“Đi? Tô Tố cậu muốn đi?”
Tô Tố do dự 1 chút, nói chuyện về công việc cho 2 người nghe.
Trương Hân nghe xong trong lòng trùng xuống, “Ài, cũng tốt, đi xa qua nước ngoài cũng tốt, rời xa chỗ đau thương này cũng tốt, cậu còn có thể đi được, tớ có muốn trốn cũng không được, tớ chỉ than thở tí, các cậu sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt ấy, lại đây, chúng ta uống rượu, hôm nay không say không về.”
Tô Tố và Tiểu Hy nhìn nhau, gật đầu, “Được, không say không về.”
3 người phụ nữ ở căn phòng được bao uống các loại rượu.
Trắng có, đỏ có, bia có.
Trương Hân trực tiếp trộn 3 loại chung với nhau, đổ vào 1 bình chứa, đổ 1 ly lớn, “Uống.”
“Uống uống uống, uống xong tớ kêu trợ lý đưa chúng ta về.”
Người có tâm sự rất dễ say, Trương Hân như con cá nằm dài dưới đất ngủ, còn có Tiểu Hy và Tô Tố.
Lông mày anh nhíu chặt đem hai người phụ nữ vát lên xe.
Lên xe, Tôn Nguyên rất phiền não, nhà Tiểu Hy anh biết, “Cái này còn dễ, quan trọng là Tô Tố, anh lắc lắc vai Tô Tố, “Tô Tố, bây giờ chị sống ở đâu?”
“Tân Hải... khách sạn Tân Hải.”
Tôn Nguyên được ngón tay cái lên thể hiện sự đồng ý.
Cái này có thể.
Khách sạn Tân Hải là khách sạn của nhà anh.
Đầu tiên Tôn Nguyên lái xe đến khách sạn Tân Hải để đưa Tô Tố về, hỏi số phòng xong rồi để Tô Tố để lên giường lớn trong căn phòng, sau đó không quan tâm nữa, tiếp theo là Tiểu Hy, anh chống tay nhìn người phụ nữ đang say chảy nước miếng còn nói bậy bạ, lông mày nhíu chặt lại.
Người phụ nữ đáng chết này.
Vậy mà dám uống say đến dạng này.
Để cô ta ở nhà 1 mình thì không an toàn, Tôn Nguyên nghĩ nghĩ, trực tiếp mở phòng ở khách sạn, vát Tiểu Hy cùng vào phòng.
...
Tô Tố mơ 1 giấc mơ.
Tô Tố mở chăn ra, lần mở này, làm cả người cô lạnh băng.
Vậy mà cô.
Mặc đồ ngủ.
Tô Tố lập tức mở to mắt.
Tình hình hôm qua là sao? Cô và Tiểu Hy và Trương Hân đang cùng uống rượu, sau đó thì? Sau đó Trương Hân bị Lãnh Mạc đem đi, sau đó nữa? Tô Tố cố gắng nhớ lại, nhưng đầu rất đau, hoàn toàn không nghĩ ra sau đó xảy ra chuyện gì.
Cô lập tức nhảy lên giường, hai chân có chút đau, có chút mềm nhũn.
Loại cảm giác này... sắc mặt Tô Tố khẽ trắng, không lẽ... không lẽ tối qua cô làm ** rồi, là mơ sao?