Người dẫn đầu bao vây bọn họ không phải là ai khác, chính là con trai của Tô Vi Túc —— Tô Gia Hòa
Tuổi tác của Tô Gia Hòa và Tô Nhiễm không kém nhau lắm, từ nhỏ cũng cùng chơi với nhau đến lớn, thế nhưng bởi vì quan hệ của Tô Vi Túc, quan hệ hai người cũng không tốt, có thể nói từ nhỏ họ đã đối đầu gay gắt mà sống, hiện giờ Tô Gia Hòa nhìn thấy Tô Nhiễm, tự nhiên cũng không có sắc mặt tốt.
“Lão gia, ông đây là muốn mang tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đi đâu thế?”
“Không liên quan với ngươi!”
Sắc mặt của Tô Gia Hòa hơi nghiêm lại, ánh mắt hơi lạnh nhìn Tô Nhiễm, “xem ra lão thái gia vẫn xem thường lão gia, lão thái gia còn vẫn luôn cho là lão gia không biết tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư ở đây, thì ra... ông đã sớm biết, mà còn giả bộ như không có việc gì, lòng dạ của lão gia quả nhiên sâu thâm.”
“Việc này không liên quan tới ngươi!” Tô nhiễm móc súng từ bên hông ra, nhắm ngay Tô Gia Hòa, “Tránh ra!”
“Vậy e rằng không thể được như ý lão gia rồi, hôm nay cho dù lão gia dùng cây súng đó bắn chết tôi, tôi cũng không thể để ông ra khỏi cái viện này!” Tô Gia Hòa vung tay lên, bọn người hầu lập tức bao vây Tô Nhiễm kín mít.
Lông mày Tô Nhiễm dựng thẳng, giận dữ mắng mỏ bọn họ, “các người muốn tạo phản? Đừng quên, ta mới là chủ của cái nhà này, Tô Gia Hòa hắn ta chỉ là tên nô tài!”
Đám người hầu giữ im lặng, trầm mặc đứng ở nơi đó, nhưng không có ý lùi lại.
Thấy thế, Tô Gia Hòa cười ha ha, “lão gia, tôi là nô tài không giả, thế nhưng ông đừng quên, trong viện này đều là người của lão thái gia, ông hôm nay cũng không phải đang đối đầu với nô tài, mà là đang đối đầu với lão thái gia, ông cảm thấy bọn họ sẽ để cho ông thuận lợi rời khỏi vậy sao!”
Sắc mặt Tô nhiễm liền lạnh băng.
Ông cũng đoán được muốn dẫn Cảnh Thụy và Tiểu Thất rời khỏi sẽ không dễ dàng, nhưng là không ngờ tới lại không dễ như vậy.
“Lão gia, khuyên ông một câu, ông vẫn nên thành thật để tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư ở chỗ này, bằng không... Vậy thì đừng trách tôi làm nô tài không khách sáo.”
“Ngươi muốn thế nào?”
Tô Gia Hòa móc súng ra từ trong ngực, nhắm ngay Tô Nhiễm.
Tiểu Thất trong lòng Tô Nhiễm đột nhiên co rúm lại một chút, Tô Nhiễm vội vàng cúi đầu xuống trấn an, “Tiểu Thất đừng sợ, hôm nay ông ngoại nhất định sẽ mang cháu và Cảnh Thụy an toàn ra khỏi đây.”
Cảnh Thụy hơi ngẩng đầu, im lặng nhìn Tô Nhiễm, ánh mắt lại chuyển từ Tô Nhiễm qua tới bên trên cây súng trong tay tô Gia Hòa.
Cậu giật nhẹ quần áo của Tô Nhiễm.
Tô nhiễm vội vàng cúi đầu xuống, “Cảnh Thụy?”
“Ông ngoại... ông mặc kệ tụi cháu đi!”
Đây là đang quan tâm ông sao?
Lòng Tô Nhiễm có chút ấm áp, quả nhiên là con trai của Tô Tố, cho dù ở trong tình trạng này, sâu tận đáy lòng vẫn lương thiện thế, Tô Nhiễm sờ đầu cậu bé, “Đừng sợ, hắn không dám làm gì ông đâu!”
Tô nhiễm dám chắc chắn, Tô Gia Hòa nếu như dám động tới một sợi tóc của ông, đợi lão thái gia trở về, sẽ có thể lột da hắn!
“Lão gia quả nhiên anh minh, tôi đương nhiên không dám làm gì với ông.” Tô Gia Hòa cười chuyển hướng khẩu súng, nhắm vào Tiểu Thất trong lòng Tô Nhiễm, sau đó, cười ha hả nhìn Tô Nhiễm, “lão gia, tôi không dám làm gì ông, nhưng bên tiểu tiểu thư... sẽ không dám bảo đảm nha.”
Tô nhiễm biến sắc, “Ngươi dám!”
“Tôi đương nhiên dám, trong cái viện này ai mà không biết, người thừa kế mà lão thái gia căn bản không phải là tiểu tiểu thư, mà là tiểu thiếu gia, giữ lại tiểu tiểu thư chỉ để vì uy hiếp tiểu thiếu gia ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay các người muốn rời khỏi nơi này, tôi sẽ dám một phát bắn chết tiểu tiểu thư, tôi tin rằng lão thái gia nếu như trở về, cũng tuyệt đối sẽ khen tôi làm đúng!”
Mặt Tô Nhiễm không ngừng biến sắc!
Ông biết Tô Gia Hòa nói thật, lão thái gia ông ta... căn bản cũng không quan tâm tới sống chết của Tiểu Thất
Trán Tô Nhiễm dần đổ mồ hôi lạnh!
Ông cảm nhận được cánh tay Tiểu Thất quấn trên cổ ông, cánh tay nhỏ đều đang run lên, Tô Nhiễm khẽ cắn môi, ông tuyệt đối không thể để hai đứa bé này chịu bất kì tổn thương gì, hai đứa trẻ này... là sinh mạng của Tô Tố, nếu như tụi nó xảy ra chuyện, Tô Tố nhất định sẽ rất đau khổ.
Thế nhưng ông cũng tuyệt đối không để tụi nó ở lại cái nơi như địa ngục này!
Ở lại nơi này, tụi nó chắc chắn sẽ bị tra tấn đến sống không bằng chết!
Trong con ngươi Tô Nhiễm hiện lên một tia kiên quyết, ông đột nhiên giơ súng lên.
“Lão gia, ông cũng đừng làm chuyện vô ích nữa, ông bắn chết tôi cũng không có tác dụng, tôi đã nói qua, người mà đám người này trung thành không phải là tôi, mà là lão thái gia, nếu như ông nổ súng, bọn họ tự nhiên sẽ ra tay!
Tô nhiễm cười lạnh một tiếng, giơ súng lên, nhưng lại đặt ngay huyệt thái dương của mình!
Sắc mặt Tô Gia Hòa lập tức thay đổi.
“Lão gia ông đây là muốn làm gì?”
“Tô Gia Hòa, ngươi tin không, hôm nay nếu như ta chết trong viện của lão thái gia, tất cả mọi người trong viện này... đều sẽ chết rất thảm!”
Tin
Hắn đương nhiên tin!
Trong cái nhà này ai không biết địa vị của lão gia trong lòng của lão thái gia!
Có thể nói như vậy, nếu như nói trong lòng lão thái gia việc làm ăn của Tô gia đứng thứ nhất, như vậy đứng thứ hai chắc chắn là lão gia, chỉ cần lúc việc làm ăn của Tô gia và sự an toàn của lão gia không có xung đột, lão thái gia tuyệt đối sẽ làm một người ba nhân từ, đứng về phía lão gia.
“Lão gia, ông muốn làm gì!”
“Tránh ra!” Ánh mắt Tô nhiễm sắc bén, “Hôm nay các ngươi nếu như không tránh ra, cùng lắm thì chúng ta chết chung! Hai người bọn họ đều là cháu ngoại của ta, hôm nay ta nhất định phải bảo vệ bọn chúng, các ngươi nếu như dám cản ta, vậy ta sẽ chết ở chỗ này, chúng ta ai cũng không cần sống nữa!”
Sắc mặt Tô Gia Hòa xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh.
Ánh mắt của hắn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Tô Nhiễm, cuối cùng khẽ cắn môi, “lão gia, ông đừng nói giỡn, hai đứa trẻ này là cháu ngoại của ông không giả, thế nhưng e là các người cũng là lần đầu gặp mặt nhỉ, trước kia căn bản cũng chưa gặp qua, cũng không có một chút tình cảm, ta cũng không tin ông có thể vì bọn chúng, bỏ cái giá đắt thế này!
Dù sao chuyện này nếu như đổi thành Tô Gia Hòa, hắn nhất định làm không được!
“Không tin?” Tô nhiễm cười lạnh một tiếng, đột nhiên, ông bỏ Tiểu Thất từ trong lòng ra, một phát bắn vào tay trái của mình.
“A —— Ông ngoại!”
Tay trái của Tô nhiễm bị thủng một lỗ, ông đau đến mặt trắng bệch, sau đó, lần nữa đem khẩu súng đặt vào huyệt thái dương, “Lúc này... Ngươi tin chưa!”
Tô Gia Hòa hít vào một ngụm khí lạnh!
Lúc này hắn không tin cũng không được!
Lỡ như lão gia thật sự có mệnh hệ gì, hơn nữa còn là do bị bọn hắn bức mà ra, lão thái gia chắc chắn sẽ lột da của bọn hắn, rút hết gân của bọn hắn!”
Đám người hầu vây lấy bọn họ hiển nhiên cũng biết đạo lý này, cả đám rối loạn lên.
Tô Nhiễm mím chặt bờ môi, thân hình như cây thông đứng ở nơi đó.
“Tô Gia Hòa, ngươi suy nghĩ kĩ, nếu như hôm nay ta mang tụi nó đi, thứ các người đối mặt có lẽ chỉ là một sự trách phạt, nhưng hôm nay nếu như mạng của ta bỏ lại nơi này, các ngươi... tất cả đều phải chôn theo, tự ngươi cân nhắc kĩ đi!”