Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 438

Lão gia tử rất nhanh liền trở về, nhìn thấy con trai cả và con dâu cả, ông cũng kích động không thôi.

“Ba...” 

Tiêu Quốc Chinh và Tiêu phu nhân đồng thời lên tiếng.

“Tốt tốt tốt, cuối cùng đã về nhà rồi!” Lão gia tử nắm tay hai người lại, một hồi lâu cũng không buông ra, “hai đứa tụi con, ba thì không kì vọng hai con có thể đổi nghề rồi, nhưng cũng phải thường xuyên về nhà chứ, nha đầu rất nhớ hai người, biết hai người trở về, buổi tối kích động đến ngủ không được. Còn có lão già này, nói không chừng đi vào bất cứ lúc nào...”

“Ba!” Tiêu Quốc Chinh ngắt lời ông, “ba nói lời xui xẻo gì đấy, ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Ai... đừng không dám đối mặt với1hiện thực nữa, con người, đến một độ tuổi nhất định sinh lão bệnh tử chẳng phải là chuyện thường gặp sao!” Lão gia tử lại nghĩ rất thoáng, nắm chặt tay hai người lại, có chút kích động mà nói rằng, “tốt quá! tốt quá, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi, phải rồi, gặp cháu dâu của tụi con chưa.”

“Gặp rồi, người ba nhìn trúng đương nhiên là không tệ, ánh mắt thằng nhóc thối đó cũng không tồi, vận may cũng rất tốt.”

“Ha ha, đương nhiên rồi.”

Lão gia tử kéo hai đứa nhỏ từ sau lưng ra, “Cảnh Thụy Tiểu Thất, mau kêu người đi.”

“Chào ông nội, chào bà nội!”

Tiêu Quốc Chinh ngẩn người đứng nhìn hai đứa nhỏ đó, trong nháy mắt liền mặt mày rạng rỡ, “ai da, nhìn nhóc con này xem,1giống y chang thằng nhóc thối lúc nhỏ, tiểu nha đầu cũng rất đáng yêu. Nào nào nào, cho ông nội ôm một chút, Cảnh Thụy phải không, mới năm tuổi mà cao thế rồi à, sau này có thể làm người lính đấy!”

Tô Tố nhìn cảnh tượng tràn đầy ấm áp này, nụ cười trên khóe miệng cũng càng ngày càng rõ lên.

Cô có chút ngẩn ngơ.

Dường như người trước mắt này mới là ông bà nội ruột của Cảnh Thụy và Tiểu Thất.

Vợ chồng Tiêu Quốc Cường hai người chưa từng bồng qua hai đứa nhỏ, càng không nể mặt họ gì cả, so với nhau, quả thật không thể so được!

Vào buổi tối Tô Tố mới biết được, hai vợ chồng Tiêu Quốc Chinh, một người là thượng tướng, là tư lệnh viên của tổng bộ lục quân, quanh năm làm việc tại bộ đội5Kinh Thành. Còn người kia là thiếu tướng, quanh năm làm việc tại một quân khu nào đó đảm nhiệm chức vụ của tham mưu trưởng.

Sau khi Tô Tố biết được quả thật rất kinh ngạc.

Hai vợ chồng này cũng quá thánh rồi đấy!

Nhất là Tiêu Quốc Chinh!

Tư lệnh viên của tổng bộ lục quân!

Cấp bậc đại tướng quân đấy, cao hơn cấp chính bộ, cấp chính bộ cũng tức là chủ tịch tỉnh, thấp hơn cấp phó quốc, tuy cấp bậc không cao, nhưng binh quyền trong tay rất kiên vững, nếu là cổ đại thì ông chính là đại tướng quân nắm binh quyền!

Tô Tố lần nữa hiểu ra tại sao Tiêu gia lại thánh như vậy!

Có hai nhân vật này ở đây, đủ để đảm bảo Tiêu gia đứng vững mười mấy năm nay.

...

Vào ngày thứ hai Tiêu Lăng và Tô Tố2sẽ kết hôn, đêm hôm đó mấy người Tiêu Lăng Lãnh Mạc bọn họ chơi trong khu giải trí của khách sạn, nói là tiệc tạm biệt độc thân gì đó, Tô Tố không có tham gia, mặc cho mấy người đàn ông tự đi chơi.

Tối hôm đó, Tiêu Lăng cả người đầy mùi rượu về phòng.

“Sao lại uống nhiều như vậy?”

“Vui vẻ mà, anh đây còn đỡ, ngoại trừ Lãnh Mạc ngàn ly không say ra, Mộ Bạch và Tôn Tử bọn họ đều say cả rồi.” Tiêu Lăng ôm chặt Tô Tố, anh vùi mặt vào hõm cổ cô hít một hơi thật sâu, “ưm... bà xã em thơm quá!”

Mới tắm xong đương nhiên thơm rồi, Tô Tố đẩy Tiêu Lăng ra, “anh cũng đi tắm đi.”

Tiêu Lăng cười hì hì, “chúng ta cùng đi!”

“Em tắm rồi... A9! Tiêu Lăng anh làm gì vậy mau thả em xuống!”

Tô Tố còn chưa nói xong liền bị Tiêu Lăng khiêng lên, bước vào phòng tắm, anh miệng đầy hơi rượu mà nói, “tắm qua rồi thì tắm thêm một lần nữa.”

Cuối cùng của cuối cùng, Tô Tố là bị Tiêu Lăng ôm từ trong phòng tắm ra, bởi vì cô thật sự không còn sức để đi nữa.

Nằm lên giường, đầu vừa chạm gối, Tô Tố liền ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai!

Ngày tân hôn!

Lúc trời vẫn chưa sáng tiếng chuông ngoài cửa đã bắt đầu vang lên rồi, Tô Tố buồn ngủ đến hoàn toàn không mở mắt ra được, “ưm...”

“Tô Tố, dậy,mau!”

“Tiêu Lăng?”

“Ừm!” Tiêu Lăng đã mặc xong quần áo, anh vỗ nhẹ đầu của Tô Tố, “bên ngoài Trương Hân bọn họ đang kêu1em đấy, dậy mau.”

Tô Tố toàn thân nhức mỏi, dụi dụi mắt mới thức dậy, “mấy giờ rồi?”

“Năm giờ mấy rồi, dậy mau, chuẩn bị phải trang điểm rồi!”

Tô Tố không tình nguyện mà bò dậy từ trên giường, bầu trời của Tam Á sáng hơi sớm, lúc này chỉ mới năm giờ mấy thôi, bên ngoài đã lờ mờ sáng rồi, cô ngồi dậy, cảm thấy eo lưng nhức mỏi, liền lườm Tiêu Lăng một cái, “đều tại anh!”

Hôm qua uống say rồi nổi điên lên giày vò cô, hại cô hôm nay không còn chút sức lực.

Tiêu Lăng áy náy mà cười lên, in một nụ hôn lên trán cô, “phải phải phải, đều tại anh, đợi sau khi hôn lễ kết thúc chúng ta ngủ tiếp được không, bây giờ mau đi thay quần áo trang điểm.”

Tô Tố kìm nén cơn buồn ngủ lại bò dậy từ trên giường.

Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong mặc quần áo rồi bước ra phòng, mấy người đàn ông Tiêu Lăng đã rời khỏi rồi, ngay cả hai nhóc con đó cũng thức dậy thay xong quần áo, nhìn thấy Tô Tố, Tiểu Thất nhịn không được nói, “Mami, mami lười quá, ngay cả Tiểu Thất cũng dậy rồi.”

Tô Tố chỉ có thể ngại ngùng mà cười.

Trương Hân và Tiểu Hy hai người đã thay lễ phục của phù dâu, hai người mặc chiếc lễ phục màu hồng tới đầu gối, tóc tết lên, trên mặt trang điểm nhẹ, trông vô cùng xinh đẹp.

Sau khi Tô Tố gặp hai người họ liền hối hận.

“Thật không nên tìm hai đại mỹ nữ các cậu làm phù dâu, đoán không chừng lát hồi tất cả mọi người chỉ ngắm hai cậu thôi.”

“Xì... cậu bớt đi.” Tiểu Hy đem áo cưới đưa cho cô, “cho dù cậu mặc đồ bình thường cũng rất xinh đẹp rồi, mặc áo cưới lên chỉ càng đẹp hơn mà thôi, mau đi thay áo đi, thay xong áo còn phải trang điểm nữa.”

Tô Tố làm mặt quỷ, ôm chiếc áo cưới đi vào phòng thay.

Tiêu Lăng sớm đã kiếm sẵn nhà tạo hình, nhà tạo hình căn cứ vào kiểu áo cưới của Tô Tố mặc rồi làm kiểu tóc cho cô, sau đó mới trang điểm.

Vì không muốn làm dơ áo cưới, còn cố tình khoác chiếc áo ngoài lên áo cưới.

Trang điểm là một quá trình dài đằng đẵng.

Thợ trang điểm ở trên mặt Tô Tố tô tô vẽ vẽ hơn hai tiếng, mới trang điểm xong.

Tô Tố nhịn không được nhìn vào bản thân ở trong gương.

Kĩ thuật của thợ trang điểm rất tốt, rõ ràng trên mặt bôi rất nhiều phấn, nhưng từ trong gương hoàn toàn nhìn không ra, trông như đang để mặt mộc, không có trang điểm đậm đặc, vô cùng tươi mắt tự nhiên.

Đồ trang sức là trang sức thủy tinh màu xanh lam phối hợp với kim cương màu lam đính trên áo cưới, mái tóc dài mượt dùng kẹp tết lên, phối hợp với áo cưới trông vô cùng xinh đẹp.

“... đẹp quá!”

Thợ trang điểm cũng kinh ngạc, “thật sự rất đẹp, da của Tô tiểu thư rất tốt, ngũ quan cũng rất cân đối, hầu như không cần chải chuốt trang điểm gì cả, thật ra cho dù là mặt mộc cũng không tìm thấy chút khuyến điểm nào cả.

Tô Tố nhếch miệng mỉm cười.

Môi cô thoa son màu hồng, khi cười lên trông có vẻ ngọt ngào hơn.

Không biết từ lúc nào Tiêu Lăng đã xuất hiện sau lưng cô, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô, cả người ngơ ra.

Gò má Tô Tố đỏ lên, quay đầu nhìn anh, “sao anh lại đến đây, ở bên ngoài không bận sao?”

“Bận!” Tiêu Lăng ôm cô từ phía sau, “nhưng mà cho dù bận đến mấy cũng phải qua xem bộ dáng bà xã mặc áo cưới với trang điểm chứ.”