Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 165

Tiêu Lăng vẫn chưa trả lời, lão gia đứng bên cạnh đã cảm thấy hoảng hốt.

“Tiểu, tiểu nha đầu, cháu nói Cảnh Thụy và Tiểu Thất là con ruột của tiểu tử thối này à? Đúng thật là chắt của ta à?” Lão gia vui sướng đến nỗi mặt đỏ cả lên, khẩn trương cầu chứng lại với Tiêu Lăng, “Tiểu tử thối! Tiểu nha đầu nói có phải là thật không?”

“Ông nội...”

“Tiểu tử thối cháu đừng nhiều lời nói ta nghe phải hay không phải?”

Tiêu Lăng bất lực gật đầu, “Là thật ạ.”

“Ui ya! Đúng thật là, lão Trần ông có nghe thấy không, Cảnh Thụy và Tiểu Thất không ngờ lại đúng thật là chắt của ta, trời ơi, ta đã nói sao hai đứa này nhìn sao nhìn sao cũng thấy như nòi giống của tiểu tử thối này chứ, đúng thật là. Tốt tốt tốt! Tốt quá rồi!”

Lão Trần cũng vui buồn lẫn lộn, lão gia và hai đứa nhỏ hợp gu biết bao nhiêu trong mắt ông đều nhìn thấy được, chắt nuôi trở thành chắt thật, đổi lại là người khác ai lại không mừng rỡ.

Nhưng... lão Trần kéo cánh tay của lão gia, nháy mắt cho lão gia biết, lão gia mới nghĩ đến không khí ngượng ngùng hiện tại, ông nhớ lại vừa nãy câu nói của Tô Tố “Con của tôi không có một tí nào liên quan đến anh cả” trong lòng tức thời bị đông lạnh một phần.

Ông nghĩ không mấy dễ dàng có được chắt giờ lại biến mất không thấy nữa.

Lão gia tức thời nghiêm túc hẳn lên, “Trong hai người ai nói rõ lại cho ta biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tiểu nha đầu, cháu không nể mặt tiểu tử thối này, cái thân già như ta cũng nên cho chút sỹ diện chứ, cháu nói ta nghe, chuyện ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết!”

Tô Tố, “...”

Không phải cô không muốn nói, cô hoàn toàn không biết kể bắt đầu từ đâu.

Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của lão gia, nghĩ đến Cảnh Thụy và Tiểu Thất nói rằng lão gia thương yêu hai đứa như thế nào, tim cô kìm nén lại rất lâu, cô cố nhịn đi nước mắt, cô lắc đầu nói, “Lão gia, ông đừng hỏi nữa. Cháu cũng không biết nên nói với ông như thế nào, nhưng nói sao thì Cảnh Thụy và Tiểu Thất cũng là chắt của ông, sau này chỉ cần hai đứa muốn, cháu sẽ dẫn chúng nó đến thăm ông.”

Tô Tố cúi đầu chào lão gia, lại nhìn sang Tiêu Lăng, “Chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, đến đây kết thúc thôi.”

Lão gia còn muốn nói nữa, lão Trần lại kéo lại cánh tay của ông, chỉ vào trán của Tô Tố, lão gia bây giờ mới phát hiện Tô Tố có vết thương trên đầu, ông hoảng hốt, “Tiểu nha đầu, trán của cháu bị sao thế?”

Tô Tố che đi phần trán, nhớ lại hai ngày tăm tối không thấy mặt trời trước đó, đôi mắt bất chợt đỏ hoe.

“Tiểu tử thối, cháu nói!”

Tiêu Lăng cũng không biết nê nói sao, lão gia giận đến nổi cả mặt đỏ bừng, tay run rẩy cầm cây trượng chỉ vào Tiêu Lăng, “Tiểu tử thối này, hồi xưa lăng nhăng cũng không nói rồi, bây giờ đã là ba của người ta rồi, tại sao lại còn không biết suy nghĩ, cháu có phải muốn tức chết cái thân già này không hả!”

“Được được được, cháu không nói phải không. Tiểu Trần! Cậu vào đây!”

Tiểu Trần ở bên ngoài đang trông chừng run rẩy, cậu nghe lời đi vào trong nhà, “Lão gia...”

“Cậu nói, nói cho ta nghe rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì rồi!”

Tiểu Trần nhìn sang Tiêu Lăng, tuy rằng anh ở bên nhà cũ qua đây, hiện giờ lại là cấp dưới của tổng tài, nhìn thấy Tiêu Lăng gật đầu với cậu, Tiểu Trần liền nói cho lão gia nghe những chuyện mình đã biết. Anh nói không hơn không kém, và không mang cảm xúc cá nhân, nhưng lão gia càng nghe sắc mặt lại càng trầm hơn.

“Cho nên, tiểu tử thối tưởng rằng tiểu nha đầu tham tiền của cháu, cho nên cố ý để hai đứa trẻ tiếp cận cháu, đúng không?”

Tiêu Lăng lặng lẽ gật đầu, ngoài cái này anh không suy nghĩ ra được nguyên nhân khác.

“Vậy tiểu nha đầu?” Lão gia sắp sáng tỏ được mối quan hệ của từng nhân vật, nhìn sang Tô Tố, “Tiểu nha đầu ta nhìn cháu cũng oan ức thật, cháu nói ta nghe, lão gia đứng bên lý lẽ chứ không giúp người nhà, chỉ cần cháu có lý, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiểu tử thối này.”

Tiêu Lăng cũng nhìn sang Tô Tố.

Anh cũng muốn biết tại sao cô lại phẫn nộ đến thế.

“Được, cháu nói rõ đây, nhưng cháu nói xong rồi thì xin mọi người đừng quấy rầy cuộc sống sau này của cháu nữa!” Tô Tố trấn chỉnh lại tâm trạng, ngoài việc trùng sinh, cô bắt đầu kể từ cái ngày đầu tiên gặp được Tiêu Lăng ở khách sạn, kể rằng Tiêu Lăng uy hiếp ép buộc dụ dỗ, kể anh bám dai như đỉa, nói anh lấy quyền xen vào chuyện tư, sau cùng nói đến hai người xác định mối quan hệ, nhưng sau khi xác định mối quan hệ này chưa đucợ hai ngày lại lâm vào tình trạng khó xử hiện tại.

Lão gia vừa nghe vừa giận dữ liếc mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lăng!

Tên khốn nạn này không ngờ lại trở nên bỉ ổi đến như vậy!

Nghe xong, lão gia nắm chặt điểm chính, “Cho nên cháu lúc bắt đầu là không biết ba ruột của Cảnh Thụy và Tiểu Thất là ai?”

“Đúng ạ, chúng cháu lần thứ hai gặp mặt là cháu đi công ty ký hợp đồng, sau khi kí hợp đồng xong anh ấy liền lấy hợp đồng uy hiếp cháu, cháu sợ anh ấy biết chuyện cháu có con liền lấy con cái ra uy hiếp cháu, nên từ đó đến giờ không dám nói anh ấy nghe, sau này sự việc từ từ phát triển dẫn đến ngoài phạm vi kiểm soát. Cháu nhiều lần muốn nói thật với anh ấy, mỗi lần đến cửa miệng lại sợ anh ấy giận, nên lại nuốt xuống lại.”

Tô Tố cắn chặt môi, nói tiếp, “Lần này cháu từ Trương Gia Giới đóng phim về, Tiêu Lăng đến sân bay đón cháu, mới vừa gặp mặt thôi anh ấy đã nói thẳng cháu đã lừa dối anh ấy, cháu tưởng là anh ấy biết được sự tồn tại của Cảnh Thụy và Tiểu Thất, cho nên không có phủ nhận. Trông mắt anh ta lại tưởng rằng cháu đã thừa nhận cái chuyện về mục đích tiếp cận anh ấy, anh ấy bảo đã đưa Cảnh Thụy và Tiểu Thất về nhà...”

“Hoảng hốt rồi phải không?” Lão gia đứng trên lập trường của người ngoài cuộc vô cũng hiểu rõ tâm trạng của Tô Tố lúc đó.

Đương nhiên là hoảng hốt rồi!

Nước mắt của Tô Tố tức thì chảy xuống, “Cảnh Thụy và Tiểu Thất là toàn bộ của của cháu. Cháu tưởng anh ấy phẫn nộ muốn đối phó với con của cháu, cho nên rất sợ rằng anh ấy làm tổn thương chúng nó. Cháu gạt anh ấy là cháu không đúng, đứa trẻ là vô tội, chúng nó mới bốn tuổi, có khả năng gì đâu, cháu là người phụ nữ chân yếu tay mềm, anh ấy là đại boss của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ, cháu căn bản không có sức đấu lại anh ấy, cho nên cháu nghĩ rằng, nếu như anh ấy giận dữ phẫn nộ, vậy cháu sẽ để anh ấy hạ giận, chỉ cần anh ấy không đụng đến Cảnh Thụy và Tiểu Thất là được.”

Lão gia lắc lắc đầu, “Cho nên cháu mới đập đầu vô tường?”

Tô Tố rưng rưng nước mắt gật đầu.

Lúc đó cô không nghĩ ra được cách nào để Tiêu Lăng hạ giận, cô không nỡ hai đứa con, nhưng cánh tay thì làm sao thắng được cái chân được, cô không còn cách nào.

Lão gia nhìn sâu thẳm vào Tô Tố.

Ông cũng sống đến ngần thế kỉ này rồi, tự nhận rằng bản thân cũng gặp qua không ít người, rất nhiều người chỉ cần gặp qua một lần là ông có thể đoán được bản chất của người đó, đứa trẻ Tô Tố này... Ông lần đầu tiên gặp cô trên đường đã cảm thấy tuy rằng cô trông rất ma mị mê hoặc, đôi mắt lại rất ôn hòa, hơn nữa lại rất trong sạch, không giống như là người nói dối.

Sự phẫn nộ lần này cũng không giống như giả vờ.

Lão gia lại nhìn sang Tiêu Lăng, “Cháu nói thử xem, tại sao lại khẳng định một mực người ta lừa dối tình cảm của cháu kèm thêm lừa gạt tiền của cháu!”

Tiêu Lăng bất chợt câm lặng.

Vừa nãy nghe được lời nói của Tô Tố, anh cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tô Tố nhấn mạnh xin anh đừng tổn thương Cảnh Thụy và Tiểu Thất.

Nếu như cô ấy nói là thật...

Tiêu Lăng suy nghĩ khi biết được chân tướng đã đối xử như thế nào với cô, tức thời trong lòng hổ thẹn.

Sao...

Sao lại có nhiều điểm trùng hợp như vậy.

Nếu như nói là trùng hợp, vậy cũng trùng hợp quá vậy. Anh đem những nghi ngờ nói cho lão gia nghe, “Tại vì trước khi cháu biết được Cảnh Thụy và Tiểu Thất là con của cháu, lúc chúng nó nhận ông làm ông cố nuôi, lần đầu tiên gặp con, Tiểu Thất là buộc miệng kêu cháu là daddy.

“Đó là tại vì con và Tiểu Thất đã biết được ba chính là ba ruột của tụi con!”

Trước cửa phòng khách đột nhiên vang lên âm thanh trầm tĩnh non nớt trẻ con của Cảnh Thụy!