Phó cục trưởng mở cửa xe, đem Tiểu Thất ném vào.
“A...”
Cảnh Thụy lập tức tức giận nhìn phó cục, phó cục ngược lại không quan tâm đến cậu, trực tiếp ngồi lên ghế phụ, “Nhanh chóng khởi động xe!”
Cảnh Thụy đưa tay đỡ Tiểu Thất, “Sao rồi? Té đau rồi phải không?”
Hai mắt Tiểu Thất đẫm lệ, “Xin lỗi anh, em chạy chậm quá.”
“Không sao...” Cảnh Thụy ôm Tiểu Thất, đưa tay xoa đầu cô, thấp giọng nói, “Chúng ta từ từ tìm cơ hội, tìm được cơ hội rồi mới nghĩ cách chạy thoát.”
Tiểu Thất chui vào lòng Cảnh Thụy, buồn bã “ừ” 1 tiếng.
Anh cô tạo cơ hội tốt như vậy, vậy mà cô không chạy thoát, còn có trên đường nhiều người như vậy, chụp hình thì cứ lo chụp hình, quay phim lo quay phim, vậy mà không 1 người đưa tay giúp đỡ cô gái nhỏ.
Tiểu Thất khịt khịt mũi, đau lòng.
...
Sau 5 phút khi xe của phó cục chạy đi, xe của Tiêu Lăng mới đến nơi xảy ra sự việc.
Thấy hiện trường hỗn loạn, thấy xe cảnh sát dừng sau 1 chiếc xe khác, cảnh sát nào cũng nằm dưới đất cực kỳ tang thương, lòng Tiêu Lăng lập tức trầm xuống. Anh dừng xe, bước lớn xông đến, chạy đến trước xe cảnh sát, gấp gáp hỏi, “Người đâu, con nhà tôi đâu?”
Trên mặt đội trưởng trẻ toàn là vết thương, cắn răng nói, “Bị phó cục của tụi tôi đem đi rồi, phó cục... sợ là mục đích không đơn thuần!” Đội trưởng chỉ hướng cho Tiêu Lăng, “Bọn họ đi theo hướng đó, mới đi chưa tới 5 phút, nếu bây giờ đuổi theo, nói không chừng có thể đuổi theo!”
Tiêu Lăng kéo theo Tô Tố bước lớn xông lên xe, anh khởi động động cơ, đạp ga đến cuối, xe ùn 1 tiếng, như là tên vừa bắn ra khỏi cung, cả chiếc xe phóng đi.
Tô Tố thấy Tiêu Lăng chăm chú lái xe cũng không làm phiền anh.
Vậy mà bọn họ trễ 1 bước!
Tô Tố cắn chặt môi, thấy 1 mảng đêm đen tối, trong lòng toàn là sự lo lắng!
Cô thề, nếu Tô lão thái gia dám làm gì con cô, dù cho đồng quy vu tận, cô cũng tuyệt đối không tha cho ông ta!
Động cơ xe của Tiêu Lăng rất mạnh, nhưng đuổi hơn nửa tiếng cũng không thấy bóng dáng xe cảnh sát.
“Tiêu Lăng...”
Tiêu Lăng dừng xe, phiền não đá thân xe, “Đáng chết!”
Vậy mà để hai đứa trẻ bị bắt trước mắt anh!
Chuông điện thoại của Tiêu Lăng vang lên, Tiêu Lăng nhanh chóng bắt máy, “Bác lớn!”
Đầu Tô Tố trống rỗng, cũng không biết hai người họ đang nói gì, đợi đến khi hai người lái xe về lại nơi xảy ra sự việc, Tiêu Quốc Chinh đã cho người trông coi ở đó, thấy Tiêu Quốc Chinh, mặt Tiêu Lăng đau khổ, “Bác lớn, lại khiến bọn chúng chạy thoát rồi!”
Tiêu Quốc Chinh cũng đoán được, sắc mặt trầm trọng xuống.
Ông cũng như Tiêu Lăng, nhận được tin lập tức nhanh chóng chạy đến, trên đường chạy xe rất nhanh, dường như không có bất kỳ lãng phí nào, nhưng không ngờ, vậy mà không nhanh bằng Tô gia! Cảm giác này như là chuột đang bị mèo vờn, nhịn đến 1 bụng tức giận!
Nhưng lúc này cũng có thể thấy, thế lực của Tô gia lớn cỡ nào!
“Tiêu Lăng... lần này là bác tính sai rồi, bác lớn gọi điện cho cục trưởng, nhưng không nghĩ đến, người của Tô gia lại là phó cục, người bị chúng cướp đi rồi.”
“Bác lớn, chuyện này không trách người.”
Lúc nói chuyện, Tiêu Lăng thấy 1 người mặc đồng phục đứng kế bên Tiêu Quốc Chinh, bộ mặt có lỗi, có lẽ người này chính là cục trưởng.
Đầu cục trưởng đầy mồ hôi lạnh, ở nơi ông quản lý vậy mà xảy ra chuyện này, mà còn là người thuộc hạ trực tiếp của ông làm, lại có nhiều người quay phim chụp hình, không cần đến ngày mai, tối nay nhất định ông sẽ nổi tiếng.
Cái mũ không có năng lực làm việc chắc chắn đè xuống ông rồi.
Đám người bao vây xung quanh xì xì xầm xầm nói chuyện, “Thật đáng thương, cô gái nhỏ bị bắt rồi, khóc đến chết lên chết xuống, vẫn may là tôi có quay clip, tôi nhất định đăng clip lên mạng, đến mọi người đều biết, mấy người cảnh sát thi hành luật thô bạo như thế nào!
Clip!
Cả người Tô Tố chấn động, xông đến người con gái đang nói chuyện, “Cô quay clip rồi, có thể cho tôi xem xem không? Tôi là mẹ của đứa trẻ!”
“Ừ, được!”
Tô Tố nhìn bên trong clip, Tiểu Thất mặt đầy nước mặt liều mạng chạy về phía trước, mà phó cục mặc đồng phục hung ác bắt lấy cô, xung quanh rất ồn ào, phó cục trưởng đe dọa không biết nói gì với Tiểu Thất, nước mắt Tiểu Thất chảy càng dữ dội.
Tô Tố xiêu vẹo lùi 2 bước.
Tiểu Thất!
Con gái của cô!
Tiểu Thất ngoài lúc nũng nịu sẽ giả khóc, trong đời nó rất ít khóc, vậy mà lần này khóc thảm như vậy, nhất định là bị dọa sợ rồi.
Nói đến cùng nó chỉ là đứa nhỏ 8 tuổi, còn cần người bảo vệ.
Mà cô là mẹ của Cảnh Thụy và Tiểu Thất, vậy mà luôn không bảo vệ được tụi nó!
“Tô Tố...”
“Tiêu Lăng, em đau lòng quá, rốt cuộc Tô lão thái gia muốn làm gì, ông ta dựa vào đâu bắt con của em, ông ta muốn bắt người thì đến mà bắt em, hai đứa nhỏ không thù không oán với ông ta, làm sao ông ta có thể làm chuyện không có nhân tính như vậy!”
Tiêu Lăng nhẹ nhàng ôm Tô Tố, rất lâu không nói chuyện.
Đợi sau khi Tô Tố bình tĩnh lại, Tiêu Lăng mới cùng Tiêu Quốc Chinh rời đi.
“Bác lớn, hôm nay không thành công cứu Cảnh Thụy và Tiểu Thất, nhưng vẫn thành công làm bại lộ 1 tên gián điệp của Tô gia, con hy vọng bác thuận theo đường dây của phó cục trưởng mà điều tra, nói không chừng tra ra gì đó.”
Tiêu Quốc Chinh trầm mặc như nước, “Chuyện này không cần con nói, bác nhất định tra rõ ràng!”
...
Bên này, phó cục trưởng đem 2 đứa nhỏ từ xe cảnh sát qua xe bình thường, xe chạy vào dòng xe, rất nhanh bóng dáng của xe bị che giấu.
Phó cục gọi điện cho Tô lão thái gia.
“Lão thái gia, 2 đứa nhỏ bây giờ đang ở trên xe, bây giờ phải đưa chúng đến đâu?”
Trong nhà tổ, lão thái gia nhận được điện thoại, tim mới an tâm. Ông nhẹ nhàng thở 1 hơi, “Trực tiếp đưa hai đứa nó đến nhà tổ bên đây!”
“Dạ được!”
Cúp máy, khuôn mặt căng thẳng của lão thái gia thả lỏng, thay bằng bộ dạng cười như không cười.
Tô Vi Túc thấy bộ dạng của lão thái gia, không nhịn được nói, “Lão thái gia, bây giờ đưa 2 đứa nhỏ đến nhà tổ sao?”
Lão thái gia nghiêm mặt gật đầu.
“Không sai, không thể kéo dài nữa, tôi đúng là coi thường hai đứa nó, dưới tình trạng đã lắp sẵn máy giám sát, mỗi ngày cũng có người giám sát, vậy mà tụi nó có thể tránh được tất cả giám sát dụ cảnh sát đến... hai đứa trẻ này không đơn giản, còn để bọn nó bên ngoài, nói không chừng sẽ có nhiều chuyện giống vậy xảy ra, cho nên tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhà tổ này an toàn, ở đây đều là người của chúng ta, hai đứa trẻ này có thông minh hơn nữa, cũng không thể mọc cánh mà chạy ra được.”
Tô Vi Túc trầm mặc 1 lúc, do dự nói, “Nhưng... bên lão gia...”
Lão thái gia nhíu mày, không chút quan tâm nói, “Bên nó thì phong tỏa tin tức lại, với lại, nếu nó biết thì đã sao, đừng quên, rốt cuộc Tô gia là địa bàn của ai!”