Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 322

Đêm tối.

Gió đêm mát mẻ, Bạch Linh lặng lẽ nằm trên gường ngủ thiếp đi, nằm bên cạnh, Mạc Tầm thì nằm lật đi lật lại mãi không ngủ được.

Sau 10 phút, Bạch Linh đưa tay bật đèn ở trên đầu.

“Sao em vẫn chưa ngủ, anh làm em thức giấc à?”, Mạc Tầm đưa tay ra ôm cô vào lòng, còn một tay thì để trên bụng cô nhẹ nhẹ xoa, “trong bụng em còn có con, ngủ muộn như thế này không tốt cho con, nên nghỉ sớm đi ”.

Bạch Linh thở dài, anh ấy nhìn trong tiều tụy thế kia, cô làm sao có thể ngủ được.

Bạch Linh quay người, mặt đối mặt với Mạc Tầm, hỏi nhẹ nhàng, “Tầm... anh có tâm sự đúng không, anh nói với em đi, có thể em không thể giúp anh giải quyết vấn đề nhưng ít ra cũng có thể cho anh trút bầu tâm sự. ”, cô dừng một chút, rồi hỏi tiếp: “hay là liên quan đến việc Mạc gia gặp phải khó khăn lần này? Không phải ông đã đi Kinh Thành giải quyết rồi sao? Anh đừng lo nữa.”

Nhưng tâm trạng của Mạc Tầm không được tốt lắm.

“Linh à, đây có lẽ là cuộc khủng hoảng lớn nhất mà từ trước đến nay tập đoàn Mạc Thị gặp phải, Lý Ngân hận ông nội đến vậy, làm sao có thể dùng ba câu hai lời để thuyết phục hắn ta, ông nội đi Kinh Thành cũng chỉ phí thời gian, trước mắt thấy sự việc càng ngày càng lớn, mọi người bắt đầu tẩy chay bệnh viện Phục Hoa, cũng bắt đầu tẩy chay thuốc do tập đoàn sản xuất, chỉ có mấy ngày đã gây ra hậu quả như vậy, thực sự ngoài sức tưởng tượng... Để chuẩn bị cho ngày này không biết Tiêu Lăng phải mất biết bao công sức.

Bạch Linh từ từ ôm chặt Mạc Tầm.

Mạc Tầm nói tiếp “ mà anh không chỉ có lo vậy, tất cả cổ phần của tập đoàn Mạc Thị đều trong tay ông nội, lạc đà chết gầy cũng to hơn con ngựa, mà còn chưa kể đến một số dư luận xã hội, những dư luận này tuy có đẩy tập đoàn Mạc Thị vào nguy hiểm nhưng vấn đề mấu chốt của tập đoàn vẫn ở chỗ khác, anh lo hơn là đứa con riêng bên ngoài của ông,...”

Bạch Linh ngây ra một lúc, “ ý của anh là ông ông...”

“ Uhm” Mạc Tầm gật đầu, “Sự thực là khi bố mẹ anh có nói về người này, anh có điều tra qua, Lý Ngân chắc chắn là trong số con rồng con phượng, một mình một tay sáng lập công ty, đấy là còn chưa nói hắn ta còn có một cậu con trai rất xuất sắc, nó mới ngoài 20 tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng thế giới, mà ở Kinh Thành đã có chút danh tiếng. Mà quan trọng là anh thấy thái độ của ông nội đối với Lý Ngân không rõ ràng, lần này ông nội đi Kinh Thành, ai dám nói sẽ phát sinh chuyện gì.”

Ông nội luôn cho rằng bố quá yếu đuối, chỉ mong tìm được người tốt hơn để thừa kế.

Mới đầu ở lễ đính hôn hành động của Lý Ngân đúng là có làm cho ông nội tức giận, nhưng sau khi điều tra tình hình hiện tại của Lý Ngân thái độ của ông nội lập tức thay đổi, chỉ sợ là trong tâm ông nội vẫn có chút đắc ý với sự xuất sắc của con trai riêng à.

Mạc Tầm cười nhạo một tiếng

Tập đoàn Mạc Thị là cảu Mạc Gia, nếu ông nội muốn truyền cho người ngoài thì cũng phải xem người trong Mạc gia có đồng ý không.

“Tầm, anh đừng lo, ông nội là người nhìn sự trưởng thành của cả bố và anh, dù sao tình cảm cũng phải hơn con riêng chứ, ông nộ không làm thế đâu,...”

“cười mỉa...”

Mạc Tầm cười lạnh một tiềng.

“Tình cảm”

Anh ấy đã nhìn thấu rồi, có nói tình cảm với ai thì nói chứ không nói được tình cảm với người ông máu lạnh này. Từ miệng bố mẹ anh ấy biết được chuyện của Lý Ngân anh đã hoàn toàn mất hết niềm tin vào Mạc lão đầu, một người có thể bỏ thanh mai trúc mã, bỏ rơi con trai, bỏ rơi bố mẹ... với người như vậy thì nói gì đến tình cảm?

“Linh à, anh cuối cùng cũng nhìn thấu được ông nội, người mà ích kỷ hết mức như vậy vì không muốn bố anh tiếp quản tập đoàn Mạc Thị, từ sau khi bố anh trưởng thành ông luôn đàn áp, nên mới làm cho tính cách bố yếu đuối, bây giờ ông lại lấy cái đó ra để lấy cơ bắt nạt. Tóm lại, tập đoàn Mạc Thị là của Mạc gia, anh tuyệt đối không cho rơi vào tay người ngoài.”

Bạch Linh đối với Mạc lão đầu hận đến xương tủy

Vì một câu nói mà làm lễ đính hôn của cô tan thành mây khói. Bây giờ lại còn muốn tìm người ngoài về tiếp quản công ty, cô quyết không để cho chuyện đó xảy ra.

Cái gì thuộc về Tầm, ai dám chạm vào thì cô quyết chặt tay người đó.

Trong ánh mắt cô ẩn chứa sát khí, đưa tay ôm lấy người Mạc Tầm, nhẹ nhàng an ủi, “không cần biết anh làm gì, em luôn đứng bên cạnh anh.”

Mạc Tầm vô cùng cảm động

Anh cuối đầu xuống và thơm nhẹ vào trán cô, lấy tay kéo chăn đắp lên cho cô, “ Linh à, cảm ơn em luôn ở bên cạnh anh, em yên tâm, đợi đến khi nào anh tiếp quản tập đoàn Mạc Thị, anh nhất định không để em bị thiệt thòi,anh nhất định sẽ làm một lễ kết hôn thật lớn, dành cho con chúng ta một gia đình hạnh phúc.”

“ Tầm...” Bạch Linh cảm động, nước mắt rưng rưng.

Mạc Tầm xoa đầu cô “mau mau ngủ đi”

“Vâng”

Một nửa tiếng sau

Bạch Linh mở mắt, nhìn qua ánh sáng ngoài của sổ chiếu hướng về phía Mạc Tầm, anh ấy thở đều và chìm sâu trong giấc ngủ, ánh sáng nhẹ chiếu vào, đầu chân mày vẫn nhíu vào, đến cả khi ngủ mà cũng không được ngủ yên. Bạch Linh lấy tay xoa nhẹ đầu chân mày. Cẩn thận từ từ xuống gường, tay cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, đóng nhẹ cửa.

Cô bật đèn trong nhà vệ sinh, đi đến trước bồn rửa mặt và gọi điện thoại.

Đầu máy bên kia nghe máy rất nhanh: “ Bạch Linh... cô có bệnh à, sao muộn thế này còn gọi điện thoại,...”

Bạch Linh ánh mắt lạnh tanh “Tô Huệ cẩn thẩn với giọng điệu của cô”

“Được rồi, được rồi, có gì thì cô nói mau mau, tôi còn ngủ.”

“Việc giao cho cô làm cô đã làm xong chưa”, trong gương, gương mặt Bạch Linh dần dần băng lạnh.

“Yên tâm đi, việc cô giao cho tôi tôi không làm tốt sao được, bố nuôi cô tai nạn xe, “đã mất”, 24 giờ trước đã đi gặp diêm vương rồi, tôi làm việc tuyệt như vậy cô nhớ chuyển hết số tiền còn lại cho tôi đó.”

“Tôi biết rồi”

Bạch Linh gõ lên bồn rửa mặt, ánh mắt càng lạnh. Trong lế đính hôn của cô Tô Huệ cũng đến, vốn để Tô Huệ có cơ hội ám sát Tô Tố, nhưng ai biết được kế hoạch không theo kịp biến hóa, bữa tiệc đính hôn trở thành mớ hỗn độn, Tô Tố cũng không có lúc nào một mình, nên Tô Huệ không có cơ hội ra tay.

Nghĩ đến việc này, ánh mắt Bạch Linh lại một lần nữa lạnh tanh, “Tô Huệ, cô phải nhớ cho tôi là phải trốn cho kỹ, bây giờ cả thành phố không ít người đang muốn tìm cô”.

“Tôi biết rồi, nửa đêm cô gọi tôi về chuyện này? Bạch Linh cô có việc gì thì mau mau nói, đừng có úp úp mở mở, tôi còn ngủ.”

Bạch Linh cầm bàn chải đánh răng, vì dùng lực quá mạnh nên ”khực” 1 tiếng bàn chải bị gãy, cô nhìn mình trong gương thấy gương mặt cau có của chính mình, “Đúng là tôi có việc muốn bảo cô, cô nghe cho rõ. Sáng nay ông nộii của Mạc Tầm có đi Kinh Thành, 3 ngày sau sẽ quay lại đây, tôi không cần biết cô dùng cách nào, tôi muốn ông ta không có sơ hội sống xót quay lại. ”