Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 406

Cái này...

Cái này, cái này, cái này

Tô Tố nuốt nước miếng. 

Mẹ ơi, cái này là bao nhiêu con số 0 đây, cô đếm đến hoa mắt cũng chưa đếm xong, cả đời cô ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. 

Tô Tố như đang cầm củ khoai nóng, bất an nhìn vào Lão gia tử. 

Lão gia tử nhìn phản ứng của Tô Tố, cười rất cởi mở. 

“Ông nội...”

“Nha đầu, con không thể trốn tránh.” Lão gia tử cười và nói, “Tuân thủ theo quy tắc của nơi này, con đến nhà chúng tôi qua năm mới, đúng ra là phải gói một gói lì xì lớn cho con, bây giờ mặc dù con với Tiêu Lăng chưa cưới nhưng trong lòng ông đã xác định rằng con là cháu dâu của ông rồi, đây là những gì con đáng nhận được.”

Tô Tô tê liệt da đầu. 

Cặp vợ chồng mới cưới, nhà gái đến gia đình nhà trai qua năm mới, chắc chắn sẽ nhận được một gói lì xì lớn, nhưng... cũng không thể lớn đến thái quá, kinh ngạc như vậy. Với lại lì xì chủ yếu là do ba mẹ chồng chuẩn bị, dù thế nào đi chăng nữa cũng không phải do ông nội đưa. 

Trong lòng Tô Tố có chút không muốn. 

Ông nội đã lớn tuổi như vậy, đâu ra có nhiều tiền như vậy. 

Tô Tố nhìn vào Tiêu Lăng yêu cầu sự giúp đỡ, do dự liệu có nên trả lại tấm séc cho ông nội không. “Ông nội cho em, em cầm lấy đi.”

“Cầm, cầm lấy?”

“Đương nhiên” Tiêu Lăng lấy tấm séc nhét vào lại bao lì xì, sau đó cầm bao lì xì nhét vào túi của Tô Tố, “Ông nội không dễ gì mới hào phóng một lần như vậy, như thế nào đi chăng nữa cũng phải cất vào, không thôi muốn làm mất mặt ông nội sao.”

“Nhưng mà...” Tô Tố hạ thấp giọng nói, “Ông nội lớn tuổi như vậy, số tiền này nên giữ lại dưỡng lão...”

“Phụt...”

“Anh cười cái gì” Tô Tố không hiểu. 

“Em đừng nghĩ rằng ông nội nghèo như vậy, lương hưu của ông không có nhiều cũng đúng, nhưng ông nội chúng ta là ai, đầu tư cao cấp, những năm qua ông đã để lại bao nhiêu tài sản cho gia đình anh đều không biết có bao nhiêu, phòng sách em cũng đã vào qua rồi, những bức tranh và bình hoa nhìn ra là hàng thật chứ?

Tô Tố gật đầu, lão gia tử làm sao có thể thu thập đồ giả. 

Tiêu Lăng vỗ vai cô, “có giá trị hơn những bức hoạ đó chính là những cuốn sách, lão gia tử thích thu thập những đồ này, có những loại bản thảo ngưng xuất bản viết bằng tay, giá vị là vô lượng. Cho nên là, em yên tâm, tặng cho em tấm séc này, ông nội tuyệt đối không thể trở nên nghèo đâu.”

Một bản thảo ngừng xuất bản có một số nguyên nhân là do thiếu người mua, cho nên ngừng sản xuất, cũng có một số nguyên nhân trên. Phiên bản hiện tại đã hết bản in, hàng lẻ thiếu. 

Tô Tố có chút ngơ ngác. 

Lão gia tử cũng giấu sâu không để lộ à. 

Cô nghe được lời nói của Tiêu Lăng, mới an tâm nhận lấy lì xì. 

Sau đó, lão gia tử lại kêu người hầu trong biệt thự đến, những người ở dưới phòng khách lớn đứng xếp thành nhiều hàng thống nhất, cũng cỡ vài chục người, lão Trần phát cho đám người đó những bao lì xì đã chuẩn bị trước đó, lão gia tử cười và nói, “Các ngươi đều là những người già trong biệt thự rồi, cũng biết quy tắc trong biệt thự này. Nhận những phong bì này rồi về nhà mua đồ tết đi, sau khi ăn tất niên xong thì các người có thể về nhà rồi, mồng bảy có thể đến làm việc rồi. 

“Cám ơn lão gia tử”

Lão gia tử mỉm cười và vẫy tay, vài chục người hầu vui vẻ và đi ra ngoài. 

Lão gia tử phát lì xì phát rất vui vẻ, vợ chồng Tiêu Quốc Cường cuối cùng cũng được thể hiện, hai vợ chồng họ đã chuẩn bị hai phong bì lì xì, một cái cho Tiêu Khả, một cái cho Tiêu Lăng. 

Tiêu Khả khó xử, cầm cũng không được mà không cầm cũng không được. 

“Cái đó, thím ơi, con lớn như vậy rồi, không thể lấy lì xì của thím nữa.”

“Chỉ cần chưa kết hôn, thì trong mắt thím đều là đứa trẻ, mau nhận lấy.”

Tiêu Khả bất lực chỉ có thể cầm lấy. 

“Tiêu Lăng, đây là lì xì mẹ cho con, con lấy không?”

Tiêu Lăng nhìn Tô Tố và hai đứa con, chậm rãi lấy lì xì từ lấy mẹ Tiêu, “Cám ơn mẹ” lì xì vừa đến tay, Tiêu Lăng liền lấy lì xì bao gồm cả lì xì vừa nãy ông nội cho anh ta, đều đưa cho Tô Tố, anh ta không quan tâm nét mặt không tốt của mẹ Tiêu, mỉm cười và nói với Tô Tố, “Gia đình chúng ta sau này em làm chủ, tài chính tiền nông đều đưa cho em, sau này nhớ phát tiền tiêu vặt cho anh nha.”

Tô Tố ngạc nhiên nhìn anh ta. 

“Mau cầm lấy.”

Lão gia tử cũng nói giúp, “Đúng đúng đúng, nha đầu, con mau lấy đi, người đàn ông giữ nhà không đáng tin cậy, phụ nữ kĩ tính hơn, sau này tiền của Tiêu Lăng và người của cậu ta đều cho con quản lí hết.”

Hai ông cháu, một người hát một người hợp, cuối cùng cũng giải quyết được cảnh tượng khó xử này. 

Tô Tố cầm lấy lì xì, trái tim ấm áp. 

Thật ra cô ta hoàn toàn không bận tâm về việc vợ chồng Tiêu Quốc Cường cho hay không cho cô và con cô lì xì, dù có cho thì nghĩ đến chuyện lúc sáng mẹ Tiêu nói với cô ta, trong lòng cô ta cũng không cảm thấy vui, không cho cô thì cô cũng không đòi hỏi, mặc dù hai người họ không thích nhau, nhưng cô vẫn vì sự quan tâm Tiêu Lăng mà cảm thấy ấm áp. 

Còn mẹ Tiêu, nét mặt có hơi phát xanh. 

Ban đầu ba ta chỉ chuẩn bị hai bao lì xì, để cho Tô Tố ngượng ngùng, đâu ngờ rằng cảnh tượng lại thành ra như vậy. 

Bởi vì thành phố A chỉ định rõ ràng, trước 12 giờ khuya không được đốt pháo hoa, cho nên trên bầu trời vẫn chưa có pháo hoa. 

Trong đêm giao thừa, phải làm theo phong tục, cho nên cả gia đình tụ tập ở ghế sofa ở phòng khách để xem lễ hội mùa tết. 

Xem đến một nửa thì mí mắt của hai đứa con bắt đầu đánh nhau, Tiêu Lăng và Tô Tô đưa hai đứa nhỏ vào phòng nghỉ ngơi, vừa mới xuống lầu thì nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ Tiêu và lão gia đầu. 

“Ba, con và Quốc Cường thương lượng rồi, tối hôm nay cùng ba đón giao thừa, ngày mai chúng con phải về mỹ rồi.”

Lão gia tử nhanh chóng trả lời, “Được, hai con cũng nên về rồi.”

Nét mặt mẹ Tiêu có chút khó coi, nhưng cũng nhịn và không tức, cô hít một hơi thật sâu, “Diệp Lạc một mình ở Mỹ con cũng không an tâm, qua 12 giờ thì Diệp Lạc nên gọi về chúc ba năm mới rồi.”

“Con bé chúc hay không chúc thì ba cũng không để tâm, để cho con bé tự lo cho bản thân là được.” Lão gia tử lạnh lùng nói. 

Mẹ Tiêu lúc đó im miệng không nói lời nào. 

Không đồng quan điểm không nói nhiều lời, như là đang nói tình huống của họ bây giờ. 

...

Tô Tố lập tức chú ý vào biểu cảm của Tiêu Lăng, nghe thấy mẹ Tiêu trong miệng đề cặp đến “Diệp Lạc” nét mặt anh ta đột nhiên bị, nhưng cũng rất nhanh hoàn hồn lại, Tô Tố trong lòng yên tâm. 

Buổi biểu diễn cũng không có tâm trạng để xem nữa, Tiêu Lăng và lão gia tử nói với nhau, “Ông nội, con đưa Tô Tố ra ngoài một lúc, ở đây...”

“Được được được.” Lão gia tử nghe thấy nửa câu thì lập tức gật đầu đồng ý, “Hai người trẻ tuổi như các con không xem nổi biểu dẫn nữa, đứa con cũng ngủ rồi, đi ra ngoài lãng mạn chút cũng khá tốt, mau chóng đi đi, người hầu trong biệt thự đều nghỉ ngơi về nhà rồi, đừng về trễ quá là được.”

“Dạ vâng.”

Tiêu Lăng choàng một chiếc khăn cho Tô Tố, lại hét lên với cô ấy, “Mặc dày một chút, chúng ta đi ra ngoài một lát, lập tức về ngay.”

Tô Tố vừa mặc áo khoác, vừa mang giày, “Đi đâu hả?”

Hôm nay thêm giao thừa, cô ta không nghĩ được Tiêu Lăng đưa cô ấy đi đâu. 

“Đi rồi em sẽ biết”

Rất bí mật

Tô Tố lắc đầu, cũng choàng cho Tiêu Lăng một chiếc khăn, “Anh cũng tự cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”

Hai người khoác tay ra ngoài, Tiêu Lăng phụ trách lái xe. Bởi vì tuyết rơi, trên đường có tuyết, cho nên xe lái rất chậm, một tiếng đồng hồ mới đến thành phố. 

Ngay khu vực thành phố không có náo nhiệt như mọi khi. 

Tiêu Lăng lái xe đến một studio váy cưới. 

Những người làm việc trong studio còn chưa tan ca, nhìn thấy Tiêu Lăng lập tức mở cửa kính, “Tiêu thiếu, ngài đến rồi, chiếc váy cưới ngài thiết kế đã làm xong rồi, bây giờ muốn mặc thử không.”

Tô Tố kinh ngạc bịt miệng.

Tiêu Lăng thiết kế váy cưới?