“Anh, anh anh anh...”
Miệng Mộ Bạch mang theo 1 nụ cười trắng bệch, “Anh... thế nào?”
Đột nhiên An Nhiên phản ứng lại, cô lập tức hét lên, cũng quên mất là đầu giường có chuông có thể kêu y tá, vấp vấp ngã ngã xông ra phòng bệnh, ở hành lang la lớn, “Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi, Mộ Bạch tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi, các người nhanh đến xem anh ấy!”
Bác sĩ và y tá rất nhanh bị hét lại.
Bác sĩ chính của Mộ Bạch làm kiểm tra cho anh.
An Nhiên đứng 1 bên xem, đến hô hấp cũng bị chậm lại, rất không dễ dàng bác sĩ mới khám xong, An Nhiên sốt ruột hơn, “Sao rồi, bác sĩ rốt cuộc sao rồi?”
Bác sĩ khen ngợi nhìn An Nhiên, “Cô thành công gọi tỉnh cậu ấy, chỉ cần có thể tỉnh dậy, sau này dưỡng bệnh thì dễ hơn nhiều, tiếp sau này chỉ cần từ từ hồi phục thôi, đợi vết thương lành rồi, thì không có vấn đề gì nữa.”
Tròng mắt An Nhiên đột nhiên đỏ lên.
Bác sĩ mang theo y tá nhanh chóng đi khỏi, lúc đi còn không nhịn được căn dặn An Nhiên, “Bệnh nhân vừa tỉnh dậy, tinh thần sẽ không được tốt, đây là chuyện bình thường, để bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều tí.”
An Nhiên như đứa trẻ nghe lời, gật đầu không ngừng.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, An Nhiên ngây ngốc đứng giữa phòng bệnh, mắt rơi trên người Mộ Bạch, bước đi ngược lại như ngàn cân, 1 bước cũng nhấc không lên.
Mộ Bạch cố gắng lên tinh thần, vẫy tay với cô, “Qua... đây!”
An Nhiên như vừa tỉnh lại từ trong mơ, nhanh chóng bước lớn đi qua, rất không dễ dàng đi đến gần giường bệnh, cô dừng bước lại, nước mắt đầy mặt nhìn Mộ Bạch.
“Ngồi!”
An Nhiên ngoan ngoãn ngồi lên ghế ở bên giường.
Mộ Bạch cố gắng nhấc tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy tay An Nhiên, cuối cùng cũng nói trọn 1 câu, “Mới vừa tỉnh dậy là thấy em... thật tốt!”
Nước mắt của An Nhiên không điều khiển được chảy xuống không ngừng.
“Đừng, khóc.”
An Nhiên hoảng loạn lau nước mắt, “Ai khóc chứ, em không có khóc!”
Miệng Mộ Bạch phủ lên 1 nụ cười.
“Bây giờ anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, trên người có chỗ nào khó chịu không?”
Mộ Bạch lắc đầu.
Anh chống thân lên muốn ngồi dậy, động tác này dọa chết An Nhiên rồi, An Nhiên nhanh chóng ấn vai anh xuống, “Không được động đậy, bây giờ anh vẫn chưa được động đậy.”
Mộ Bạch chỉ có thể bỏ cuộc.
Anh lấy hộp đựng nhẫn ở trên tủ đầu giường xuống, mở hộp ra, nhẹ nhàng lấy cái nhẫn bên trong ra, cầm ngón tay áp út của An Nhiên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào. Những động tác này nếu là ngày thường làm, cực kỳ dễ dàng, nhưng đổi lại là Mộ Bạch hiện tại, mỗi động tác đều rất khó khăn, rất không dễ dàng đeo xong, trán của anh đã xuất hiện 1 tầng mồ hôi.
“Mộ Bạch...”
“Lời em nói... anh đã nghe hết rồi, em... không thể, chối cãi! Bây giờ anh cầu hôn với em, em phải đồng ý.”
Mũi An Nhiên chua xót, nước mắt không chịu được chảy xuống, “Em đồng ý, em đồng ý!”
“Không được... gả cho người khác, càng không được... để con anh, kêu người khác là ba.”
An Nhiên không biết nên khóc hay nên cười.
Cô nói lời này căn bản là muốn kích thích Mộ Bạch, không ngờ Mộ Bạch thật sự nghe thấy.
Cô gật đầu, “Không gả người khác, không để con chúng ta kêu người khác là ba.”
“Ừ!” Mộ Bạch dường như thở phào, lần nữa nằm lại xuống giường, mí mắt mệt mỏi không mở nổi nữa, bình dưỡng khí trên mũi bị tầng tầng sương mù bao vây.
“Có phải mệt không, mệt thì ngủ đi.”
“Không!” Mộ Bạch cố chấp kéo tay An Nhiên, nhẹ giọng nói với cô, “An Nhiên, anh có lời muốn nói với em!”
“Vậy anh nói!”
“Anh... muốn nói lời xin lỗi với em.” Mộ Bạch nửa nhắm mắt, giọng mệt mỏi, “Anh... vốn nghĩ người anh yêu là Tô Tố, nhưng, từ khi em rời bỏ anh. anh mới biết, bây giờ người anh quan tâm nhất là em, anh, mỗi ngày... đều nhớ em, anh đi Anh tìm em, nhưng không thấy, cũng liên lạc không được, anh tưởng lại... anh thật sự mất em. May là... em về rồi, tất cả vẫn còn kịp.”
“An Nhiên...”
“Em đây!” An Nhiên đầu mũi đo đỏ, tròng mắt cũng đo đỏ.
“Anh yêu em!”
Toàn thân An Nhiên rung động, “Anh... nói cái gì?”
“Anh yêu em!” Mộ Bạch nắm chặt tay cô, âm thanh từng chút yếu lại, “Là thật đó... trước đây lúc em ở bên cạnh anh, anh không cảm thấy, đợi tới khi thật sự mất em mới biết trân trọng... An Nhiên, anh thừa nhận... lúc đầu là bởi vì em giống với Tô Tố, cho nên mới bị em hấp dẫn. Lần trước em hỏi anh, rốt cuộc hai bọn em có giống không... thực ra... không giống đâu! Tính cách hoàn toàn... 1 trời 1 vực.”
An Nhiên khịt mũi, 1 câu cũng không nói được.
Cô cứ tưởng cả đời này không đợi được câu nói này của Mộ Bạch.
“Nếu Tô Tố ôn nhu như nước, vậy em như ngọn lửa vậy... ấm áp và tươi sáng, bọn em... thật sự hoàn toàn không giống nhau. Anh cũng sắp bị em thiêu đốt hoàn toàn rồi.”
Cuối cùng An Nhiên cũng chuyển khóc thành cười.
Mộ Bạch cũng cười, “Không có cái gì tốt... so sánh thôi, từ nay về sau, Tô Tố chỉ là bạn của anh, mà em... là vợ anh! An Nhiên... đợi cơ thể anh khỏe lại 1 tí, chúng ta đi... kết hôn lần nữa.”
“... Được!”
Mộ Bạch nói xong tinh thần đã chống chịu không nổi nữa, nắm chặt tay An Nhiên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
An Nhiên chỉ cảm thấy tay Mộ Bạch hơi lạnh, nhưng đây lại là nhiệt độ mà cô cảm thấy quen thuộc, cũng là nhiệt độ làm cô an tâm, lòng cô càng thấy yên bình mà trước giờ chưa từng có.
Mơ hồ nghe thấy đằng sau có tiếng thổn thức.
An Nhiên mới quay đầu, đã thấy Mộ phu nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng bệnh, trên tay bà xách 1 túi trái cây, trên mặt toàn vết tích của nước mắt.
“Bác gái... Mộ Bạch tỉnh rồi...”
“Bác biết, bác thấy hết rồi!”
Lúc nãy khi về phòng bà đã thấy, cũng nghe hai người đối thoại với nhau, hai người họ chăm chú như vậy, vậy mà hoàn toàn không phát hiện trong phòng có thêm 1 người!
Mộ phu nhân vui đến khóc lên!
Thật tốt!
Quả thật quá tốt, Mộ Bạch cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy.
“Bác gái...”
Mộ phu nhân đi đến bên An Nhiên, đưa túi trái cây cho cô, “Con cả đêm không ngủ rồi, ở đây mẹ chăm cho, con nhanh ăn đồ, sau đó ngủ 1 giấc, đợi Mộ Bạch tỉnh dậy lần nữa, bác kêu con.”
“Dạ!”
An Nhiên nhận túi trái cây, từ ghế đứng lên, nhưng lại phát hiện, dù Mộ Bạch đang ngủ, nhưng 1 tay vẫn nắm chặt tay cô, làm sao cũng không chịu buông.
Mộ phu nhân và An Nhiên nhìn nhau 1 cái, hai người như hiểu được nặng nhẹ vậy, cười rất nhẹ nhàng.
Mộ phu nhân mang theo ý cười nói, “Xem ra Mộ Bạch không muốn để con rời đi, nhưng con ngồi như vậy cũng không thoải mái, con đợi tí.”
Mộ phu nhân kéo sofa của phòng bệnh qua, di chuyển cái ghế trên đầu giường ra.
“Nằm ở đây đi, bác đi rửa trái cây giúp con, ăn xong thì ở đây nghỉ ngơi 1 tí.”
“Cảm ơn bác gái.”
“Lời lúc nãy 2 đứa nói bác đều nghe rồi, vậy mà bác không biết 2 đứa đã từng kết hôn, đứa nhỏ này... đừng kêu bác gái nữa, kêu mẹ đi.”
“... Mẹ!”