ khi ông không muốn con trai ông được nhìn thấy ánh nắng ban mai nữa.”
Sắc mặt Tô Vi Túc bỗng u ám xuống, “Các người bắt Tô Gia Hoà rồi?”
“Đúng thế!”
Tô Vi Túc phẫn nộ không ngừng, ông ta chỉ nghĩ là việc tin nhắn chỉ là do Lãnh Mạc bọn họ bày trò mà thôi, nhưng xem ra, tin nhắn đó đúng là được nhắn từ điện thoại của Tô Gia Hoà, chết tiệt, nơi này chỉ có ông ta và Tô Gia Hoà biết, điều này cũng nói rõ... Tô Gia Hoà biết nơi này có nguy hiểm nhưng vẫn nhắn tin gọi ông ta tới.
Trong tâm Tô Vi Túc như bị chèn một hòn đá vậy, vừa u ám vừa lạnh lẽo.!
Nhưng ông ta cũng chỉ có duy nhất một người con trai, không thể không lo cho sự sống chết của nó!
Tô Vi Túc hít sâu một hơi, “Đi thôi!”
“Tô quản gia quả thật là một người rất hiểu chuyện. Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng sẽ khách khí với ngài chút.” Lãnh Mạc ra hiệu cho Vương Bưu, Vương Bưu đi tới bên Tô Vi Túc, đưa tay kiểm tra lại trên trên dưới dưới những nơi có thể giấu đồ một lần, cuối cùng cũng mò ra được khẩu súng phòng thân, và ở dưới bắp chân có một con dao gọt hoa quả.
Vương Bưu thu hồi luôn món đồ đó, đi tới bên cạnh Lãnh Mạc
“Không còn đồ gì nữa rồi, đạica!”
“Rất tốt!”
Lãnh Mạc và Tiêu Lăng đi vào trong xe trước, “Đi thôi!”
Tô Vi Túc có không cảm nguyện thế nào cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống, ngồi vào xe của phía Tiêu Lăng, xe hướng về phía khách sạn bọn họ ở.
Tô Vi Túc nhìn thấy phương hướng không đúng, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng.
“Các người đưa ta đi đâu?”
“Đương nhiên là về khách sạn của chúng tôi rồi.”
Sắc mặt Tô Vi Túc cuối cùng cũng biến đổi rồi.
Ông ta biết, lão thái gia bố trí rất nhiều tai mắt phết quanh khách sạn, nếu như ông ta quang mình chính đại bước từ trên xe của Tiêu Lăng và Lãnh Mạc bước xuống, sau đó đi thẳng vào khách sạn, tai mắt của lão thái giẫm bẩm báo lại việc này... trong tâm lão thái gia không biết sẽ nghĩ gì!
Con người của thái gia những điểm khác đều rất tốt, nhưng có một bệnh của người thế hệ trước, chính là —hay hoài nghi!
Nếu như để ông ấy biết được ông phản bội ông ấy, chắc chắn sẽ thà giết nhầm cũng nhất định không bỏ qua cho ông!
“Tôi không thể tới khách sạn!”
Lãnh Mạc vỗ vai ông ta, cười nói, “Tôi đã nói rồi, việc này không do ông quyết.”
Xe rất nhanh đã tới cửa khách sạn.
Xếp chật cứng mười mất chiếc xe hơi đỗ gần mười phút ngoài cửa thu hút sự chú ý của mọi người, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc xuống xe,cười mở cửa xe cho Tô Vĩ Túc, “Tô quản gia,chúng ta có thể xuống xe rồi!”
Tô Vĩ Túc không động đậy!
Cố ý!
Bọn họ nhất định là cố ý!
Cố ý thể hiện tỏ ra rất thân thiết, muốn để cho những người khác khi về bẩm báo với lão thái gia để ông ấy thấy giận hơn!
Tô Vĩ Túc nghiến chặt răng, sắc mặt u ám trầm ngâm hơn nước bước xuống xe!
Không cần biết sẽ như thế nào, ông ấy lựa chọn tin lão thái gia !
Ông ta đã theo lão thái gia bảy mươi năm, bảy mươi năm này đều trung thành chính trực, nếu như lão thái gia vì chuyện ông bước xuống từ xe của Lãnh Mạc và Tiêu Lăng, đã bắt đầu nghi ngờ ông... Không! không thể nào, lão thái gia nhất định không thể nghi ngờ ông được !
Đã ở cùng hơn bảy mươi năm, ông giống như cánh tay phải của lão thái gia, lão thái gia nhất định sẽ không thể hoài nghi ông được !
Lãnh Mạc và Tiêu Lăng đi vào trong khách sạn trước.
Tô Vĩ Túc tay nắm chặt nắm đấm, đi sát ngay phía sau.
Trong khách sạn đã bắt đầu không mở cửa đón tiếp người ngoài, cho nên trong khách sạn ngoài Tiêu Lăng bọn họ, chỉ còn nhân viên khách sạn. Tiêu Lăng và Lãnh Mạc đưa Tô Vĩ Túc lên lầu có phòng đang giam cầm Tô Gia Hoà.
Cửa phòng vừa mở, Tô Gia Hoà nhìn thấy cha mình, ngay lập tức như gặp được cứu tinh liền chạy tới.
“Bố...”
“Bốp—.”
Tô Vi Túc giận đỏ lừ mặt, tát thẳng tay một cái lên mặt Tô Gia Hoà, “Mày thằng nghịch tử, mày dám liên kết với người ngoài bày kế hại bố ruột!”
Tô Gia Túc vô tội mà, gần năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn biểu lộ nét mặt dở khóc dở cười giống như một đứa trẻ vậy, ông ta ôm mặt, nói nhỏ, “Bố, con cũng không hề muốn vậy, đầu tiên sẽ phế hai cánh tay con, sau đó phế hai đôi chân con. Con sợ, bọn họ nói sẽ làm là sẽ làm được, con vẫn chưa tận hưởng hết cuộc sống này, sao lại có thể dễ dàng chết thế này được.”
Tô Vi Túc phẫn nộ lườm Tô Gia Hoà.
Chỉ vì ông ta vẫn chưa tận hưởng hết cuộc sống, cho nên không cần đắn đo gì mà kéo bố ông ta vào động lửa?