Lãnh Mạc lấy chià khóa xe rồi rời khỏi quán bar, 2.5.8ZW.
Ngoài quán bar tuyết càng ngày càng dày, mở mắt nhìn phía trước là một vùng tuyết trắng, Lãnh Mạc ra khỏi quán bar, đột nhiên hắc hơi,”st”
Đầu óc anh dẫn tỉnh táo một chút, dưới chân vẫn có chút gì đó bồng bềnh, tựa vào chiếc xe đầy tuyết trắng của mình để nghỉ ngơi, anh là người luôn quậy thâu đêm, bình thường một hai cân rượu chả đáng là gì với anh, vậy mà hôm nay, tại buổi tiệc đưa tiễn Mộ Bạch anh chả ăn mấy miếng cơm, để bụng trống mà uống từng ngụm từng ngụm đến hết một hai cân rượu, vừa rồi lại uống không ít ở quán bar cùng với tiểu Tôn, rượu trắng rượu đỏ đều óc, giờ đây anh thấy cả người anh lơ lửng bồng bềnh.
Với loại người hỗn tạp hắc ám như anh, rất ít khi uống say như vậy, vì phải thường xuyên giữ đầu óc tỉnh táo, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Anh vừa ra khỏi quán bar, đã bị mấy người mặc áo đen bao vây.
Lãnh Mạc chau mày nhìn vài người trong số họ, “Các người đến đây làm gì.?”
“Tôn Thiếu Gia bảo chúng tôi đến bảo vệ đại ca.” Người trợ lí đắc lực của Lãnh Mạc Vương Bưuđỡ lấy Lãnh Mạc, “Đại ca, anh như vậy không lái xe được đâu, đại ca muốn đi đâu, em đưa anh đi.”
Lãnh Mạc đầu óc quay cuồng, tiện tay ném chìa khóa cho 8, “chở tôi đến chỗ Trương Hân”
Vương Bưu ngây người.
Vương Bưu là một đại nam nhân với làn da bánh mật thân hình cao to lực lưỡng hơn người, thân cao vừa đủ hai mét, anh cao to như một con gấu, nấm đấm có độ sát thương lớn, khiến người ta vừa nhìn đã biết không nên đụng vào. Vương Bưu từ khi Lãnh Mạc bắt đầu bước chân vào thể giới xã hội đen đã theo anh, đối với sự việc của Lãnh Mạc hiểu rõ hơn ai hết, anh rõ ràng nhớ là đại ca và cô Trương đã chia tay rồi.
Vương Bưu có chút ngây ra, cầm chìa khóa mà không biết làm thế nào cho phải.
Mà Lãnh Mạc giờ đã ngồi vào vị trí phó lái.
Ngoài trời lạnh đến đáng sợ, Vương Bưu cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, anh căn dặn mấy người áo đen bên cạnh, “Âm thầm ngồi trong đó bảo vệ đại ca là được.”
“Dạ, Bưu ca.”
Vương Bưu lên xe, nhanh chóng đóng cửa xe, mở lò sưởi bên trong xe, vừa quay đầu nhìn đã thấy Lãnh Mạc nhắm chặt mắt lại, nằm cả nửa người xuống ghế phó lái, dường như đã ngủ say, nhưng Vương Bưu biết, đại ca trong tình huống này không thể ngủ được, lúc đầu óc anh càng không tỉnh táo thì tính cảnh giác ngờ vực lại càng cao. Mấy năm gần đây, người phụ nữ bên cạnh đại ca không ít, nhưng lúc nào cũng qua đêm xong là tiễn tất cả họ đi, chỉ duy nhất cô Trương.
Đại ca cũng chỉ thật sự thả lỏng khi ở ngủ cùng cô Trương.
Cho nên lúc đại ca và cô Trương chia tay, Vương Bưu là người đầu tiên không tin, nhưng quả thật thấy đại ca hơn nửa tháng trời cũng không có liên lạc với cô Trương, mà cô Trương cũng không có liên lạc với đại ca, cuối cùng cũng tin hai người đã chia tay, Vương Bưu quay đầu nhìn Lãnh Mạc, lại xác định thêm lần nữa, “Đại ca, là đi tìm cô Trương thật sao. Thực ra đại ca, cô Trương cũng khá tốt...”
“Đừng phí lời lái xe đi.”
“Ồ” Vương Bưu buồn bực khởi động máy.
Vương Bưu chạy xe đến nhà Trương Hân, Trương Hân theo đại ca bảy năm, trong bảy năm bất cứ tài sản nào Vương Bưu đều biết, đối với địa chỉ của Trương Bân, đại ca và hắn đều biết. Địa chỉ hiện tại của Trương Hân là một căn hộ cao cấp cô mua cho mình tại thành phố A, độ bảo mật của chung cư rất cao, đến trước cổng khu phố nhỏ, Lãnh Mạc bảo Vương Bưu ngừng xe.
“Đại ca, không vào sao?”
Lãnh Mạc liếc mắt qua, Vương Bưurụt cổ lại, lập tức không nói chuyện, Lãnh Mạc lạnh lùng ngồi trên xe, nhìn gió tuyết lớn bay bay ngoài cửa kính, gương mặt còn lạnh hơn cả tuyết.
Hai người cứ yên lạnh ngồi đó gần nửa tiếng đồng hồ.
“Í_”mắt Vương Bưunhọn hoắc, đột nhiên thấy bên khu phố nhỏ kia có một chiếc xe chạy đến, chỉ vào hướng chiếc xe Cayenne màu đỏ đậm, kinh ngạc đáp,”Đại ca, đó có phải là xe cô Trương không?Tối nay đã gần mười hai giờ rồi, cô Trương sao chưa về nhà? Ôi, thật ra cô Trương cũng khá vất cả, bình thường đi diễn cũng diễn tới nửa đêm canh ba, mà giờ trời lạnh như thế, có lúc phải quay cảnh mùa hè, mặc đồ ngắn ngâm mình trong nước còn phải biểu hiện ra một bộ dạng đang hưởng thụ, Ôi, cái nghề diễn viên thật không dễ _” Vương Bưu vừa nhìn sắc mặt của Lãnh Mạc vừa nói đỡ cho Trương Hân, đột nhiên, anh ta thấy trên xe Trương Hân có một người bước xuống, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Không cần Vương Bưu nhắc nhở, Lãnh Mạc cũng đã nhìn thấy, xe Trương Hân dừng ngay cửa khu phố nhỏ, cách xe của họ chỉ hơn mười mét, mà sau khi xe cô dừng lại, người từ vị trí lái xe bước xuống lại là một người đàn ông.
Người đàn ông mặc một chiếc áo lông Hàn Quốc giản dị, vô cùng thư thái, nửa thân dưới mặc một chiếc quần màu đen, thân hình cao gầy, khuôn mặc trông cũng khá xuất sắc, Vương Bưu cẩn thẩn nhìn biểu hiện cảu Lãnh Mạc, đã thấy anh ngồi thẳng tựa bao giờ, đôi mắt tối sầm âm lạnh, nhìn vô cùng bi thảm.
Vương Bưu bị hết cả hồn, sợ Lãnh Mạc sẽ xông ra đánh người, nhanh chóng ôm chặt chân lớn của Lãnh Mạc, cảm giác cơ bắp dưới chân anh đã bị co lại, Vương Bưu nhanh chóng cất lời, “Đại ca, nhịn đi, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, nói không chừng là người làm chung ở đoàn phim đưa cô về nhà. Với lại anh nhìn đi, cô Trương cũng không cho người này đưa cô vào trong khu phố, rõ ràng là quan hệ vẫn chưa thân mật bao nhiêu, đừng để ý, kaka, đừng để ý.”
Đôi mắt Lãnh Mạc dường như có thể phóng ra dao.
Anh đã nhận ra người đàn ông đó, trong phim anh ta đóng tiểu sinh Đương Hồng, có tên nam nhân ấm áp gọi là Từ Dịch, điểm mấu chốt là, người đàn ông này không phải ai khác, chính là diễn viên chính quay tiết mục Chương trình Hẹn Hò cùng nhân vật tài năng chung với Trương Hân.
Đáng chết.
“Vương Bưu, cậu lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách của Tinh Quang, hỏi rốt cuộc Trương Hân có tiếp nhận tham gia quay Chương trình Got Talent không”
“Ồ ồ ồ, được rồi.”
Vương Bưu lập tức móc điện thoại trong túi ra gọi số, xác minh thân phận mình xong, người phụ trách Tinh Quang rất nhanh chóng nói cho họ kết quả, tiếng điện thoại anh kêu lên, Lãnh Mạc nghe rõ ràng đáp án đầy khẳng định của người phụ trách, “Dạ đúng, Trương Hân tiểu thư có nhận ghi hình Got Talent đợt này ạ, mà tiết mục đợt này đã bắt đầu ghi hình đợi một cách đây mấy ngày rồi, đợi lúc này năm sau chắc có thể phát ra ngoài.”
Vương Bưu nuốt nước bọt, cúp điện thoại, rồi an ủi Lãnh Mạc, “Đại ca đây đều là công việc, cho dù là quay Got Talent thât, cũng chỉ là dựng kịch thôi, đều là giả, cũng như là hẹn hò trong phim với nam chính vậy cùng một đạo lí vậy thôi, đều là giả, đợi quay xong cũng không còn liên hệ gì.”
Vương Bưu nhìn Lãnh Mạc, thấy mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm ngoài kia, thật ra đây cũng coi như vẻ mặt đầy nhẫn nhịn khắc chế của Lãnh Mạc, nhưng nhìn đi nhìn lại, mặt anh ta càng ngày càng tối sầm, và cứ nhìn mãi như thế.
Vương Bưu nhanh chóng rời mắt nhìn ra ngoài.
Dưới cái nhìn ấy, anh nhịn không được thay Từ Dịch và cô Trương toát hết mồ hôi.
Thì ra cái tên Từ Dịch đó sau khi xuống xe thì che cây dù, anh vào qua vị trí phó lái, nho nhã đưa tay đỡ kéo Trương Hân ra khỏi cửa xe, một tay đỡ lấy đỉnh cửa xe, một tay khác che dùm dù là dù đơn, hai người đều ở dưới dù có cản giác là khoảng cách vô cùng vô cùng gần.
Cũng không biết Từ Dịch và cô Trương nói gì, cô Trương bỗng tròn mắt cười vô cùng vui vẻ, cái người tên Từ Dịch đó nhìn cô say đắm, đột nhiên anh ta ôm cô Trương vào lòng. Mà cô Trương thì không đẩy anh ta ra.
Khỉ thật.
Trái tim bé nhỏ của Vương Bưu lén nhìn qua đại ca một cái, quả nhiên sắc mặt đại ca giờ đã đen như cái đáy nồi.