Tô Tố ngây người, cả người đều cứng đờ.
“Anh mới... nói gì vậy?”
Đã nói trước đó rồi, sau đó nói có vẻ thuận miệng hơn nhiều, Mạc Tầm nghiêm túc nhìn Tô Tố “Tô Tố, em đi theo anh đi, anh rất nghiêm túc, anh không ngại chuyện em có hai đứa con, cũng không ngại tình trạng hiện tại của em, miễn là em đi theo anh, khó khăn bây giờ em gặp phải anh sẽ cố gắng giúp em giải quyết. Anh sẽ không can thiệp vào chuyện của em, sau này muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu em không muốn làm gì, anh có thể đưa tiền để em mở cửa tiệm, em có thể an tâm ở nhà chăm sóc hai đứa con. “
Vậy mà cô không nghe nhầm.
Lông của Tô Tố như dựng ngược lên, người này có thể kinh tởm hơn nữa không?
Lần đầu tiên cô cảm thấy kiếp trước cô bị mù rồi, tại sao cô lại yêu loại người cặn bã như vậy? Trước đây cô nghĩ rằng tuy Mạc Tầm đối xử tàn nhẫn với cô, nhưng tốt xấu gì đối với Bạch Linh cũng là thật lòng, nhưng bây giờ có vẻ như... không phải rồi.
Đột nhiên cô muốn biết một chuyện.
Cô cố gắng thu mình vào góc tường, cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể với anh, lạnh lùng nhìn anh. “Vậy Bạch Linh thì sao? Anh tính an bài cho Bạch Linh như thế nào?”
Nghe Tô Tố nói vậy, Mạc Tầm nghĩ rằng cô đã đồng ý, mặt anh thả lỏng một tí, đôi mắt cũng dịu dàng hơn, nhìn Mạc Tầm như vậy khiến cô nghĩ đến kiếp trước, khoảng thời gian anh đóng kịch trước mặt cô. Lúc đó điều cô thích nhất chính là ánh nhìn dịu dàng này của anh.
Nhưng mà bây giờ, anh không thể nào lừa cô được nữa.
Cô đã nhìn thấu người đàn ông này, hạ tiện mà nói thì kiếp trước khi cô đối xử dịu dàng ân cần với anh, anh lại đem cô và con lên bàn phẫu thuật. Kiếp này ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã khó chịu với anh, vậy mà anh lại thích cô một cách kì lạ.
Loại hành vi này không phải là hạ tiện sao.
“Tô Tố, chuyện của Linh nhi em cứ yên tâm, cô ấy sẽ không biết sự tồn tại của em.”
Suy nghĩ của Tô Tố bị kéo về, không thể nhịn nổi cười mỉa mai “Cho nên... Mạc đại thiếu gia, anh đây là đang muốn kim ốc tàng kiều*, ngoài ra còn tận hưởng cảm giác tề nhân chi phúc* sao”
*kim ốc tàng kiều: giấu người đẹp (tình nhân) ở nhà đẹp bên ngoài
*tề nhân chi phúc: có một thê một thiếp, cuộc sống giàu sang ấm no hạnh phúc.
Quả thật cô đã đánh giá cao người đàn ông này, thậm chí anh còn không bằng cặn bã.
“Tô Tố, em đừng như vậy. Linh nhi đã theo anh từ năm mười sáu tuổi, bây giờ đã bảy năm rồi, ngoài anh ra cô ấy cái gì cũng không có, nếu từ nay về sau anh không quan tâm đến cô ấy nữa, căn bản cô ấy không thể tồn tại trong xã hội này “Mạc Tầm nắm chặt Tô Tố, khuôn mặt hết sức đau đớn” Anh không thể đối xử với cô ấy như vậy được. “
Anh bảo vệ Bạch Linh bảy năm, điều đó sớm trở thành thói quen rồi, đối với anh mà nói Bạch Linh không chỉ là người phụ nữ mà còn là người thân của anh.
“Vậy nếu cô ấy vô tình biết được thì sao?”
Tô Tố không gấp rời đi, cô rất muốn biết tên súc sinh này có thể ** đến mức nào.
“Anh sẽ không để cô ấy biết.”
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra, biết đâu có một ngày tôi không thể nhịn nổi đến tìm cô ta, hoặc là như cảnh trong bộ phim truyền hình, mang thai chạy đến ra oai với cô ta”
Mạc Tầm trong lòng phiền muộn, nhất định bắt anh phải trả lời câu hỏi khó khăn này sao
Anh im lặng một lúc, khi lần nữa ngẩng đầu lên đôi mắt tràn đầy quyết tâm “Tô Tố, gia đình anh... khá thích Linh nhi, nhưng mà do vấn đề sức khoẻ nên cô ấy không thể có con được”
“Quả thật ông trời có mắt.”
“Em” Mạc Tầm hít sâu, đè nén sự tức giận, “Em có thể đừng nói cô ấy như vậy không, cô ấy là một cô gái tốt, Tô Tố, nếu tình huống em nói thực sự xảy ra, anh tin rằng Linh nhi sẽ không trách chúng ta. “
Thực ra, bởi vì Linh nhi không sinh được con, từ lâu đã cảm thấy có lỗi, thậm chí còn đề nghị anh đi tìm một người phụ nữ khác ở bên ngoài. Chỉ là anh cảm thấy anh luôn một lòng một dạ với Linh nhi, sẽ không gặp được người thích hợp nữa, với lại gia đình cũng không ép buộc, nên anh cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ, anh đã gặp Tô Tố.
“Tô Tố, nếu thật sự như vậy, anh hy vọng con của em có thể đưa cho Linh nhi nuôi dưỡng, cô ấy là một người phụ nữ giàu tình thương, sẽ yêu thương con của chúng ta như con ruột, em đã có hai đứa con cho riêng mình... “
“Hì hì -”
Tô Tố không chịu được nữa, cười lớn, cô cong lưng cười đến cực kì khoa trương, nửa ngày vẫn chưa dừng cười được, khuôn mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng mắt lại rất lạnh lùng, “Mạc Tầm à Mạc Tầm, rốt cuộc anh lấy dũng khí từ đâu, mà có thể khiến anh nói những lời không biết xấu hổ một cách chính trực như vậy. Tôi bội phục, anh với Bạch Linh đúng là một cặp trời sinh, đều bỉ ổi vô sỉ như nhau. Cho nên tôi cầu xin anh, hai người cứ tiếp tục yêu nhau, đừng đi hại người khác nữa.”
“Tô Tố”
“Anh đừng la lên như vậy, đôi tai của tôi không bị điếc có thể nghe được.” Tô Tố nhân lúc Mạc Tầm đang phiền não, đẩy anh ra, tránh được sự giam cầm của anh, lông mày cô lạnh lẽo “Trong mắt Bạch Linh anh là bảo vật, nhưng đối với tôi thì một đống phân cũng không bằng, anh đừng đến gần tôi, anh vừa đến gần tôi đã cảm thấy kinh tởm đến muốn ói. Dẹp tình cảm giả tạo kinh tởm của anh đi, Tô Tố tôi dù có lưu lạc đến trở thành ăn xin để sống qua ngày, thì tuyệt đối cũng không chấp nhận sự giúp đỡ của anh.”
“Tô Tố”
Cô vậy mà dám nói anh như vậy.
Mạc Tầm đỏ mắt, trước giờ chưa ai sỉ nhục anh như vậy, cô đừng tưởng anh thích cô, thì có thể tùy tiện nói anh.
Thấy Tô Tố sắp mở cửa rời đi, Mạc Tầm lập tức mất đi lý trí, anh bực bội bước bước lớn về phía trước bắt lấy cô, lần này anh không chút lưu tình nắm chặt cánh tay cô, lực mạnh đến khiến cô phải kêu đau. Đột nhiên, cánh tay Mạc Tầm dùng lực, làm Tô Tố bị ngã mạnh vào tường, lưng cô đụng vào tường, đau đến nỗi mặt khẽ trắng bệch.
Mạc Tầm nghiêng người về phía trước, giam chặt Tô Tố, một tay ấn mạnh vào cằm cô
“Mạc Tầm, anh buông tay”
“Mơ đi”
Khuôn mặt âm trầm của Mạc Tầm khiến Tô Tố nghĩ đến con rắn độc, ẩn mình trong bóng tối chờ đợi cơ hội để cho người khác một kích chí mạng.
Trong lòng cô lạnh lẽo, mở miệng kêu cứu.
“Wu...”
Mạc Tầm bịt miệng cô lại.
Đôi môi tô son màu đỏ tươi của cô ma sát với lòng bàn tay anh, thở ra khí nóng khiến trái tim khô khốc của anh trở nên ướt át.
Đột nhiên đôi mắt của Mạc Tầm trở nên âm trầm.
“ uhm... uhm uhm...” Tô Tố giật mình sợ hãi.
Ánh mắt này cô quá quen thuộc rồi, ánh mắt sâu thẳm.
“Không phải em nói trong mắt em tôi đến... cũng không bằng, tôi mới tới gần em đã muốn ói sao.” Mạc Tầm thổi khí nóng vào tai cô, thành công làm cho cổ cô nổi da gà, anh lạnh lùng cong môi “Vậy thì tôi càng muốn làm em cảm thấy ghê tởm”
Anh lấy tay đang bịt miệng Tô Tố ra, cúi đầu hôn lên môi cô. Môi cô căng mọng, mềm mại hơn anh nghĩ, ban đầu anh muốn hôn trừng phạt nhưng lại trở thành hôn nhẹ nhàng triền miên.
“uhm... Buông tay”.
Tô Tố ghê tởm đến nỗi toàn thân nổi da gà, lông dựng ngược, mỗi tế bào trên cơ thể đều cảm thấy bài trừ anh. Cô dùng sức đẩy anh, nhưng cơ thể Mạc Tầm không hề động đậy.
Anh cảm thấy không thỏa mãn, đưa lưỡi cạy mở hàm răng của cô.
Tô Tố không muốn để anh đắc ý nên cắn chặt răng
Mạc Tầm hừ nhẹ, một tay nhấn mạnh cằm của cô.
“A...”
Tô Tố bị đau kêu lên một tiếng, Mạc Tầm nhân cơ hội tiến vào.