Sau khi Tiêu Lăng ngồi xuống, cuộc họp báo chính thức bắt đầu.
Tô Tố duyên dáng liếc nhiền đám đông xung quanh, các phóng viên ai ai cũng bồn chồn, hung hăng lao tới đặt câu hỏi cho cô ta. Tô Tố định chợp mắt, cô liền phát hiện ra một hình bóng quen thuộc trong đám đông bên ngoài.
Mộ Bạch?
Tô Tố kinh ngạc mở to mắt, tại sao anh ta lại ở đây.
Hôm nay ở khách sạn nếu không phải và nhân viên hoặc là truyền thông phóng viên thì không được vào? Chẳng lẽ lại lén lút vào đây?
Đối mặt nhìn nhau, Mộ Bạch vẫy tay chào cô, cười như một chàng trai toả nắng, còn làm ra một cử chỉ với cô ta “cố lên”.
Trong lòng Tô Tố nhẹ nhỏm, mỉm cười với điều chân thành này.
Cô còn tưởng rằng bạn bè và người thân đều rời bỏ, không ngờ rằng Mộ Bạch người bạn không mấy hiểu biết cũng đứng về phía cô ấy.
“Cuộc họp báo ngày hôm nay là tổng công ty muốn làm rõ dannh tiếng của Tô Tố.” Giọng nói của Tiêu Lăng thông qua micro vang lên cả hội trường, anh ta thở dài, “Trong vài ngày qua trên mạng xã hội phát ra một tin tức liên quan đến cô Tô, tồn tại một số tin tức sai sự thật, cho nên sau hôm nay mời các quý vị ngồi tại đây trả cho cô Tô sự vô tội.”
Khi lời nói vừa cất lên, đám phóng viên bên dưới thất vọng hoàn toàn.
Bọn họ hôm nay được mời đến hiện trường cuộc họp báo phóng viên, nguyên nhân ban đầu tưởng rằng cuộc họp báo ngày hôm nay là xin lỗi của Tô Tố, không ngờ rằng lại đây là vì chứng minh Tô Tố vô tội.
Ngay lập tức, một phóng viên hỏi, “Xin hỏi những tin tức sai sự thật từ lời Tiêu thiếu gia nói ra là những gì, xin nói chi tiết một chút được không?”
Tiêu Lăng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn qua Đường Sảng.
Đường Sảng ba ngày trước mới từ Trương Gia Giới về đã bị công ty triệu tập lại, thư ký Trương đích thân mời cô bữa ăn, yêu cầu cô hợp tác với cuộc họp báo này. Đường Sảng trong lòng không can tâm, toàn bộ biến thành oán giận.
Được.
Muốn cô ta hợp thì cô ta hợp tác.
Nhưng mà quá trình chưa nói phải làm gì.
Đường Sảng quay sang nhìn, đôi mắt đã đang rưng rưng nước mắt, cô ta cơ bản nhìn rất tinh khiết, vừa rơi lệ thì lập tức khiến người khác đáng tiếc đau khổ. Cô cầm lấy micro, giọng nói nghẹn ngào, “Mấy ngày nay cám ơn giới truyền thông và fan hâm mộ quan tâm đến tôi, tôi cảm thấy rất ấm áp nhưng mà cũng rất phiền phức... nếu như giới truyền thông và fan hâm mộ thật sự quan tâm đến tôi thì hi vọng mọi người đừng để điều này nổi lên nữa, cũng đừng đuổi theo điều này nữa...”
Tiêu Lăng như bị dội gáo nước lạnh vào mặt.
Thư ký Trương ban đầu thông cảm với Đường Sảng, nếu như hôm nay cô Đường thông minh, ngoan ngoãn hợp tác cuộc họp báo có thể sẽ cảm thấy an tâm làm việc nữ vai chính của cô ta, nhưng bây giờ... cô ta lắc đầu trong lòng chỉ có một cách nghĩ.
Tiêu đời Đường Sảng rồi.
Đôi mắt của Tô Tố cũng có chút phát lạnh.
Đường Sảng mỗi câu mỗi chữ đều giống như đang vì cô ta nói chuyện, nhưng từ ngữ của cô ta không có câu nào giải thích cho chuyện bức ảnh lúc trước, với một biểu hiện yếu đuối trên khuôn biểu cảm của cô, mọi người nghĩ cô đã bị ép buộc tham gia vào buổi họp báo này.
Đôi mắt cô ta lướt qua, quả nhiên nhìn thấy các phóng viên đang ở dưới tỏ ra ánh mắt đồng cảm với Đường Sảng.
Lập tức có một phóng viên nam xuất hiện hỏi một câu giận dữ, “Cô Đường, xin hỏi cô lần này xuất hiện tại buổi họp báo này có phải bị ép buộc không?”
Tiêu Lăng lạnh lùng nhìn qua nam phóng viên trẻ tuổi.
Người phóng viên đó không phát hiện, nhìn qua Đường Sảng thì giọng nói được thư giản trong vô thức, “cô Đường mời cô nói rõ một chút được không?”
Đường Sảng hài lòng.
Cô ta hoảng loạn lau nước mắt, “không có ai ép buộc tôi cả, tôi tự nguyện đến cuộc họp báo, tôi... tôi thực sự hy vọng mọi người đừng truy sát sự việc này nữa, tôi là Tô Tố đều là cùng đồng nghiệp cùng công ty, bình thường mối quan hệ cũng không tệ, sau sự việc này... tóm lại, tôi hy vọng mọi người đừng truy lùng nữa.”
Lại là một câu nói không rõ ràng, câu nói có rất nhiều ẩn dụ.
Lập tức có người nghi ngờ, “cô Đường nói quan hệ với Tô Tố cũng khá tốt, vậy xin hỏi những bức ảnh được xuất hiện trên Weibo trước đó có thể giải thích không? Còn những tin trên Weibo mà cô đã xoá trong vài giây... mời cô Đường giải thích một chút.”
“Đây...” Đường Sảng lộ ra dáng vẻ khó xử.
“Mời cô Đường nói rõ một chút được không?”
“Điều này do tôi nói có lẽ thích hợp hơn.” Tô Tô nhẹ nhàng tuyên bố, “Từ khi sự việc từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tôi cũng chưa phát biểu bất kỳ lời nào cũng không có làm ra bất kỳ giải thích nào, hôm nay ở đây sẽ nói hết trường hợp lúc đó cho mọi người nghe một lần. Lúc đó vai diễn của tôi đã được kết thúc, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về thành phố, lúc trở lại lều, cô Đường chặn đường của tôi.”
“Cher...” lập tức có người cười nhạo không tin.
Tô Tố cũng không nổi giận, tiếp tục nói, “Quan hệ giữa tôi với cô Đường chưa bao giờ tốt cả, từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty ký hợp đồng, cô Đường đã nhắm vào tôi... điều này thư ký Trương có thể làm chứng. Thời điểm đó cũng nhờ thư ký Trương giải quyết việc ở đoàn phim, cô Đường cũng nhắm vào tôi nhiều lần, thậm chí có một lần chặn tôi và đánh trong phòng trang điểm...”
Ai cũng kinh ngạc
“Vậy cô Tô có bằng chứng không?”
Tô Tố nhún vai, “Không có, lúc đó không có đi kiểm tra vết thương, thẹo cũng dần dần biến mất. Còn nữa... người trong đoàn phim đều có thể chứng minh Đường Sảng chỉ nhắm vào tôi”
“Tô Tố... cô, tại sao cô lại nói như vậy”
Đường Sảng không thể tin, nước mắt chưa chảy ra thì đã ngơ ngác, “Tôi đã đánh cô lúc nào? Tôi biết sau lưng cô có sức mạnh mạnh mẽ, nhưng cũng không thể đổ thừa tôi như vậy...”
Tô Tố thực sự khâm phục vào kỹ năng diễn xuất của Đường Sảng.
Nhưng thật đáng tiếc, mắt của cô ta không dùng ở đúng chỗ.
Những đám phóng viên ngồi phía bên dưới cũng choáng váng, mỗi người đứng ngoài không kiểm soát và lườm Tô Tố.
“Cô Tô, cô có cảm thấy như vậy có quá đáng không?”
“Cô Tô, xin hỏi sức mạnh đứng sau là đang chỉ ai? Cô còn như vậy đổ thừa cho cô Đường là vì sức mạnh của người đứng sau?”
“Tô Tố cô quá vô lý, bắt nạt người khác còn có lí do”
Đám phóng viên đã bảy miệng tám lưỡi đỗ tội cho Tô Tố, trong đại sảnh dường như sắp mất kiểm soát, một số người thâm chí còn vội vã lao lên bắt lấy khuôn mặt Tô Tố, bị Tiêu Lăng một tay tát thẳng.
Anh ta “xoẹt” một cái từ trên ghế đứng dậy, nhìn xuống các phóng viên bên dưới một cái nhìn lạnh người, khí chất mạnh mẽ, “không thể im lặng nghe sự thật thì không hoan nghênh, thư ký Trương nhìn rõ ràng, ai còn huyên náo thì lập tức để nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài.”
“Vâng, Chủ tịch”
Các đám phóng viên đã bị sốc, im lặng một lúc.
Ngoài hiện trường, Mộ Bạch và Tiểu Hy toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Thay vào đó Tô Tố tương đối bình tĩnh, cô ngồi ở đó thẳng lưng lên, dù núi có ngã cũng không sợ, đợi đám đông yên lặng xuống sau đó nhìn đám phóng viên cười, từng câu từng chữ, “Nếu... tôi có bằng chứng thì sao”
Ai cũng ngạc nhiên.
Đường Sảng có một khoảnh khắc hoảng loạn
Bằng chứng?
Không
Không thể.
Cô ta đã xoá tất cả các bức ảnh, chắc chắn là Tô Tố cố tình lừa cô ta, cô ta ráng để bản thân bình tĩnh lại.
“Cô có bằng chứng gì?”
Tô Tố đứng dậy nhẹ nhàng, lấy chiếc túi từ đằng sau ghế, cô ta từ từ kéo dây kéo, từ trong túi lấy ra một bức ảnh sau đó đưa bức ảnh đó cho thư ký Trương, “thư ký Trương, làm phiền cô truyền lại mọi người.”
Điều này là được chuẩn bị trước khi đến?
Thư ký Trương đột nhiên cũng hai tay chuẩn bị, cũng gật gật đầu, “Được rồi.”
Trong sự nghi ngờ của phóng viên, hình ảnh cũng đã đưa đến tay của họ.
Đây là bức ảnh không phải thứ gì khác, là bức ảnh là Đường Sảng nhờ trợ lấy chụp và được gửi lên mạng.
Chỉ là... những gì Đường Sảng đăng tải đều là bản được cắt giảm, và trên tay cô là bản đầy đủ.
Sau khi xem xong bức hình, mọi người đều bị sốc.