Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 577

An Nhiên chợt thoát khỏi dòng ký ức, sau khi tỉnh lại cô cười buồn.

Bây giờ cô thấy thán phục bản thân mình 3 năm về trước, không hiểu lấy dũng khí từ đâu mà cô có thể nói những lời kiên định như vậy!

Cứ như là, cô thật sự có thể theo đuổi được Mộ Bạch vậy!

Trên thực tế, con đường cô theo đuổi anh vạn phần gian nan!

Mặc dù cho tính cách của anh rất tốt, cũng rất dịu dàng. Cho nên càng như vậy, mặc cho cô có làm cách nào đi nữa, anh cùng lắm cũng chỉ chọn làm ngơ không bận tâm đến, chắc là muốn để cô thấy khó mà lui, sau khi kiên trì được nửa năm, khi mà Mộ Bạch vẫn không có bất kỳ sự để ý nào đến cô, nói thật, lúc đó ngọn lửa nhiệt huyết trong tim An Nhiên đã như bị dập tắt, cô bắt đầu rút lui.

Nhưng, vừa đúng lúc đó lại có chuyển biến.

An Nhiên nhớ lại tình cảnh lúc đó, cô nói với Tô Tố, “Mộ Bạch, anh ấy... đúng là rất dịu dàng rất có lễ nghĩa,1cái gì anh ấy cũng tốt...”

Khi đó cô vì tâm trạng không tốt nên tinh thần cũng không được chú tâm, chính vì vậy bị xe đạp đâm trước cửa trường học. Cô bị thương hề nhẹ, phải một mình nằm viện, bên cạnh không có ai chăm sóc. Thật sự, lúc đó cô thấy mình vô cùng đáng thương, cô cảm thấy như mình là đứa đáng thương nhất trong những đứa bị nhân loại bỏ rơi.

Không nói đến chuyện bố mẹ cô không thể ở bên cô, đến bạn bè cũng đã rất lâu không có qua lại, cũng không biết người con trai cô thích giờ đang ở chỗ quái nào, bị thương rồi cũng chỉ có thể nhờ hộ tế chăm sóc.

Nhưng chính vào lúc này, không biết Mộ Bạch nghe được tin ở đâu, anh bất ngờ xuất hiện tại bệnh viện, rồi sau đó chăm sóc cho cô.

Ngọn lửa tắt ngúm trong lòng An Nhiên lại lập tức cháy bùng lên!

Cô đã nói rồi!

Cô vừa đẹp lại vừa tự tin như thế, vừa hoạt bát lại vừa thông minh, làm sao có người đàn ông nào không1thích cô được kia chứ.

Mà bây giờ nghĩ lại... bản thân mình lúc đó quả là nực cười.

Lý do Mộ Bạch đến chăm sóc cô, rất đơn giản.

“Em vì chuyện của anh mới bị phân tâm, không chú ý đến chiếc xe đạp nên mới bị đâm. Trong việc này có một phần trách nhiệm của anh, cho nên anh đến chăm sóc em cũng là lẽ thường thôi.”

Lúc đó An Nhiên còn nghĩ rằng,theo đà này hai người có thể tiến đến với nhau rồi.

Nhưng không ngờ rằng... sau khi vết thương của cô đã lành, Mộ Bạch lại trở về dáng vẻ trước kia.

Lần này An Nhiên không từ bỏ nữa!

Cô tin rằng, chỉ cần cô nỗ lực cố gắng, nhất định sẽ có trái ngọt, nên lần này đã theo đuổi, là 3 năm đã trôi qua...

An Nhiên hồi tỉnh lại, vừa hồi lại cô đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Tố hướng vào mình.

Cô ngơ ngơ sờ lên mặt mình, “Có cái gì à?”

“Không có gì!” Tô Tố lắc lắc đầu, “Khi nãy cậu tự nhiên ngây người ra.”

“Ờ! Xin lỗi, mình mới nhớ lại tình cảnh5hồi ở Anh...” An Nhiên cười nhẹ, tiếp tục câu chuyện lúc nãy, cô nói, “Mộ Bạch chính xác là một người đàn ông tốt, anh ấy chu đáo với bạn bè, tỉ mỉ với bạn học, vừa dịu dàng lại lễ dộ, chẳng mấy khi thấy được anh ấy bực tức, chỉ cần trong phạm vi chịu đựng của anh ấy, anh ấy đều sẽ thỏa hiệp, dịu dàng đến mức không thể hơn.”

Tô Tố khẽ cười, “Hai cậu sẽ rất hạnh phúc đấy.”

Rất nhanh, Mộ Bạch và Tiêu Lăng đã bê đồ ăn lên, Mộ Bạch gọi hai cô gái lại, “Tô Tố, An Nhiên, ăn cơm thôi.” Vừa nói, anh vừa nhìn sang hai đứa nhỏ đang đùa nghịch trong phòng khách, anh vẫy tay với chúng, “Hai nhóc tỳ này cũng mau lại ăn cơm nào.”

“Để Tiểu Thất giúp bố nuôi nhé!” Tiểu Thất nói rồi, chạy nhanh vào bếp lấy bát, Cảnh Thụy thấy thế, khóe mắt giật giật, nó cũng nhanh chóng chạy theo vào đỡ lấy chồng bát từ tay Tiểu Thất, rồi chìa ra nắm đũa cho con bé cầm, “Em cầm cái này!”

“Ồ!”2Tiểu Thất cười hì hì, rồi tay cầm đũa chạy vào phòng ăn.

Cảnh Thụy lau mồ hôi!

Tiểu Thất là đứa chuyên gia phá hoại, khi còn ở Mỹ, không biết nó đã đập vỡ bao nhiêu cái bát rồi, con bé tuyệt đối có thù oán với nơi gọi là nhà bếp!

Cả mấy người đều rất có văn hóa bên bàn ăn, khi ăn cơm không một ai nói chuyện.

Sau khi ăn xong, An Nhiên chủ động thu dọn bát, Tô tố cũng đứng dậy thu dọn cùng.

Tiểu Thất và Cảnh Thụy cũng giúp lau bàn, quét nhà.

Rất nhanh, bữa cơm tối đã kết thúc.

Sau bữa cơm tối, Tô Tố và Tiêu Lăng ở lại nhà Mộ Bạch nói chuyện một lát nữa, đại khái kể về cuộc sống của họ trong 3 năm nay, Tiêu Lăng và Mộ Bạch mặc dù đã 3 năm chưa gặp, nhưng tình cảm giữa hai người không hề nhạt đi.

Anh hỏi Mộ Bạch, “Đợi lấy được bằng tốt nghiệp, định làm cái gì?’

“Chuẩn bị tiếp thu ý kiến của bố mẹ tao thôi, đi học viện pháp luật học một thời gian.”

Như vậy là sẽ đi9theo con đường của bố mẹ anh, chuẩn bị vào chính trường!

Tiêu Lăng nghĩ một hồi, có chút cảm thán, từ đầu nhà Mộ Bạch đã muốn anh đi học luật, anh lại đi nghịch theo ý của bố mẹ, chạy đến học ở viện điện ảnh, không ngờ vẫy vùng mấy năm rồi cuối cùng vẫn phải về điểm xuất phát.

Nhưng như vậy không có nghĩa đã không phải chuyện tốt.

“Đến lúc đó có gì cần giúp, cứ nói với tao.”

“Đương nhiên rồi, bây giờ quan hệ của tao ở cái thành phố này cũng chỉ có mày, Lãnh Mạc và Tôn Nguyên mấy đứa chúng mày thôi, có chuyện không tìm chúng mày thì tìm ai? Đợi sau hai hôm nữa tao đi Anh lấy bằng tốt nghiệp về, sẽ có vài ngày rảnh rỗi, đến lúc đó mấy anh em mình tụ tập chứ.”

“Được, đế lúc đó tao sẽ chuẩn bị tiệc đón tiếp mày trở về.”

Đến khoảng 9 giờ rưỡi tối, mí mắt Tiểu Thất đã bắt đầu sụp xuống.

Tiểu Thất ôm lấy cổ của Tô Tố, cô nhóc buồn ngủ, gật gù.

Tô Tố huých tay Tiêu Lăng, Tiêu1Lăng thấy cô nhóc đã ngủ gật ra liền ôm miệng cười, cô nhóc này ban ngày thì nô như cướp nhưng cứ đến tối là gật gù như vậy. Bình thường 9 giờ đã trèo lên giường đi ngủ rồi.

Tiêu Lăng trầm giọng xuống khước từ Mộ Bạch, “Ừm, bọn tôi đi trước đây.”

An Nhiên lấy trong phòng ra một chiếc chăn mỏng, “Tối sẽ có chút gió đấy, cậu trùm lên cho nhóc đi.”

“Cảm ơn!”

Tiểu Thất đã 7 tuổi rồi, Tô Tố bây giờ không thể bế nổi nó nữa, Tiêu Lăng đón Tiểu Thất từ trong lòng Tô Tố, cô nhóc vừa nằm trong vòng tay bố đã xoay đầu ngả vào vai Tiêu Lăng, cứ vậy mà chảy nước dãi. Tiêu Lăng thì bế Tiểu Thất còn Tô Tố dắt Cảnh Thụy, cả nhà dần biến mất trong tầm nhìn của Mộ Bạch và An Nhiên.

An Nhiên nhìn theo bóng của gia đình nhỏ, trong mắt lóe lên sự ngưỡng mộ.

...

Một tiếng sau, Tiêu Lăng và Tô Tố đưa hai đứa nhỏ về ngủ trong phòng của chúng.

Rồi hai người họ cũng quay trở về phòng.

Sau khi tắm rửa, hai người nằm trên giường, Tô Tố dựa vào ngực Tiêu Lăng, cảm thán, “Tốt quá, Mộ Bạch cũng tìm được người mà mình thích rồi, mọi người ai cũng có được hạnh phúc.”

Tiêu Lăng thì không có cảm xúc tốt như vậy.

Anh vô thức đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, như đang suy nghĩ điều gì đó, anh hỏi, “Em không thấy An Nhiên nhìn quen quen sao?”

Hả...

Tô Tố nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh, “Anh cũng thấy thế à? Lúc em nhìn thấy cô ấy cũng cảm thấy quen quen, nhưng không làm sao nghĩ ra được cô ấy quen ở chỗ nào, em dám khẳng định, đây là lầ đầu tiên em gặp cô ấy...”

Tiêu Lăng nhìn thẳng vào cô rồi anh cũng trầm tư một hồi, sau đó mới khẽ nói, “Em không thấy là... An Nhiên có chút giống với em sao!”