Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 37

Tô Tố không thể ngờ rằng cô ta chỉ nằm trên ghế sofa nhắm mắt một lúc, tại sao mà lại kiếm ra một người dê xồm như vậy.

Cô bảo vệ ngực bằng hai tay, liếc nhìn người đàn ông trước mắt cô rồi hét lên "Cút ra ngoài!"

Tô Tố bây giờ rất hối hận, cô tự tìm đến một nơi tối tăm để trốn.

Giọng nói của cô đều bị âm thanh của bữa tiệc che lấp đi, hoàn toàn không bị vang ra bên ngoài.

"Em gái ơi, đừng kích động như vậy"

Người đàn ông trung niên cũng đứng lên, dưới ánh sáng lời mờ, trong đôi mắt của anh ta không thể che giấy sự ham muốn.

Lúc nãy Tiêu Lăng dẫn theo Tô Tố thì bị bao quanh bởi đám đông nhưng anh ta lại đi vào nhà vệ sinh, cho nên không hề biết rằng Tô Tố đến cùng Tiêu Lăng.

Ông ta là một đạo diễn hơi nổi tiếng trong showbiz, mọi ngôi sao lớn nhỏ anh ta đều quen biết.

Nhưng khuôn mặt của Tô Tố thì chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây.

Cũng nói rằng, cô là người mới.

Nếu là một người mới, thì không có gì phải lo lắng cả.

Ông ta đẩy cặp kính trên sóng mũi, mắt ông ta ngắm cơ thể với vóc dáng hoàn hảo của Tô Tố và từ từ tiến gần Tô Tố. "Là người mới trong showbiz phải không, tôi là Lý Vĩ"

Ông ta đi đến bên cạnh Tô Tố, dang tay là chạm vào cánh tay của cô ta.

"Đi ra!"

Tô Tố đẩy ông ta ra và hét lên, "Đồ khốn nạn, không hổ thẹn sao, bị bệnh hoạn phải không? Bệnh hoạn thì đi tìm loại người phụ nữ đó đi, dám xem rẻ tôi thì tôi sẽ chặt ông"

Lý Vĩ thì sao!

Tưởng đạo diễn là vĩ đại sao!

Tô Tố cười lạnh lùng, thuận tay lấy chiếc cốc từ ghế sofa đập vào cột. Chiếc cốc đã vỡ thành từng mãnh. Tô Tố nắm giữ chiếc cốc bị vỡ nhìn vào Lý Vĩ cười nhạo, "Ông thử đến gần tôi thử xem, tôi sẽ chọc mù mắt ông."

Mẹ nó.

Tiêu Lăng là ông chủ của cô, vì hợp đồng của cô ấy ký, cô ấy không thể bị xúc phạm đến, thằng khốn này thậm chí còn dám đến lợi dụng.

Đạo diễn thì sao, sau này cô ấy không quay phim truyền hình của anh, trong giới showbiz không chỉ có ông ta là đạo diễn.

"Tránh ra!"

Lý Vĩ trong mấy năm liền đã quay hai Chương trình truyền hình với xếp hạng cũng khá tốt, vì vậy anh ấy có chút nổi tiếng, trong hai năm liền những người leo lên giường của anh ấy rất nhiều. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được người ưng ý, thậm chí còn dám đối xử vậy tới ông ta.

Ông ta vừa khó chịu vừa căm thù nhưng không dám tiếp cận Tô Tố nữa, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cô ta, "Chỉ là một diễn viên mới thôi mà, còn tự cho rằng mình là quan trọng, tôi cảnh cáo cô, việc hôm nay chưa xong đâu!"

Chưa xong!

Ngay cả khi ông ta nói mặc kệ, thì cô ấy cũng không đồng ý đâu.

Trong thời gian này cô ấy rất đau buồn như muốn chết. Mỗi ngày đều bị Tiêu Lăng áp bức, bây giờ cũng không dễ dàng gửi đến cái túi đấm, còn tiếp là một người đàn ông tồi xem rẻ cô ấy, cô ấy làm thế nào có thể như vậy mà bỏ qua.

Thấy Lý Vĩ quay người đi, Tô Tố cười nhạo một tiếng, "Đi đâu!" Cởi đôi cao gót của mình ra, chạm qua đầu Lý Vĩ với vẻ mặt căm thù.

"Bóp..."

Một tiếng động mạnh, trực tiếp đánh vào gáy sau.

Lý Vĩ quay đầu lại và lườm.

Tô Tố cũng không sợ hãi, trong bữa tiệc hôm nay rất nhiều người, cô ấy không tin rằng người đàn ông khốn nạn này dám làm gì cô ấy.

"Tiểu nhân, dám đụng tôi à."

"Tôi không những dám đụng mà còn dám đấm ông nữa."

Tô Tố bước dài chân tiến về phía trước, nhặt đôi giày cao gót trên mặt đất lên, dùng gót giày chỉ vào mặt Lý Vĩ với vẻ mặt căm thù, "Đồ khốn nạn, cho rằng bà mày dễ chọc à, hôm nay bà sẽ cho một bài học, cho ông biết rằng phụ nữa cũng không phải dễ ăn hiếp đâu!"

Lý Vĩ rất giận dữ, cũng không thể quan tâm đến việc sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, trực tiếp chiến tranh với Tô Tố.

Tô Tố cũng chỉ là một người phụ nữ, sức lại yếu, rất sớm sẽ bị lừa.

Bị Lý Vĩ đánh vào vai, cô ta đau đến phải hít một hơi thở và nước mắt của cô ta gần như rơi xuống.

Nhưng những chuyển động ở đây đều gây bất ngờ đến người khác.

Ai đó dần dần bước đến.

Lý Vĩ đột nhiên không dám hành động thô lỗ, ông ta liếc nhìn Tô Tố với vẻ mặt căm thù, hét lên mắng: "Nếu cô muốn lén lút thì tìm người khác, tôi có vợ có con có gia đình rồi, các cô gái trẻ bây giờ đều như thế không sợ mất mặt sao!"

Đột nhiên tất cả mọi người đều lúng túng nhìn vào Tô Tố với vẻ mặt khinh thường.

Thì ra là nhờ vào sự lén lút để lên chức.

Tô Tố không ngờ rằng Lý Vĩ thậm chí rất mất mặt.

Mẹ nó, nói cô ta lén lút ư?

Cô ấy cười chế nhạo, nhìn lên nhìn xuống vào ông ấy như thể nhìn chằm chằm vào hàng hoá, "Lén lút? Hơ hơ, đừng nói tôi nhìn không hợp với nó, nếu là lén lút thì ông nghĩ tôi sẽ tìm ông sao?

Ông già chết tiệt, một chân đã đặt vào quan tài rồi còn dám xem thường bà, bà giết mày ngay lập tức.

Khuôn mặt của Lý Vĩ đỏ lên, đây hoàn toàn là một đòn tấn công. Ông ta chỉ vào mũi của Tô Tố và những ngón tay của ông ta run rẩy, "Tôi muốn cấm cô, tôi chắc chắn sẽ cấm cô diễn!"

"Cấm tôi diễn, thì tôi cũng sẽ xem ông có khả năng đó không, ông nghĩ rằng show giải trí là nhà ông mở sao, ông muốn cấm ai thì cấm!"

Mặc dù Tô Tố có một chút đau ở vai, nhưng mà tích luỹ quá nhiều sự tức giận nên dần tiêu tan cái đau đó.

Quả nhiên, sau khi bọc lộ ra hết cả người đều thoải mái rồi.

Đám đông càng ngày càng tăng và các phóng viên cũng đến được vài người. Nhanh chóng nơi đây trở thành nơi sôi động nhất tại bữa tối hôm nay. Phạm Lãi lúc đầu cũng định đến xem sự náo nhiệt, nhìn thấy Tô Tố và Lý Vĩ anh ta giật mình, Lý Vĩ cũng biết rằng ở trong showbiz phong thuỷ không tốt, anh ta nhìn nhìn một mắt là biết chuyện gì xảy ra rồi.

Ngày lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Tiêu Lăng nói với anh ta một tiếng, mắt nhìn Lý Vĩ tức giận và giận dữ muốn động tay với Tô Tố, anh ta dạc đám đông ra và bước vào.

"Lý Vĩ, ông làm gì thế!"

"Phạm Lãi..." Lý Vĩ hơi xấu hổ, nếu nói ông ta có chút nổi tiếng trong showbiz thì Phạm Lãi chắc chắn là một ngôi sao lấp lánh, "Phạm Lãi, con bé này muốn quyến rũ tôi, quyết rũ không thành rồi tức giận muốn đánh tôi."

Phạm Lãi cười nhạo.

Quyến rũ ông ta?

Cút đi.

Người như Tiêu Tổng vậy, một trái ớt nhỏn như vậy đều dám cho mất mặt, đi quyến rũ ông ta?

Đó là một chuyển không thể xảy ra.

"Lý Vĩ, chuyển như thế nào thì tự trong lòng ông rất rõ nó, tôi cảnh cáo ông, đừng làm những chuyển không ra gì. Cô gái này hiện tại đang ở chỗ đoàn quay phim của tôi, người như thế nào thì tôi hiểu rất rõ, ông không cần phải đổ nước bẩn vào người cô ta."

Anh ta đối với Tô Tố có ấn tượng tốt hơn, người thì đẹp nhưng lại không làm bình hoa, lúc quay phim lại chăm chỉ lại nỗ lực, bộ phim đó quay rất khó khăn khuôn mặt cô ấy đều trắng bệt nhưng không hề nghe cô ấy phàn nàn tiếng nào. Điều quan trọng nhất, Tô Tố là được nhìn bởi Tiêu Tổng, anh ta giúp đỡ là chuyện không hề sai.

"Lý Vĩ bị tất cả mọi đôi mắt nhìn một cách kỳ lạ. Sau một lúc lâu, mặt ông ta đỏ bừng và nhìn chằm chằm vào Phạm Lãi, "Phạm Lãi, ý anh như thế là sao?"

"Ý tôi như thế nào thì trong lòng anh hiểu rõ nhất."

Lý Vĩ cười nhạo, "Phạm Lãi, một người mới đến không quen biết gì với tôi mà có thể ở dưới tay anh quay phim. Theo như tôi biết, trong tay anh có một sản xuất lớn.

Tô Tố đảo mắt.

Điều này nói rằng Phạm Lãi với cô ấy đã ngủ chung.

Phạm Lãi thay đổi sắc mặt, con người này thật sự điều chó chết gì cũng có thể nói ra. Anh ta chỉ muốn giải thích nhưng đám đông đều tản ra.

Một gã mặc bộ vest đen lộ diện, Tiêu Lăng người đầy giận dữ.

Phạm Lãi nhìn Tô Tố một hồi, lặng lẽ lùi lại một bước.

Tiêu Lăng kéo cà vạt trên cổ anh ta và săn tay áo lên một chút, những cử động thanh lịch lại giản dị, mỗi bước đi của anh ta đều rất chậm rãi.

Đám đông không thể đoán được anh ta muốn làm gì và nhìn anh ta một cách tinh quái.

Tiêu Lăng đi đến bên cạnh Lý Vĩ, cười nhạo một cái, đánh mạnh một phát mà không nói bất cứ điều gì.

Trước Sau