Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 575

Tiêu Lăng mắc cười, “Anh nói lên núi lúc nào.”

“A? Vậy anh tính đi đâu?”

Tiêu Lăng chỉ nơi bọn họ vừa rời đi, “Đến bên đó, đây là biển, thường ở dưới đá sẽ có cua.”

Cua?

Tô Tố đói bụng, nghe thấy cua, hai mắt sáng lên.

Cô không sợ nắng nữa, vỗ mông đứng dậy, “Đi, em đi bắt với anh.”

“Em đừng đi, em đi tìm củi khô về đây, đợi tí nướng cua cho em ăn.”

“Được!”

Tiêu Lăng thấy cô vừa quay người đã muốn chạy, lập tức căn dặn, “Đừng đi quá xa, tìm ở gần đây là được.”

Tô Tố không quay đầu đi về phía trước, “Yên tâm yên tâm, nơi này em rất quen thuộc, nhất định không có chuyện gì!”

Hai người mỗi người mỗi việc!

Rất nhanh Tô Tố đã ôm 1 đống củi về, nhìn thấy Tiêu Lăng vẫn còn đang bắt cua, đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ cô thường hay tìm thấy khoai mì ở đây, hình như không xa chỗ này lắm, Tô Tố thấy Tiêu Lăng không để ý đến mình, chạy lên núi, lúc này đang là mùa của khoai mì, Tô Tố tìm 1 vòng, thật sự bị cô tìm thấy.

“Haha, hôm nay có thể ăn no rồi!”

Tô Tố kéo khoai mì ra từ đất, lấy bùn và rễ ra, để khoai mì vào trong túi đem về.

Lúc cô về lại chỗ cũ, thấy Tiêu Lăng đang căng thẳng tìm 4 phía, nhìn thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tố mắc cười, “Đã nói với anh rồi, đây là nơi quen thuộc của em, bắt cua xong chưa?”

“Chỉ bắt được 2 con!”

Tiêu Lăng không kiên nhẫn chỉ 2 con cua bị cây roi mây nhốt lại, bên biển toàn là những cục đá lớn, rất khó mở ra, dưới mấy cục đá nhỏ cũng có cua, nhưng đều là cua nhỏ bằng móng tay, căn bản không thể ăn được, anh tìm nửa ngày cũng chỉ có 2 con cua đó.

Hai con này lớn bằng bàn tay, đã làm sạch rồi, lúc này đang để trên cục đá có bề mặt khá phẳng mịn.

“Nhìn thu hoạch của em nè!”

Tô Tố để khoai mì xuống đất.

“Đây là cái gì?” 3 năm nay Tiêu Lăng cũng tự mình nấu cơm rồi, nhìn thấy khoai mì, anh nghi ngờ nói, “Nhìn thì hơi giống khoai lang, nhưng nhỏ hơn 1 chút, đây là cái gì?”

“Khoai mì a, dù sao cũng cùng loại với khoai lang! Lúc trước vào mùa này em và Trương Hân khi ở cô nhi viện ăn không no, sẽ len lén trốn ra đây để đào khoai mì, sau đó đốt lửa nướng ăn, lúc đó cảm thấy khoai mì quả là mỹ vị của thế gian, đại thiếu gia chưa nếm qua khổ như anh thì nhất định chưa ăn qua,đợi tí em nướng cho anh ăn thử.”

“Được!”

Hai người lần nữa chia việc làm, Tiêu Lăng khiên hai cục đá để kê khi nhóm lửa, Tô Tố lấy hột quẹt của Tiêu Lăng nhóm lửa! Lúc nhỏ Tiêu Lăng rất quậy phá, nhưng chưa từng làm qua công việc nặng nhọc, căn bản không thể giúp gì cho Tô Tố.

“Anh ngồi nhìn là được.”

Tô Tố tay chân nhanh nhẹn nhóm lửa lên, xếp khoai mì ở dưới cùng của đống lửa, lấy tìm 1 nhánh cây, dùng cây dao nhỏ móc được trong chùm chìa khoá cắt sạch phần da của cành cây, xuyên cây qua 2 con cua, kê trên đống lửa chuẩn bị nướng lên.

Không lâu sau, cua màu xanh được nướng thành màu vàng kim, dầu màu vàng “chi chi chi” chảy ra, phát ra mùi hương hấp dẫn.

Lúc này đến Tiêu Lăng cũng cảm thấy đói, anh khiên 1 viên đá qua ngồi kế Tô Tố, không ngừng hỏi, “Xong chưa?”

“Vẫn chưa, đợi tí nữa, nhất định phải nướng chín rồi mới được ăn.”

Nướng thêm 1 chút nữa, toàn thân của cua để chảy dầu ra, Tô Tố mới lấy con cua ra, “Được rồi, cẩn thận, sẽ hơi nóng!”

Rất hiển nhiên, lời nhắc nhở của cô đã trễ.

Tiêu Lăng không nhịn được đưa tay lột vỏ càng cua, kết quả bị bỏng đến đau không chịu nổi.

“Haha... hahaha!”

Tô Tố không nhịn được, ôm bụng cười điên cuồng.

“Người phụ nữ không có lương tâm!” Anh lột vỏ không phải để cho cô ăn hay sao!

“Xin lỗi xin lỗi, em cũng không muốn cười, nhưng, haha... nhịn không nổi!”

Tiêu Lăng không quan tâm cô, thử thêm vài lần nhiệt độ của con cua, khẳng định không bị bỏng tay nữa mới tiếp tục lột vỏ ra, anh đưa càng cua đã lột rồi cho Tô Tố, “Thử xem!”

Tô Tố thử 1 miếng, mắt đột nhiên sáng lên, “Rất thơm, rất tươi, chỉ là có chút mặn!”

“Nước biển nhất định rất mặn, chúng ta ăn xong rồi xuống núi, về xe uống nước!”

“Ừ!”

2 người tự xử con cua của mình, rồi đợi rất lâu, đến khi lửa trong đống lửa tắt hết, Tô Tố mới lấy cành cây đẩy đống củi ra, khoai mì trong đống lửa rất hiển nhiên là bị nướng đến đen thui. Tiêu Lăng nhìn khoai mì đã đen thui, rất hoài nghi, “Cái này có thể ăn sao?”

“Đương nhiên có thể! Đợi mà xem!”

Tô Tố lấy khoai mì từ trong đống lửa ra, đợi nó nguội mới cầm lên lột lớp vỏ màu đen bên ngoài ra, lập tức hiện ra phần màu vàng bên trong đó, Tô Tố lột xong, đưa khoai mì cho Tiêu Lăng, “Nhanh thử xem, thứ này ăn nóng mới nóng, đợi tí nữa là không ngon rồi.”

Tiêu Lăng bán tín bán nghi thử 1 miếng.

“Sao nào sao nào?”

“Ngon, rất dính, rất ngọt!”

“Haha, em đã nói ngon rồi mà!”

2 người giải quyết luôn vài củ khoai mì, cuối cùng cũng ăn no.

“Ăn no cảm thấy thật tốt!”

Hai người đều rửa tay xong, Tiêu Lăng nhìn biển ở phía xa, cười nhìn Tô Tố, “Quả thực nếu tài nguyên đầy đủ, có thể sống ở nơi mà không ai làm phiền cũng rất tốt!”

“Vậy có gì khó, khi chúng ta già rồi, con cái đều trưởng thành rồi, có thể tìm nơi không liên quan đến thế sự, lúc này sống chán rồi, lại thay nơi khác sống, có rất nhiều rất nhiều niềm vui!”

“Được!”

Hai người lại ngồi thêm chút, rồi bắt đầu đi về!

Khi trời sắp tới thì hai người mới về đến thành phố a, trên thân của hai người, đặc biệt là Tô Tố, bởi vì túi đựng qua khoai mì, nên quần áo dơ đến không thể nói thêm, hai người tắm rửa xong mới đến nhà Mộ Bạch đón hai đứa con.

Cảnh Thuỵ còn đỡ, trước giờ không khiến người khác lo lắng, nha đầu Tiểu Thất thì... không biết ở bên Mộ Bạch có không ngoan ngoãn hay không.

Đến đêm rồi hai người mới tới được địa chỉ mà Mộ Bạch đã nhắn qua.

Tô Tố nhấn chuông cửa, người ra mở cửa không phải là Mộ Bạch, mà là cô gái trẻ cỡ 20 tuổi, khuôn mặt trứng ngỗng, tóc gợn sóng, tuy mặc đồ ở nhà, nhưng không khó thấy thân hình rất đẹp.

Hả... Tô Tố nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, không biết tại sao, cứ cảm thấy rất quen mắt, cô ngây người 1 lúc, “Xin lỗi, có thể tôi tìm sai chỗ!”

“Không sai, mọi người đến tìm Mộ Bạch đúng không, đây là nhà anh ấy!”

Quả nhiên, lời cô gái vừa dứt, Tô Tố và Tiêu Lăng thấy Mộ Bạch mang dép lào đi ra.

Mộ Bạch thấy Tiêu Lăng và Tô Tố, nhanh chóng mở cửa, “Các người tới rồi, nhanh vào trong!”

Tô Tố và Tiêu Lăng đi vào, phòng trang trí rất đẹp, chỗ nào cũng thấy ấm cúng, rất hiển nhiên không phải người nam nhân độc thân như Mộ Bạch trang trí.

Trong lòng Tô Tố đột nhiên hiểu ra.

Cô ngồi kế bên Tiêu Lăng, cười híp mắt nhìn Mộ Bạch, rồi nhìn cô gái, “Mộ Bạch, không giới thiệu 1 chút sao!”