“Thiếu gia đã sắp sếp xong rồi, cô hãy nằm xuống đi.”
Trương tẩu từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động, kết nối mạng và bật màn hình ra, sau đó đặt trước mặt Tô Tố, “Thiếu gia nói cho cô xem hình trên điện thoại.”
Trong biệt thự có gắn rất nhiều camera, sau khi kết nối mạng thì có thể xem được hình ảnh trên điện thoại.
Tô Tố nắm chặt chiếc điện thoại.
Trong số các màn hình thì có một cái hiển thị thấy lối vào của biệt thự, có hai đứa bé bước xuống từ chiếc xe của Tiểu Trần, trên vai hai đứa có đeo chiếc cặp nhỏ đi học, bước chân Cảnh Thụy điềm tĩnh, vững vàng như một ông cụ non, Tiểu Thất thì vẫn như xưa, luôn nhảy nhót, mặt luôn nở nụ cười tỏa nắng.
Hai đứa trẻ không giống như bị ngược đãi.
Khóe mắt Tô Tố bỗng ướt át, trong lòng đã yên tâm biết nhường nào.
Nhưng có một tình tiết để Tô Tố chú ý.
Khi hai đứa bước vào trang viên, sau đó nét mặt1của những người giúp việc bỗng trở ôn hòa, thậm chí có chút cung kính.
Màn hình vừa chuyển, hai đứa trẻ đã bước vào đại sảnh trong biệt thự, bèn có người giúp việc bưng các loại nước ép trái cây và thức ăn vặt ra, Tiểu Thất cười híp mắt cầm trên tay ly nước ép dâu.
Ơ... Chuyện gì thế này?
Tiểu Thất của cô ấy ngày thường tuy rằng háo ăn háo chơi, nhưng vẫn không bao giờ tùy tiện vô lễ trước mặt nhà người lạ đến vậy.
Bỗng nhiên, Tiêu Lăng xuất hiện và bước xuống cầu thang.
Trái tim Tô Tố như bị níu chặt lại.
Tuy nhiên, điều cô lo lắng đã không xảy ra, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Thất sau khi nhìn Tiêu Lăng thì gương mặt nở nụ cười vui vẻ ngọt ngào, một nụ cười thuần khiết và đáng yêu biết nhường nào. Biểu hiện ấy hoàn toàn được xuất phát từ trong tim, không chỉ thế, cô bé còn giang tay ra nhào về phía Tiêu Lăng, và được Tiêu Lăng ôm ấp vào1lòng.
Cái lưng của Tiêu Lăng quay về hướng camera, cô không nhìn thấy được biểu lộ trên gương mặt anh, chỉ nhìn thấy được bờ vai rộng của anh và nụ cười ngọt ngào của Tiểu Thất
Còn Cảnh Thụy nữa...
Cảnh Thụy là một đứa trẻ có tính khí hơi ngạo mạn, rất ít nói chuyện, và không thích buông chuyện với người lạ, nay lại gật đầu với Tiêu Lăng.
Tô Tố hoàn toàn không thể nói gì hơn.
Thật sự... đã xảy ra chuyện gì thế!
Tiếp theo đó, Tiêu Lăng bèn bế Tiểu Thất lên lầu, Cảnh Thụy cũng rón rén theo sau, Tô Tố cảm thấy khoảng cách với các con như chỉ cách xa một cái hành lang, và thậm chí các con sẽ có thể đi ngang qua phòng của cô, trong lòng cô bỗng chút mừng rỡ.
“Trương tẩu...”
Trương tẩu như đoán được Tô Tố muốn nói gì, bèn nhanh chóng lắc đầu, “Cô Tô đừng làm tôi khó xử, thiếu giá đã cố ý căn dặn tôi, chỉ cho cô xem những hình ảnh này trong sự giám sát của tôi5mà thôi, nếu như bây giờ để cho hai đứa trẻ thấy bộ dạng cô như vây, chẳng phải sẽ khiến chúng thêm lo lắng.”
Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má cô, và đôi mắt cô dán chặt vào màn hình điện thoại.
Tầng trên không có gắn camera, và trong màn hình không còn hiện hình ảnh hai đứa trẻ, Tô Tố đặt điện thoại xuống, mắt cô ngấn lệ và miệng nở nụ cười.
Bất kể ra sao, thì Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô ấy đã bình an rồi.
...
Ở hành lang trên tầng hai.
Tiêu Lăng đang bồng Tiểu Thất trên tay bỗng dừng khựng lại trước cửa phòng Tô Tố, theo sau đó là bước chân Cảnh Thụy cũng dừng lại.
“Daddy sao không đi tiếp, Tiểu Thất còn phải về phòng làm bài tập nữa.” Tiểu Thất bễu môi buồn bã nói.
Trong trường rõ ràng đã báo cho nghỉ một tuần, thế mà cuối cùng chỉ có thể nghỉ được bốn ngày, hôm nay lại là ngày khai giảng, thầy cô đã sắp sếp cho một đống bài tập, Tiểu Thất2vạn lần cảm thấy khổ sở, rất bất mãn.
Tiêu Lăng lại tiếp tục tiến về phía trước nữa.
“Daddy?”
Tiểu Thất nhìn Tiêu Lăng một cách nghi hoặc, lần này đến cả Cảnh Thụy cũng nhăn nhó ngước nhìn anh ta
Tiêu Lăng chỉ vào phòng Tô Tố đang ở “Cảnh Thụy, Tiểu Thất nhớ nhé, cái phòng này mấy ngày nay đừng nên ghé vào nhé.”
Tiểu Thất nghiên đầu ngây thơ, “tại sao thế?“.
Lúc trước cô và anh trai thích đi đâu thì đi, daddy không bao giờ cấm cản. Tại sao lần này lại không được vào căn phòng này.
Tiêu Lăng đã suy nghĩ sẵn lời giải thích trong đầu, ngắt cái mũi nhỏ nhắn của cô bé trả lời,“Lý do là tại vì daddy có người bạn bị bệnh đang trú trong phòng này, bạn của daddy đang mắc bệnh truyền nhiễm, Tiểu Thất không muốn bị lây bệnh chứ.”
“Tội nghiệp quá,“ Tiểu Thất cắn chặt ngón tay nhìn vào căn phòng, “Tại sao daddy không đưa bạn vào bệnh viện ạ, hồi trước Tiểu Thất bị bệnh, má mi cũng đưa Tiểu Thất vào9bệnh viện xem bệnh mà.”
“Bởi vì điều kiện trong bệnh viện không tốt bằng ở nhà, daddy tìm được một bác sĩ, mỗi ngày người bác sĩ này đều phải truyền dịch cho người ấy, nó cũng giống như bệnh viện vậy.”
“Dạ, dạ, Tiểu Thất hiểu rồi, sẽ không vào phòng đó đâu, đợi đến khi bạn của daddy bình phục rồi, Tiểu Thất và anh trai sẽ đến thăm bạn của daddy.”
Tiêu Lăng ấm áp xoa đầu cô bé, tiếp tục bồng cô bé tiến về phía trước. Cảnh Thụy nhìn Tiêu Lăng một cách sâu sắc, và nhìn sâu vào cánh cửa đóng kín kia, khuôn mặt bé nhỏ có chút đăm chiêu, lặng lẽ theo bước chân của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng đang có tâm sự, tuy ở bên hai con nhưng vẻ mặt vẫn vô hồn.
“Daddy, cha bị sao thế?”
Khi Tiêu Lăng quay đầu lại, Tiểu Thất nhìn anh với vẻ nghi ngờ, và một ánh mắt khác đến từ Cảnh Thụy, ánh mắt cậu bé như có sự tò mò mãnh liệt.
Tiêu Lăng, “...”
Anh sợ bị bại lộ khi ở1bên hai con, Tiêu Lăng cuối cùng cũng phải viện cớ rằng có việc cần xử lý để rút lui, rời khỏi phòng hai con, anh đi thẳng vào thư phòng tận cùng lầu hai.
Anh vừa rời khỏi, Tiểu Thất ném phăng con búp bê trên tay, haizz, daddy luôn nghĩ cô bé thích con búp bê này, quả thật cô không thích chơi búp bê giống như các bạn đồng trang đứa, nếu không phải vì sợ daddy buồn phiền, cô sẽ không đụng đến.
Tiểu Thất tiến đến gần Cảnh Thụy, “Anh trai ơi, có cảm thấy daddy bị sao không ấy? hôm nay daddy hơi bất thường nhỉ?”
“Ừm, ờ!”
“Ừm ờ, là ý gì?”
“Là không bình thường đó.”
“Anh trai ơi, anh cũng cảm thấy như thế đúng không. Lúc trước cho dù daddy có bận mấy cũng tranh thủ chơi với chúng ta, hôm nay tâm trạng có vẻ nặng trĩu nhỉ.”
Cảnh Thụy chầm chậm đứng lên khỏi tấm thảm và mở cửa nhìn ra ngoài, phát hiện không có người liền đóng sầm cửa lại.
“Anh trai bì gì thế?” thấy cử chỉ của Cảnh Thụy, Tiểu Thất tỏ ý hạ giọng xuống, cô chạy ra ngoài cửa bắt trước hành động xem xét của anh trai, và sau đó vui mừng nhìn Cảnh Thụy, “Anh trai, có phải anh có ý định xấu gì đúng không? “
Cảnh Thụy trợn mắt nhìn cô.
“Có vẻ như hôm nay cha có điều gì không bình thường. Nếu anh không đoán sai, thì có vẻ liên quan đến bạn của cha.”
“Ồ... chả phải là bạn bình thường thôi sao?” Tiểu Thất gãi đầu.
Cảnh Thụy không nói nên lời.
“Anh trai đừng lấp liếm nữa, hãy nói đi!”
“Em nghĩ xem có ai mà đi đưa một người bạn bình thường bị truyền nhiễm về nhà không, chúng ta vẫn còn ở đây, cha sẽ không sợ rằng chúng ta bị nhiễm bệnh đâu!”
“Uh... hình như đúng như thế, vậy, người trong phòng ấy là ai?” Tiểu Thất gần như nghĩ ra được điều gì, trợn to mắt nhìn, ríu rít nói, “chắc không phải là phụ nữ đâu nhỉ!”
Cảnh Thụy không nói gì, đây cũng là điều mà cậu bé lo sợ.
Nếu người bạn đó là đàn ông thì thôi, còn nếu là phụ nữ thì người này có quan hệ gì với Tiêu Lăng thế?
Tiểu Thất quát to lên, “không được, daddy chỉ thuộc về má mi thôi, không người nào được giành với má mi, anh trai, chúng ta nên giúp má mi bài trừ kẻ địch đi!”
“Giải quyết như thế nào?”
“Chúng ta nên thăm dò tình thế trước!”
Tiểu Thất móc quéo với Cảnh Thụy, hai người đều đồng tình với nhau, bí mật âm thầm lên kế hoạch.