Hầu Tử hơi giật mắt, bước tiến của hắn ta cũng khựng lại!
Hắn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn Tô Tố, ánh mắt như đang giằng co, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Tim Tô Tố đập loạn xạ!
Tay cô khẽ khàng nắm lấy một thứ.
“Tiền mà anh muốn, tôi cũng đã đưa anh, tôi đã giữ lời, hơn nữa, chỉ cần anh không hại tôi, chúng ta có chuyện gì cũng dễ bàn!”
Hầu Tử mặt lạnh lùng, hắn đang suy nghĩ, càng nghĩ ánh nhìn của hắn càng lạnh!
Không được!
Hắn không thể bị lừa bởi một hai câu nói của người phụ nữ này!
Bây giờ hắn đã có mật mã trong tay, chỉ cần đợi đến ngày mai là có thể rút hàng cọc, hàng cọc tiền rồi, hắn có thể trốn ra nước ngoài! Nhưng nếu không diệt khẩu, đem theo người phụ nữ này bên cạnh thì lúc nào hắn cũng phải canh cánh đề phòng!
Nếu thả cô ta... nhỡ đâu cô ta báo cảnh sát, vậy thì không phải hắn chẳng thể làm gì được, cũng chẳng đi đâu được hay sao!
Nếu1như người phụ này chết đi!
Cũng có thể kéo dài được chút thời gian cho hắn!
Ai mà biết được chủ tịch của tập đoàn Hoàn vũ sẽ tìm thấy cô ta lúc nào kia chứ, mà thời gian anh tìm đến chính là thời gian chạy trốn của hắn!
Hơn nữa cho dù Tiêu Lăng và Tô Tố không truy cứu hắn... nhưng chuyện hắn giết người lại là sự thật khó cãi
Giết một người cũng là giết, hai người cũng là giết!
Đều là phạm tội, vậy sao hắn không làm cho dứt khoát!
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của Hầu Tử càng lúc càng đáng sợ.
Bước chân đã dừng lại khi trước lại dần dần áp sát Tô Tố!
Tim Tô Tố lại một lần nữa đập mạnh!
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng lên đến từng sợi tóc cô!
Trong một nháy mắt, đầu cô thoắt hiện lên bóng dáng của hai đứa con và Tiêu Lăng, cô cố gắng nói với bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Chờ lúc Hầu Tử tiến sát gần, Tô Tố đột nhiên tiên hạ thủ vi cường, cô đạp1mạnh vào thân dưới của Hầu Tử, hắn nhanh chóng tránh được, ánh mắt nhìn cô càng hung ác hơn, trên tay lăm lăm con dao, hắn đâm về hướng cô, “Đi chết đi!”
Tô Tố lách qua!
Tô Tố đứng lên trên giường, nhưng cô không hoảng loạn bỏ chạy. Trong tích tắc Hầu Tử đâm dao vào cô, cô đã kịp tránh được điểm trọng yếu, dùng thứ khi nãy cô nắm chặt trong bàn tay phải đập thẳng lên đầu của hắn ta!
“A——” Hầu Tử kêu lên đau đớn!
Tô Tố cũng rên khẽ.
Dao trên tay Hầu Tử đâm trượt, trúng ngay bả vai Tô Tố, trong khi đó, gạt tàn trong tay cô cũng đập mạnh vào đầu hắn!
Bỗng chốc!
Máu tươi văng tung tóe!
Tô Tố hoàn toàn không cho hắn có cơ hội phản đòn, nhân lúc Hầu Tử gào thét, cô lại đưa chiếc gạt tàn dày và nặng kia lên, liên tiếp đập mạnh vào đầu hắn.
“Ngươi đi chết đi! Đi chết đi!”
Hầu Tử bị đập máu me đầy đầu, máu tươi tuôn xuống từng dòng chảy kính gương mặt hắn, cảnh5tượng rất đáng sợ!
“A——”
Hầu Tử vừa kêu lên vừa rút dao ra khỏi vai Tô Tố.
Tô Tố đau đến điếng người, động tác của cô cũng khựng lại đôi chút!
Hầu Tử thấy có cơ hội, lập tức đè cô xuống giường, hắn nắm con dao hướng vào ngực trái của cô!
“Tao giết mày!”
“A——”
Tô Tố lấy hết sức bình sinh đỡ lấy cánh tay của Hầu Tử, Hầu Tử gắng sức đâm xuống, cô thì gắng sức đẩy lên!
Hầu Tử tuy gầy nhưng hắn vẫn là đàn ông, lại nói Tô Tố không những thiệt về sức lực mà trên bắp tay cô còn đang bị thương, sức lực nhanh chóng không thể trụ được nữa!
Cô giương mắt nhìn con dao trong tay Hầu Tử càng lúc càng gần với trái tim của cô hơn!
Tô Tố đã tuyệt vọng!
Trong một giây nào đó, trong đầu cô hiện lên toàn là hình bóng của Tiêu Lăng!
Quầng mắt Tô Tố bỗng chốc ngấn lệ!
Cô đột nhiên nhận thấy vô cùng hối hận, cô hối hận đáng lẽ cô nên sớm nói với Tiêu Lăng, thực ra cô đã2tha thứ cho anh rồi...
Tiêu Lăng!
Tiêu Lăng!
Cuối cùng sức lực của cô đã cạn, tay cô cũng dần dần mất sức.
Hầu Tử gương mặt trợn trừng, hắn nắm chặt con dao đâm xuống!
Tô Tố nhắm mắt, một giọt nước mắt tuôn rơi!
Nhưng!
Cảm giác đau đớn trong dự đoán không xảy đến, Tô Tố chỉ nghe thấy một tiếng nổ nhỏ, ngay sau đó cô cảm thấy mặt mình hơi ấm nóng, cô mở choàng mắt thì nhìn thấy Hầu Tử trợn trừng, trên trán xuất hiện một cái lỗ lẫn lộn máu với thịt, cả người hắn đang dần dần nằm đè lên cô.
Tô Tố thất kinh, mở trừng mắt!
“A——”
Kính cửa sổ của khách sạn phút chốc bị đạp văng đi, ngay sau đó là một bóng người mặc đồ đen nhảy từ cửa sổ vào. Một chân anh đạp xác của Hầu Tử qua bên, nhìn thấy Tô Tố loang lổ máu tươi trên người, gương mặt thì thất kinh, anh kéo lấy cổ tay cô, ôm chặt cô vào lòng!
“Tô Tố!”
“Tiêu Lăng... Tiêu Lăng...” cái ôm quen thuộc làm cô ngừng gào thét, Tô9Tố túm chặt lấy tấm áo trước ngực anh, sự sợ hãi làm hai chân cô mềm nhũn ra, cô chỉ có thể túm chặt lấy cánh tay anh mới có thể chống đỡ được cơ thể đang run rẩy của mình, “Tiêu Lăng, Tiêu Lăng!”
“Đừng sợ, không sao, không sao rồi!”
Trên mặt cô lạnh man mác, anh đưa tay quệt đi những dòng nước, mặt cô đầm đìa nước mắt.
“Tiêu Lăng, em biết anh chắc chắn sẽ đến cứu em, em biết chắc chắn anh sẽ đến mà.”
“Ừ, anh đến rồi đây.”
“Tiêu Lăng, chết rồi, người này chết rồi...” Tô Tố hoảng loạn.
Tiêu Lăng như đột nhiên hiểu ra Tô Tố đang lo lắng điều gì, anh ôm chặt lấy cô, khẽ khàng an ủi, “Không sao, không sao, mọi chuyện cứ để cho anh, đừng lo lắng nữa, được không. Trên bắp tay em bị thương, mình đi xử lý vết thương đã!”
Tô Tố chợt hồi tỉnh mới nhận ra bả vai cô vô cùng đau đớn.
Cô hít một hơi thật sâu, máu vẫn đang tuôn ra ngoài.
Cùng lúc đó, Lãnh mạc cũng1mở toang cửa phòng, anh đem theo một đám người sau lưng, đứng trước cửa phòng.
Tiêu Lăng cảm thấy được cả mình cô đang run rẩy, anh cũng đau đớn vô cùng!
Ánh mắt anh lạnh buốt nhìn cơ thể nằm sóng xoài trên đất, ánh nhìn càng lúc càng trầm đi! Anh gần như không dám nhớ lại cảnh tượng khi nãy từ cửa sổ nhìn vào!
Tô Tố chỉ thiếu chút nữa thôi!
Chỉ thiếu một chút thôi!
Nếu anh đến muộn mấy giây nữa... anh không dám tưởng tượng, ở đây là cái gì đang đợi anh!
Tiêu Lăng bế xốc Tô Tó lên, anh đánh mắt cho Lãnh Mạc, ánh nhìn hất về phía xác chết trên nền đất, Lãnh Mạc nhanh chóng gật đầu hiểu ý.
“Tiêu Lăng, Tiêu Lăng...”
“Anh ở đây!” Tiêu Lăng bế Tô Tố, bước ra ngoài.
Lãnh Mạc ở phía sau, tay anh day day cặp lông mày, tay chỉ xuống dặn dò, “Đem xác hắn vứt vào trong rừng cho chó ăn!”
Lãnh Mạc móc điện thoại trên người Hầu Tử, nhìn thấy danh sách cuộc gọi trên máy, ánh nhìn hơi khó chịu, anh lấy ra số điện thoại gần đây được liên lạc gần nhất ném cho thủ hạ, “Cho người tra số điện thoại này, tra cho rõ đây là số của ai và thuộc vùng nào!”
“Vâng!”
...
Tiêu Lăng băng bó qua cho Tô Tố trong khách sạn, sau đó anh bế cô lên xe!
Tô Tố trải qua một ngày khó khăn, cơ thể cô đã sớm mệt nhừ, thêm chuyện mất máu làm cô càng mệt mỏi hơn. Cô vừa ngồi lên ghế phụ, đã thấy tróng mặt, ánh nhìn có chút loạng choạng.
Tiêu Lăng dịu dàng vuốt ve gò má cô, “Mệt rồi thì ngủ đi, khi mở mắt ra là có thể về nhà rồi.”
“Ừm!”
Cuối cùng Tô Tố cũng có thể yên tâm đi vào giấc nồng.
Đợi cô nhắm mắt lại, sự dịu dàng trên gương mặt Tiêu Lăng đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự âm u khó tả.
Tiêu Lăng mặt lạnh, khởi động xe!
Anh không đưa cô đến bệnh viện,nhìn thấy cô trong khi ngủ còn nhíu chặt lông mày, thi thoảng còn giật mạnh một cái, con tim anh đau quặn lại!
Anh thề!
Bất kể lần này kẻ đứng sau là ai, anh sẽ lột da rút gân kẻ đó mới hả dạ!