Lời nói đầy họng của Oanh Oanh bị Tiêu Khả làm đến nuốt ngược lại hết.
Vừa nghĩ đến hôm nay cô phải chịu nhiều oan ức, tròng mắt của cô bất chợt đỏ hoe.
“Tiêu gia gia...”
“Oanh Oanh, xảy ra chuyện gì thế, có phải đã chịu oan ức gì của nhà ông rồi, nói với Tiêu gia gia, Tiêu gia gia sẽ chủ trì công bằng cho cháu.
“Không, không phải.” Mạc Oanh Oanh hít hít mũi, sống mũi đỏ hoe nói, “Sau khi cháu về nước nghe nói ở bên Tiêu Lăng lại có người khác, hơn nữa người phụ nữ đó rất là có thủ đoạn, tiếp cận Tiêu Lăng với mục đích không đơn giản, cháu sợ rằng Tiêu Lăng bị lừa dối, cho nên lúc sáng nay cháu đã tìm gặp người phụ nữ đó.”
Động tác của đang uống trà của Tiêu gia gia bất chợt cứng đơ lại.
Ông và lão Trần nhìn nhau, nha đầu này đã đi tìm Tô Tố rồi.
Sắc mặt lão gia nghiêm túc hẳn lên, ông đặt ly trà xuống, nghiêm túc nhìn Mạc Oanh Oanh, “Oanh Oanh à, cháu nói với Tiêu gia gia nghe rốt cuộc là chuyện gì thế.”
“Chuyện là như vậy, Tiêu gia gia ông có biết mấy ngày gần đây trên mạng có một cô diễn viên nổi tiếng tên là Tô Tố, là người phụ nữ này đã cố ý tiếp cận Tiêu Lăng đấy, Tiêu gia gia, ông không biết là cô ta vô liêm sỹ đến mấy đâu, vì muốn nổi danh, bất chấp tất cả hi sinh sắc tướng, sau đó được truyền thông Tuyên Quang mời kí hợp đồng. Hơn nữa trên mạng gần đây tin tức của cô ta cũng khá nhiều, đều là có chứng có cớ cả, bản thân cô ta cũng thừa nhận rằng cô ta có hai đứa con, ngay cả ba ruột của đứa con cũng không biết là ai, còn nữa ba ruột của cô ta cũng đứng ra chỉ trích cô ta, nói cô ta lòng lang dạ sói, công ty của ba cô cũng phá sản rồi, đứa làm con mà lại thờ ơ mặc kệ ba mình, ba cô ta cầu xin cô ta, cô ta hoàn toàn từ chối không chịu giúp đỡ, nhân phẩm của người này mới nhìn là đã biết không được rồi.”
Những chuyện này lão gia đều biết rất rõ, nhưng trước mặt Mạc Oanh Oanh thì chỉ có thể giả vờ như chưa biết, ông giả vờ tức giận, “Không ngờ lại có chuyện này! Lão Trần, ông nghe rõ không!”
Lão Trần phối hợp rất ăn ý, cau mày suy nghĩ một hồi mới nói, “Hai ngày nay trên thời sự hình như có chuyện này đấy!”
Mạc Oanh Oanh nhìn thấy lão gia nổi giận, lại thêm mắm thêm muối tiếp, “Tiêu gia gia đây cũng chưa có quá đáng nhất, hôm nay cháu đi gặp Tô Tố, nói rằng đưa cô ta một số tiền để bắt cô ta rời xa Tiêu Lăng, nhưng không ngờ... không ngờ cô ta...”
“Không ngờ cái gì?”
Mạc Oanh Oanh cắn môi, từ trong túi xách lấy ra ghi âm, “Tiêu gia gia, ông hãy nghe đi.”
Không ngờ ngay cả ghi âm cũng chuẩn bị sẵn.
Hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới.
Lão gia và lão Trần và Tiêu Khả nhìn nhau, lão gia ấn nút chạy, những lời nói của Tô Tố lại được lặp lại thêm một lần.
Đoạn ghi âm kết thúc, nghe xong không khí bỗng nhiên tĩnh lặng vài phần.
Không khí gần như ngưng tụ lại.
Hơi thở của Mạc Oanh Oanh cũng thở chậm lại, qua được một hồi mới dò thám thử gọi một tiếng, “Tiêu, Tiêu gia gia!”
“Bùm... “ Lão gia đập bàn, giận dữ nói, “Quả nhiên lòng dạ xấu xa!”
Mạc Oanh Oanh nhẹ nhõm lòng, “Đúng ạ, cô ta quá tham lam, cháu nói là đưa cô ta 10 triệu, đủ cô ta sống một cuộc đời ăn no mặc ấm, nhưng cô ta không chịu, nhưng định đòi bám lấy Tiêu Lăng không buông, Tiêu gia gia... lúc cháu đi gặp cô ta Tiêu Lăng còn chạy đến... Tiêu Lăng anh ấy... anh ấy... hu hu”
“Tiểu nha đầu cháu đừng khóc, nói với gia gia nghe rốt cuộc là chuyện gì, gia gia sẽ chủ trì công bằng giúp cháu.”
Tiêu Khả tức thời nôn nóng lên, “Ông nội...”
“Cháu câm miệng cho ông, Oanh Oanh cháu nói đi!”
Mạc Oanh Oanh lau đi nước mắt, hức hức nói rằng, “Cháu đem nội đúng đoạn ghi âm chạy cho Tiêu Lăng nghe, anh ta không những không nổi giận, mà còn nói tài sản gì đó của anh ấy chỉ cần Tô Tố tình nguyện lấy, anh sẽ tình nguyện cho. Tiêu gia gia, Tiêu Lăng thiết thực đã bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi, ông nhất định không được để anh ấy đạp lên cạm bẫy, nếu không sau này anh ấy lại bị chịu thêm tổn thương của tình yêu lần nữa... Anh ấy không mấy dễ dàng mới từ cuộc tình đau lòng đầu tiên bước ra, Oanh Oanh không muốn anh ấy chịu tổn thương nữa.”
“Tiểu tử thối, không ngờ những lời nói nãy nó cũng dám nói ra!” Lão gia giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Trong lòng Tiêu Khả âm thầm nói không xong rồi.
Tình hình này sắp sửa nằm ngoài phạm vi kiểm soát. Cô khẩn trương nhắn tin cho Tiêu Lăng, “Tình huống nằm ngoài phạm vi kiểm soát, về nhanh về nhanh!”
Ở bên này lão gia tiếp tục hỏi, “Tiêu Lăng tiểu tử thối kia còn nói gì không?”
“Anh ấy còn nói là sẽ giải trừ hôn ước với cháu... Tiêu gia gia, anh ấy hồi xưa lăng nhăng bên ngoài như thế nào cháu coi như không biết, nhưng lần này anh ấy ngay cả giải trừ hôn ước chuyện này cũng nói ra được, cháu đã không thể coi như không biết gì nữa.” Mạc Oanh Oanh lau nước mắt, “Ông nhất định phải giúp Oanh Oanh.”
“Oanh Oanh cháu yên tâm, Tiêu gia gia nhất định sẽ không để cháu chịu oan ức.”
Mạc Oanh Oanh vui lên, vui đến nổi từ trên ghế nhảy lên, “Cám ơn Tiêu gia gia.”
Lão gia sắc mặt nghiêm túc, từng chữ từng câu nói, “Oanh Oanh, Tiêu gia gia cũng không biết thằng khốn này hai năm nay lại hoang đường đến thế, hai năm nay đã để cháu chịu oan ức rồi.”
Mạc Oanh Oanh nước mắt rưng rưng lắc đầu.
“Haiz... cũng trách ông, lúc trước ta đã se nhầm uyên ương, nếu không cháu cũng không nể mặt lão già này mà nhẫn nhịn đến bây giờ.” Lão gia than thở, “Oanh Oanh, tiểu tử thối lần này làm quá đáng thật, ta không thể bao che nó nữa, cháu là một cô nương tốt, tiểu tử thối nhà ông không cưới con cũng là do nó có mắt không tròng.”
Mạc Oanh Oanh ngây ra, lời, lời nói này hình như nghe thấy có gì đó không ổn lắm.
“Oanh Oanh à, xin cháu đừng có nể mặt ta mà tiếp tục nhịn nhục nữa, cũng may hai đứa vẫn chưa chính thức đính hôn, sự việc còn có cơ hội cứu vãn được. Tiểu tử thối này đúng là quá đáng thật, cháu mà theo nó sau này sẽ không có cuộc sống hạnh phúc, hay là vậy đi, Oanh Oanh cháu chủ động giải trừ chuyện hôn ước này, cháu cứ nói là do tiểu tử thối nhà ta khốn nạn quá, làm vậy có thể bảo vệ được danh tiếng của cháu, cháu thấy như thế nào?”
Tiêu Khả xém tí cắm đầu xuống nước.
Trời đất, làm cô hết cả hồn!
Vừa nãy cô thấy bộ mặt lão gia còn tưởng rằng lão gia muốn bắt Tiêu Lăng với Mạc Oanh Oanh kết hôn chứ.
Cô vỗ vỗ vào ngực.
A di đà phật a di đà phật!
May mà ông nội còn chưa hồ đồ đến thế.
Lúc này Oanh Oanh đã trố mắt ngạc nhiên, “Giải, giải trừ hôn ước?”
Cô ta muốn đến nhờ lão gia chủ trì công bằng, chứ không phải là đến để giải trừ hôn ước đâu.
Lão gia kiên định gật đầu, “Oanh Oanh, gia gia cũng không biết hai năm nay cháu phải chịu nhịn nhục đến thế, nếu như ta biết, sớm đã ép tiểu tử thối kia giải trừ hôn ước, đứa khốn nạn này thật không biết nghe lời, ở bên ngoài lăng nhăng đến như vậy, không ngờ còn muốn chiếm lấy tự do của cháu, điều này đối với cháu là không công bằng! Oanh Oanh cháu yên tâm, đợi tiểu tử thối về, ta nhất định sẽ bắt nó sang nhà cháu xin lỗi, hai năm nay là Tiêu gia gia đơn phương tình nguyện đã làm lỡ duyên của cháu, là lỗi của Tiêu gia gia.”
Mạc Oanh Oanh trấn động kinh ngạc đến nói không ra lời, “Nhưng, nhưng mà...”
Cô đâu có muốn giải trừ hôn ước, chuyện rốt cuộc sao lại phát triển thành thế này.
Mạc Oanh Oanh hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Oanh Oanh, cháu đừng cảm thấy ngại, lòng hiếu thảo của cháu đối với Tiêu gia gia ông đều trong mắt thấy được! Tuy rằng rất hối tiếc là cháu không thể trở thành đứa cháu dâu của lão già này, nhưng cháu có thể làm cháu gái ông, sau này Tiêu gia gia có quyền coi như không có đứa cháu Tiêu Lăng này, nó thích ở bên ngoài làm sao thì làm sao, bây giờ cánh của nó đủ cứng rồi, ông quản không nổi nó nữa, nhưng cháu cứ yên tâm, chỉ cần một ngày lão già này còn sống được một ngày, nó đừng mong là có thể bước vô căn nhà này ngày nào, sau này Tiêu gia gia sẽ coi cháu như là Tiêu Khả vậy, cả hai cháu đều là cháu gái ngoan của ông.”