Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 220

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi, con muốn xem là đồ vật gì”

“Được” Tiểu Hy tiện tay đưa cho Tiểu Thất, “con giúp mẹ nuôi mở xem xem”

Hộp chắc khoảng một chiếc máy tính Apple, Tiểu Thất rất nhanh bóc và mở ra, “ối mẹ ơi, đẹp quá à”

Tiểu Hy quay mắt lại nhìn, bỗng chốc giật mình ngạc nhiên

Trời ơi

Cả một bộ đầy đủ quần áo, vòng cổ, khuyên tai ngoài ra thêm một chiếc mũ, quan trọng nhất là, những thứ này toàn bộ đều là lim cương vả lại mỗi viên đều không nhỏ, dưới bóng đèn ở phòng khách phản chiếu ánh sang ngũ sắc, gần như lóe mù con mắt người ta.

Tiểu Hy khó khăn nuốt nước bọt

Đồ Tiêu Lăng tặng, cô đương nhiên sẽ không hoài nghi kim cương thật giả, nhưng, nhưng... những đồ vật này tặng nhầm người rồi chứ.

“Anh, anh đây là cho Tố Tố phải không?”

“Không, là tặng cho cô” Tiêu Lăng cười cười với cô, “tôi đặc biệt để thư1ký Trương đi chọn, rất hợp với cô”

Tiểu Hy suýt chút nữa bị nước miếng dìm chết, “thật, thật sự là tặng cho tôi?”

“Đương nhiên”

Đây đáng giá bao nhiêu tiền à

Là phụ nữ thì không có ai là không thích trang sức, Tiểu Hy véo một cái thật đau lên đùi, không khổ ngoảnh đầu, “không không không, tôi không thể lấy Tiêu Lăng tôi biết anh là có ý định mua chuộc tôi, tôi sẽ không bị anh mua chuộc đâu, đồ của anh anh nhanh chóng thu hồi về đi”

Trong tim của Tiểu Hy đang chảy máu

Chỉ một bộ đồ như thế này ít nhất cũng đáng giá mấy trăm vạn, Tố Tố à Tố Tố, tớ vì cậu từ chối món quà lới như vậy a

“Không phải mua chuộc cô, cô về sau ghét tôi thì ghét đến tột cùng cũng không có vấn đề gì, những thứ này đích thực là vì muốn cảm ơn cô thôi” Tiêu Lăng phát hiện thảo vui cho người1khác không hề khó, dù sao thì đúng bệnh hốt thuốc là được rồi, anh đặt hộp trang sức ở bên cạnh An Tiểu Hy, “An tiểu thư, trước hết đừng vội từ chối, thực tế những đồ này đối với cô rất hữu dụng, tôi nghe nói đài Mango đã tạo một tiết mục riêng cho cô rồi, cô rất nhanh sẽ là nữ dẫn Chương trình đa dạng của của hộ gia đình, đến lúc đó khẳng định không ít phải tham gia các thể loại hoạt động. Nếu như không có một bộ đồ hỗ trợ, đến lúc đó tham gia yến tiệc cũng không có thuận tiện”

Tiểu Hy nhắm nghiền đôi mắt lại không nhìn những viên kim cương đang chói lóe, cô sợ hãi khi nhìn thì sẽ không nhẫn nhịn được muốn bản thân sở hữu.

Điều này quá thử thách người rồi

Cô nhắm mắt dùng nắp đậy hộp lại, sau khi xác định nhìn không thấy mới mở mắt, nhanh chóng nhét hộp5lại vào trong lòng Tô Tố, “Tố Tố Tố Tố, giao cho cậu xử lý”

Cô giống như động phải củ khoai nóng vậy, nhanh chóng lùi về sau mấy bước liền.

Tô Tố buồn cười không được

Cô không có trả hộp đồ lại cho Tiêu Lăng, mà một lần nữa lại đẩy cho Tiểu Hy, “anh ấy đều nói rồi tặng để cảm ơn cậu, vậy thì cậu cứ nhận lấy”

“Nhận, nhận sao?” Tiểu Hy căng mắt lên, hoài nghi bản thân nghe nhầm

“Đúng vậy, nhận đi Tiêu Lăng nói đúng, về sau cậu dẫn Chương trình trò chuyện (talk show) khẳng định sẽ nổi tiếng, nổi danh khẳng định cũng nhanh, đến lúc đó những đồ này cậu cũng sẽ dùng đến”

“Nhưng...” cô nhận rồi sẽ có gánh nặng tâm lý à

“Đừng nhưng gì nữa, cậu thay anh ấy trông côi bọn trẻ lâu như vậy, anh ấy cảm ơn cầu còn không phải xứng đáng sao. Vả lại cậu nhận rồi không phải gánh nặng, về sau nhìn2không quen thì vẫn cứ nhìn không quen, không cần nể mặt vẫn đừng nể mặt, không có vấn đề gì”

Tiểu Hy dáng vẻ khuôn mặt rất kinh ngạc

Tiêu Lăng của ngày hôm nay không bình thường, Tố Tố cũng không bình thường. Cô ấy bản thân chưa từng nhận quà từ người khác tặng, làm sao hôm nay lại khuyến khích cô nhận

Cô nhìn chiếc hộp đồ trong lòng, một lần nữa nuốt nước bọt

Đúng rồi

Người khác?

Tố Tố không nhận đồ của người khác tặng, chẳng lẽ cô ấy đây là đã chuyển tính rồi, coi Tiêu Lăng là người nhà rồi?

Đây, đây cũng thật lạ lùng quá

“Vậy, tớ nhận, nhận nhé?”

Tô Tố gật đầu khẳng định, cổ vũ cô, “nhận đi”

Tiểu Hy ôm chầm lấy Tô Tố, “Tố Tố cậu đối với tớ thật sự tốt quá, u u u, tớ cảm động quá rồi, vậy thì các cậu nói chuyện, tớ về phòng cất đống đồ này lại tớ phải nghĩ xem để ở đâu9mới được, ái ya ya, tớ có nên đi mua két sắt về không? Đúng đúng đúng, nhất định phải mua, nếu không thì đồ quý như thế này nếu như bị trộm mất, tớ nhất định phút chốc muốn đập đầu vào tường. Các cậu nói chuyện trước, tớ về phòng lên mạng kiếm cái két sắt về mới được”

Tiểu Hy nhanh chóng ôm lấy hộp trang sức, như cơn gió đi qua.

Tiểu Hy vừa đi, mấy người trong phòng khách đều cười lên

“Mẹ nuôi trông thật vui vẻ à”

“Phụ nữ đều thích đồ vật sáng lấp lánh’ Cảnh Thụy tỏ ý hiểu rõ

Tiểu Thất hưng phấn ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng, “daddy daddy, có quà của Tiểu Thất không ạ, Tiểu Thất cũng muốn có quà”

“Đương nhiên có, Tiểu Thất và Cảnh Thụy đều có” Tiêu Lăng từ trong túi áo vest lấy ra một cây kẹo mút, “đây là quà mang cho Tiểu Thất”

“A a a, daddy tốt quá, Tiểu Thất đã lâu lắm rồi không1có ăn kẹo rồi” Tiểu Thất vui mừng đón lấy cây kẹo mút, ôm lấy cổ anh “chụt” trên mặt anh hôn một cái thật mạnh, “daddy Tiểu Thất yêu daddy nhất”

“Ừm hứ?”

“Không không không, người Tiểu Thất yêu đầu tiên là mami, người thứ hai mới yêu daddy” Tiểu Thất nhanh chóng sửa đổi, cầm lấy cây kẹo mút liền chạy vào phòng ăn

Cảnh Thụy cũng nhìn Tiêu Lăng

Quà của Cảnh Thụy là điều mà Tiêu Lăng đau đầu nhất, canh do dự rất lâu rồi mới quyết định mua tranh xếp hình cho cậu bé, nhưng khác với tranh xếp hình bình thường, anh tặng là bức tranh ghép hình có cấu tạo rất phức tạp, hình ghép chỉ to khoảng một mét vuông, nhưng có mấy trăm mảnh ghép nhỏ tạo thành, càng quan trọng hơn là, bức trang ghép hình này hoàn toàn không có hình mẫu, hoàn toàn là kiểm tra công năng trí nhớ và công năng tư tưởng của bộ não

Cho dù là người trưởng thành cũng không nhất định có thể ghép xong

Cảnh Thụy nhìn món quà, ánh mắt bỗng chốc sáng bừng lên, ôm lấy tranh ghép hình chạy vào phòng bắt đầu tư duy.

“Đối với thằng bé mà nói hình như có chút khó...” Tô Tố có chút lo lắng

“Không, anh tin thằng bé có thể ghép được”

Trong phòng khách chỉ còn lại Tô Tố Tiêu Lăng và Tiểu Trần, Tiêu Lăng thấy vậy, dặn dò Tiểu Trần, “Tiểu Trần cậu về trước đi, ngày mai đến đây đón tôi là được”

“Dạ vâng”

Tiểu Trần cũng không hỏi nguyên nhân, nhanh chóng chạy mất

“Ái, Tiểu Trần cậu đợi đã...” Tiểu Trần nghe thấy lời nói của Tô Tố không những không dừng lại, chạy càng nhanh hơn nữa, Tô Tố mắt trừng trừng nhìn cánh cửa đóng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng, “anh tối hôm nay muốn ở lại đây?”

“Ừm, đồ của anh đều đã chuẩn bị rồi” Tiêu Lăng vừa cười vừa đa chiếc vali nhỏ ở dưới chân

“...”

Đến cả hành lý cũng mang theo rồi

“Em đừng hiểu lầm, ngày mai cần phải đi báo danh cho Tiểu Thất và Cảnh Thụy, không muốn sáng sớm thì đến khiến bọn trẻ phải dậy sớm, vì vậy ở lại đây một đêm, cũng có thể cho bọn trẻ ngủ nướng thêm chút”

“Vậy thì em đi thu dọn phòng một chút, anh vẫn cứ ngủ ở tròng của em, em ở cùng Tiểu Hy”

“Không cần thu dọn, anh ở tròn phòng khách được rồi” ánh mắt của Tiêu Lăng chớp lóe sáng, kéo Tô Tố lại, “cũng vừa hay còn một vài chuyện cần xử lý, sợ rằng sẽ đến nửa đêm, ở tại phòng khách 2 tiếng là được rồi, em không cần phải phiền phức đi thu dọn, cho anh một cái gối một chiếc chăn là được”