Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 431

“Giấy chứng nhận?”

Đầu Tô Tố có chút khó thở, chưa phản ứng lại. 

Cô ta từ trên giường bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa đã được mở ra, bên ngoài cửa sổ còn có một lớp màng xám xám, ngay cả đèn đường trong nhà cũ vẫn chưa tắt. Gió thổi rất lớn, các nhanh cây đang run rẩy rất lợi hại, Tô Tố nhìn cũng cảm thấy lạnh. Cô ta quấn chặt cái chăn trên người mình và ngáp, “Bây giờ mới mấy giờ, chắc Cục dân sự chưa mở cửa đâu?”

“6 giờ mấy rồi”

“Chỉ mới 6 giờ mấy, đừng lo lắng, Cục dân sự người ta 9 giờ mới mở cửa làm việc... Tiêu Lăng, em mệt quá, cho em ngủ thêm một chút được không?”

Tối hôm qua không biết là Tiêu Lăng đã chịu đựng những kích động gì, buổi tối đã ngủ thiếp đi rồi. Anh ta lại bật dậy “xoa bóp” cô ta một chút và làm một trận. Cô cũng không biết cô khi nào ngủ, chỉ cảm nhận vừa chợp mắt thì đã bị Tiêu Lăng đánh thức rồi.” 

Tròng mắt Tô Tố đỏ đỏ, nằm sấp trong chăn lười đến không muốn bật dậy, “Tiêu Lăng ơi, buồn ngủ quá...”

“Mau dậy đi.” Tiêu Lăng vỗ mông cô ta, “Ở bên Cục dân sự anh đã gọi điện từ tối qua để chào hỏi họ, chúng ta đi đến sớm và nhận giấy chứng nhận sớm. 

Uuu...

Sao mà cuộc đời cực khổ thế này

Tô Tố miễn cưỡng bật dậy từ giường, cô ta chưa tỉnh giấc, cơ thể lỏng lẹo, một chút sức lực cũng không có, đôi mắt sững sờ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào giấc ngủ. 

“Mau chóng dậy tắm rửa thay đồ.”

“Không có sức lực...”

Tiêu Lăng không nói lời nào, trực tiếp lấy một bộ đồ từ trong tủ quần áo ra, đỡ lấy bắp tay của cô để lên ngồi cạnh giường và tiện tay cởi bộ đồ ngủ trên cơ thể cô ta. 

Tô Tố hoàn hồn lại, lập tức tỉnh dậy, cô ta nhìn chằm chằm Tiêu Lăng và đôi tay ôm lấy cơ thể, “Anh làm gì vậy?”

Tiêu Lăng nực cười

Anh ta còn làm được gì, chẳng phải muốn vội vã thay quần áo cho cô ta sao, sau đó hai người đi nhận giấy chứng nhận. 

Anh ta đâu phải sói, sáng sớm không đi nhận giấy mà lại trở thành thú hoang à. 

“Tất nhiên là thay đồ cho em, dọn dẹp đồ đạc trước 7 giờ, sau đó xuất phát đi Cục dân sự.”

“Oh, để em tự làm, hehe, tự làm được” Tô Tố khó xử gãi đầu. 

Thì ra là hiểu lầm 

Cô ta còn tưởng rằng mới sáng sớm Tiêu Lăng đã muốn làm gì rồi, cô ta mệt chết, không có sức lực để làm thêm một trận với anh ta. 

Tô Tố từ trên giường nhảy xuống. 

Đang định thay quần áo, nhìn thấy quần áo Tiêu Lăng chuẩn bị trên đầu giường, cầm lên và nhìn, khoé miệng nhếch lên, “Cái này là cái gì đây?”

“Quần áo em mặc hôm nay?”

“Hả... Tiêu Lăng, anh có muốn phô trương như vậy không...”

Những đống đồ trên đầu giường, từ áo lông đến quần bao gồm đôi giày để cạnh chân, toàn bộ đều là màu đỏ.

Mẹ ơi...

Cô còn không thể hình dung ra được, cả một bộ này mặc lên người kết quả sẽ như thế nào. 

Tưởng tượng ra cũng cảm thấy kinh dị. 

Tô Tố nuốt nước miếng, ném quần áo sang một bên, “Không được không được, bộ đồ này không thể mặc.”

“Tô Tố... theo phong tục thì hôn nhân đều phải mặc màu đỏ.” Tiêu Lăng tóm lấy cô ấy, dỗ cô ta với giọng điệu nhẹ nhàng, “Chúng ta hãy một bức tranh mà tô nên một màu sắc, long trọng một chút được không?”

“Nhưng cũng không nhất thiết phải đỏ từ đầu đến chân đâu...”

Mặc như thế đi thì ước tính sẽ bị người khác cười chết, thì kết quả như là một cây thông giáng sinh biết chuyển động vậy.

Tô Tố nhìn Tiêu Lăng, hôm nay Tiêu Lăng cũng ăn mặc rất trang trọng, trong đống quần áo của anh ta nhiều nhất là vest màu đen, nhưng hôm nay lại mặc một bộ vest màu đỏ đậm. Anh ta thậm chí đã tắm rồi, tinh thần cả người rất sản khoái, kể cả tóc cũng được tạo hình. 

Đây là dậy từ lúc nào chuẩn bị rồi đây. 

Không lẽ là không ngủ.

Giấy chứng nhận à...

Hình như nên trang trọng một chút, Tô Tố bàn luận với Tiêu Lăng, “Không thôi chúng ta như vậy đi... Tiêu Lăng, chiếc quần đổi sang màu đen được không? Còn lại thì em chịu.”

Chiếc quần cũng màu đỏ thì cô ta không thể chịu được. 

“Vậy... cũng được”

Cuối cùng của cuối cùng, Tô Tố mặc một chiếc quần màu đỏ rực, một bộ áo lông ôm sát người màu đỏ tươi, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác vest dài màu đỏ, may mắn thay có chiếc quần ôm màu đen cứu lấy cô ta, có được chiếc quần đen này thì đôi giày cao gót màu đỏ cũng không thể khó chấp nhận được. Sau khi Tô Tố tắm xong, trang điểm nhẹ nhàng, phối thêm một chiếc mũ len màu đen trên đầu, kiểu phối này khiến cô ta trông hiện đại hơn nhiều rồi.

Sau khi tắm xong thì có tinh thần hơn rồi, hai người dọn dẹp xong, trời vẫn chưa thực sự sáng. 

Phía dưới lầu rất yên tĩnh, mọi người chưa ai thức dậy.

Tô Tố và Tiêu Lăng ra đến phòng khách của biệt thự, Tô Tố lúc đó rung người. 

Xựt...

Lạnh quá

Tiêu Lăng đã chuẩn bị trước, chiếc khăn choàng trên cổ tay choàng lên cổ cô, “Đừng cảm lạnh.”

“Anh lạnh không?”

“Không lạnh”

Lúc này anh ta cảm thấy không lạnh, trái tim bây giờ giống như một mặt trời nhỏ, ấm áp như thế nào. 

Hai người vào nhà xe lấy xe

Tiêu Lăng lựa một chiếc xe màu đỏ rực, Tô Tố ngồi vào ghế phụ, khoé miệng còn đang co giật. 

Ngay cả chiếc xe cũng phải chọn màu đỏ...

Bắt đầu khởi động, lái xe lên đường, Tô Tố chợt nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, sổ hộ khẩu có mang theo không? Sổ hộ khẩu không có trên người em, làm sao chúng ta nhận giấy chứng?”

Làm thế nào không có sổ hộ khẩu

Tiêu Lăng vừa lái xe vừa rút ra một cái túi từ trong xe, “Xem xem đây là cái gì?”

Tô Tố nhìn anh đầy nghi ngờ, cầm lấy cái túi và mở ra xem. 

Horrr

Hai cuốn sổ hộ khẩu đỏ rực đang nằm lặng lẽ ở bên trong kìa. 

Tô Tố nhanh chóng lấy sổ hộ khẩu ra, mở ra xem, đây không phải là sổ hộ khẩu của cô ta sao.

“Anh, anh lấy nó từ đâu...”

“Đương nhiên là từ chỗ Tô Đại Khuê”

Anh muốn kết hôn với Tô Tố, làm thế nào có thể bỏ qua sổ hộ khẩu, cái việc quan trọng như thế, sớm đã đi tìm Tô Đại Khuê để lấy sổ hộ khẩu của Tô Tố rồi. 

“Tiêu Lăng...” Tô Tố đôi mắt sáng rực nhìn Tiêu Lăng. 

“Sao nào, cảm động rồi à?”

“Ừa”

Tiêu Lăng nực cười và nhìn cô, sau đó tiếp tục tập trung vào việc lái xe, hai ngày trước tuyết rời, nhiệt độ giảm xuống, tuyết đã đóng thành băng, trong lòng Tiêu Lăng đang háo hức nhưng xe vẫn đang chạy rất ổn định. Anh ta nực cười và nói với Tô Tố, “Nếu mà cảm động thì trao hết cảm xúc cho anh nào.”

Tô Tố che miệng cười

Hai người lái xe trong vòng một tiếng đồng hồ mới đến được Cục dân sự. 

Lúc đến nơi thì trời đã sáng rồi.

Đã có nhân viên chờ trong Cục dân sự rồi, nhìn thấy Tiêu Lăng và Tô Tố lập tức tiến về phía trước mời vào, “Tiêu thiếu... mau mời vào.”

“Ừm”

Tiêu Lăng nắm tay Tô Tố, đi theo chỉ dẫn của nhân viên.

Tô Tố và Tiêu Lăng được nhân viên đưa đến một căn phòng, Tô Tố đi đến cửa phòng thì thấy vài chữ “Nơi đăng ký kết hôn”, cuối cùng cũng có cảm giác thực tế, cô vừa nãy còn khá nhàn nhã và đột nhiên lúc này lại trở nên lo lắng. 

“Tiêu Lăng...”

“Tô Tố, ngoài trừ những lời hối hận, những điều còn lại anh đều chấp nhận.”

Làm thế nào có thể hối hận. 

Trong lòng Tô Tố tim đập “Peng peng peng”, đứng trước cửa phòng đăng ký kết hôn, lòng bàn tay lo lắng đến toát mồ hôi, “Em, em cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, không, không thì chúng ta tổ chức hôn lễ trước, hôn lễ làm xong thì đến đăng ký?”