Ra khỏi cửa Tiêu Lăng càng tỉnh táo hơn
Anh càng nghĩ càng sợ, nếu như anh thật sự lại lúc không tỉnh táo cùng Tiêu Diệp Lạc như thế nào đó, nếu như bị Tô Tố biết, cả đời này đều sẽ không tha thứ cho anh
Tiêu Lăng cắn chặt răng!
Chết tiệt!
Tiêu Lăng gọi thẳng đến phòng bao của quán rượu!
Tiêu Lăng một chân đạp vào cánh cửa!
Trong phòng Mộ Bạch vẫn đang ngủ, Lãnh Mạc và Tôn Nguyên hai người đang ở trong phòng nói chuyện, nghe thấy tiếng động lập tức ngoảnh đầu nhìn qua, Tôn Nguyên nhìn thấy Tiêu Lăng, ánh mắt mở to kinh ngạc, hoảng loạn vứt bỏ cốc rượu trên tay nhào đến người Tiêu Lăng, khoa trương lớn tiếng, “a a a, đại ca à, em còn nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa, anh có bị làm sao không, cái cô Tiêu Diệp Lạc đó có cưỡng đoạt anh không à? Em đều bị dọa chết rồi, a... đại ca anh làm cái gì vậy!”
Tiêu Lăng tức giận, tóm lấy cổ áo Tôn Nguyên, một đấm thẳng lên mặt cậu ta
“Oa oa oa, mặt của em!”
“Chết tiệt! ai khiến cậu giao tôi cho Tiêu Diệp Lạc hả, tôi đánh chết cậu!”
Tôn Nguyên gấp gáp lẩn trốn, “đại ca đại ca, anh nghe em giải thích, em không có cố ý, em cũng đá đuổi theo ra ngoài rồi, ai biết hành động của Tiêu Diệp Lạc nhanh như thế, đợi em ra ngoài rồi, bọn anh đều đã không còn, em còn nhờ Lãnh Mạc giúp em điều tra khách sạn nữa, xem bọn anh có mở phòng khách sạn không... đại ca, anh có bị Tiêu Diệp Lạc làm gì không, anh... trinh tiết vẫn còn chứ?”
“Cút!”
Tiêu Lăng kéo bỏ cà vạt trên cổ, khó chịu ngồi xuống sopha
Tôn Nguyên lần này thật sự có chút lo lắng rồi, anh không màng đến đau đớn trên mặt, xích lại gần Tiêu Lăng, nghi ngờ hỏi, “đại, đại ca, anh sẽ không thật sự bị Tiêu Diệp Lạc đạt được rồi chứ...”
Tiêu Lăng mập mờ nhìn cậu ta, “cậu nói xem!”
“Á...đại ca em xin lỗi anh, em không biết Tiêu Diệp Lạc không biết xấu hổ đến như thế, đại ca, vậy thì bậy giờ phải làm sao à, bố mẹ anh sẽ không ép anh cưới cô ta chứ, nếu như thật sự như thế, đợi chị dâu quay trở lại còn không băm em ra sao? A a, không muốn à, đại ca ý chí của anh làm sao có thể không kiên định như thế được, là bản thân anh không giữ vững à, không thế trách em được...”
Tiêu Lăng hứ lạnh nhạt
Lãnh Mạc không thể nhìn được nữa, một đạp đạp lên mông Tôn Nguyên, “nếu như Tiêu Diệp Lạc đạt được rồi, Tiêu Lăng có thể băm thẳng cậu rồi, sẽ chỉ đơn giản đấm cậu một cái sao?”
“A há?”
Tiêu Lăng tiếp tục hứ lạnh nhạt
Tôn Nguyên giờ mới yên tâm, xoa xoa mũi, ngồi trên ghế sopha cách xa Tiêu Lăng
Tiêu Lăng lúc này mới hỏi chuyện chính Lãnh Mạc, “tra ra chưa?”
“Máy bây vẫn còn chưa hạ cánh mà, đâu có nhanh như vậy!” Lãnh Mạc không thoải mái nói, “chỉ tra ra Tô Tố mau vé máy bay là bay đến NewYork, đợi sau khi hạ cánh mới có thể biết cô ấy tiếp tục sẽ đi đâu!” Lãnh Mạc nhìn thời gian, “cô ấy mua vé là vé bay thẳng! cần 14 tiếng đồng hồ, sáng hôm nay 11 giờ rưỡi cất cánh, tính ra thì, thế nào thì cũng phải 1 giờ rưỡi đêm mới có thể đáp xuống NewYork! Cậu gấp gáp cái gì!”
Tiêu Lăng hai bên trán rất đau rất đau!
Tô Tố bỏ đi vẫn chưa đến 12 tiếng đồng hồ, nhưng anh làm sao cảm thấy, thời gian trôi qua sao mà chậm vậy!
“Cậu cho người giúp tớ chú ý địa điểm chính xác của cô ấy, đừng làm phiền cuộc sống của cô ấy, cũng đừng để cô ấy nhận ra”
Lãnh Mạc kỳ lạ hỏi, “cậu không phải là đã chuyển tiền vào trong thẻ của cô ấy sao, đợi đến khi cậu kiểm tra thẳng cô ấy ở đâu rút tiền thì biết địa điểm chính xác rồi?”
Tiêu Lăng day day ấn đường cười khổ sở, “Lãnh Mạc, theo như tớ hiểu cô ấy, cô ấy sợ rằng... sẽ không động đến tiền tớ cho cô ấy!”
Lãnh Mạc phút chốc không nói lời nào nữa!
Anh rót rượu đưa cho Tiêu Lăng, “tớ lấy được tin tức phút đầu tiên thông báo cho cậu!”
“Được!”
...
Không có tình thú!
Tiêu Lăng đã bỏ đi rất lâu, trong đầu của Tiêu Diệp Lạc vẫn hồi âm câu nói đó!
Đây là sự sỉ nhục rất lớn của một người phụ nữ!
Tiêu Diệp Lạc khắp người không ngừng run rẩy, bên tai là tiếng cánh cửa vừa rồi bị đóng mạnh!
Chiếc chăn trên người tuột xuống, Tiêu Diệp Lạc đứng sững sờ ở giữa căn phòng, gió lạng buốt theo cửa sổ cuốn vào trong, lạnh buốt khiến toàn cơ thể cô không ngùng run lên, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi rượu của anh ấy, nhưng người của anh thì đã không còn!
Đôi chân cô mềm nhũn, ôm lấy mặt ngồi phịch xuống sàn!
Cô không hiểu!
Tại sao!
Tại sao Tiêu Lăng uống đến mức người cũng không nhận ra, vẫn có thể xác định phân biệt ra cô không phải là Tô Tố, cô cũng là người phụ nữa, cơ thể của cô tuy không nóng bỏng như Tô Tố, nhưng cô một người phụ nữ yếu mềm thơm ấm, đã đưa lên trước mặt anh ấy rồi, anh ấy còn có thể không động đến một chút nào!
Tình yêu...
Anh ấy thật sự yêu Tô Tố vậy sao!
Nhưng Tô Tố đã bỏ đi rồi à! Cô ta đi rồi, không biết khi nào mới quay trở lại, cũng có thể... cả đời này đều không quay trở lại! chẳng lẽ cô ta cả đời này không quay lại, Tiêu Lăng cũng vì cô ta giữ thân cả một đời sao!
Tiêu Diệp Lạc lau nước mắt nhưng ngăn không nổi rơi xuống, trong lòng đau đớn như bị xé rách!
Cô cũng không biết ngồi trong phòng bao lâu, cuối cùng cơ thể giá lạnh đóng băng dường như không có cảm giác nữa!
Tiêu Diệp Lạc run run rẩy rẩy từ trên sàn bò dậy, tê liệt bắt đầu khoác lên người y phục! căn phòng lạnh giá giống như một hầm lạnh, lạnh buốt cắt xương, Tiêu Diệp Lạc thực tế không có cách nào tiếp tục ở lại, cô mặc xong quần áo, sững sững đóng cánh cửa lại, lái xe về nhà cổ!
Nhà cổ là nơi duy nhất cô có thể nhận được an ủi!
Ở đây, có tàn tích cuộc sống đã qua của cô và Tiêu Lăng, cũng cótất cả hội ức đẹp đẽ của bọn họ!
Cô vừa mới đi đến cửa phòng khách, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi nhau rất lớn!
“Em không ly hôn, em tuyệt đối sẽ không đồng ý ly hôn!”
“Tôi nói rồi, hôn nhân này tôi quyết phải ly hôn!”
Tiêu Diệp Lạc dừng bước chân, dựa vào khoang cánh cửa, sững sờ nhìn vào tình hình trong phòng khách, bước chân không thể bước tiếp nữa phân!
...
Trong phòng khách, Tiêu Quốc Cường và Tiêu mẫu hai người tranh đấu!
Không!
Đích thực phải nói là, chỉ có một mình Tiêu mẫu tranh đấu!
Sắc mặt của Tiêu Quốc Cường thản nhiên ngồi trên ghế sopha, mà Tiêu mẫu đứng trước mặt ông ấy, sắc mựt tức giận đỏ ửng!
“Tiêu Quốc Cường, anh tại sao quyết phải ly hôn với em không xong!”
“Tôi nghĩ rằng nguyên nhân cô đã đủ hiểu rồi chứ!”
Tiêu mẫu khoảng thời gian này sắp bị giày vò điên lên rồi, cô nói tuột ra khỏi miệng, “Tiêu Quốc Cường, anh làm sao xứng đáng đối với tôi, năm đó khi anh và tôi cùng bên nhau thì nói thế nào, anh nói sẽ cả đời đối tốt với tôi, cả đời chiều chuộng tôi yêu tôi, cho dù ngày hôm nay tôi biến thành thế này, chẳng nhẽ anh cảm thấy không có một phần “công lao” của anh sao!”
“Đích thức có một phần trách nhiệm của tôi!” Tiêu Quốc Cường ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ, “vì vạy, tôi bây giờ không tính tiếp tục mặc kệ cô nữa. Trương Thục Phân, duyên phận của chúng ta đã đến đoạn cuối rồi!”
Tiêu mẫu hét lên, “lúc tôi đi theo anh tuổi còn ít như thế, bây giờ hoa tàn ít bướm rồi anh muốn bỏ tôi đi, tôi nói cho anh biết, cửa cũng không có!”
“Tôi nói lại một lần nữa, tất cả tài sản dưới tên của tôi đều có thể cho cô, bây giờ tôi chỉ cần xin ly hôn!”
“Vậy còn Diệp Lạc thì sao? Diệp Lạc như thế nào!”
“Diệp Lạc con bé đã 26 tuổi rồi, có thể tự chăm sóc bản thân, con bé tình nguyện theo cô, tôi không có gì để nói, nếu như muốn theo tôi, vậy thì tôi cũng sẽ làm hết trách nhiệm của mộ người bố, chăm sóc tốt cho con bé!”
“Không! Tôi vẫn không muốn ly hôn!”
“Sẽ không theo ý của cô!” Tiêu Quốc Cường từ trên ghế sopha đứng dậy, anh cao hơn Tiêu mẫu một cái đầu, đứng lên bỗng chốc từ trên cao nhìn xuống, “những thứ ly hôn phải cần tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ngày mai hẹn gặp lại ở cục dân cư”