Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 144

“ Tô Tố, diễn rất tốt.”

“ Cảm ơn đạo diễn.”

Tô Tố mặc đồ diễn chạy đến chạy đến chỗ Phạm Lãi coi lại cảnh diễn của mình, đúng như cô nghĩ, quả nhiên máy quay phim lấy cô làm trọng tâm, cảnh cô dựa vào lòng Ngạo Vân cũng rất đẹp, trái lại Dục Nhi đi qua đi lại ở đó có vẻ hơi chướng mắt.

Phạm Lãi đóng máy lại, cuối cũng cũng nở nụ cười với Tô Tố, ông vỗ vỗ vai cô, “ phần diễn của cô có thể nói là hoàn toàn kết thúc rồi, Tô Tố, bộ phim tiêp theo tôi vẫn sẽ kiếm cô diễn!”

A!

Tô Tố kinh ngạc đến mở to mắt.

Một đạo diễn cho dù khen diễn viên đó nhiều đến mấy, cũng không vui mừng bằng câu nói “ bộ phim tiếp theo tôi vẫn sẽ kiếm cô diễn” này, đây đã là sự khẳng định đối với diễn xuất của cô.

Cô kích động đến cả mặt đỏ chót, sự khẳng định này đối với cô mà nói rất khó mới có được, vành mắt cô ngấn lệ cúi đầu chào Phạm Lãi một cái, “ cám ơn đạo diễn!”

“ Cám ơn cái gì, tôi nghe nói gần đây cô nhận một bộ phim về thanh xuân vườn trường, tôi đã xem kịch bản rồi nhân vật đó rất được yêu thích, cố gắng diễn thật tốt chắc rằng sẽ một bước lên mây.”

Phạm Lãi rất xem trọng Tô Tố.

Trong giới giải trí, có nhan sắc có kĩ năng diễn xuất chưa chắc sẽ thành công.

Chính vì Tô Tố so với người khác có nhiều tài nguyên hơn, có công ty truyền thông Tinh Quang ở phía sau nâng đỡ, chỉ cần mọi chuyện ổn thỏa, nổi tiếng cũng chỉ là vấn đề về thời gian.

...

Tố Tố cuối cùng đã hoàn thành triệt để phần diễn của cô trong “ Ngạo Vân Truyện, cô đặt trên mạng vé máy bay về thành phố A, Phạm Lãi còn đặc biệt kêu đoàn phim để trống một chiếc xe, lúc cô đi tiễn cô ra sân bay.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Đường Sảng đứng kế bên Tô Tố trông rất khó coi.

Cô ta muốn mua đồ dùng hằng ngày lại chê đồ cô chiếm chỗ không chịu cho người ra thành phố mua, hiện giờ lại để trống một chiếc xe để tiễn Tô Tố!

Tô Tố không thèm ngó tới sắc mặt của Đường Sảng, sau khi nói lời cảm ơn Phạm Lãi xong thì chuẩn bị đi phòng thay đồ lâm thời dựng lên để thay quần áo.

Đường Sảng nhanh chân bước theo.

Cảnh diễn lần này của họ cách túp lều hơi xa, trên đường về lại đầy cỏ dại, rất ít người qua lại. Vào lúc Tô Tố bị Đường Sảnh chặn đường lại, trên đường chỉ có hai người họ.

“ Có chuyện gì?”

“ Tô Tố, con tiện nhân này, cô cướp người đàn ông của tôi, cướp đi tài nguyên của tôi trong công ty, bây giờ còn muốn cướp phim của tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu.”

Không có ai ở đây, Đường Sảng cũng không ngụy trang nữa, vẻ mặt dữ tợn đi đẩy Tô Tố, “ nữ chính trong bộ Nhất Tiếu Nại Hà vốn là của tôi, dựa vào cái gì cô vừa mới vào thì đưa cho cô diễn!”

Của cô ta?

Tô Tố cười lạnh tránh khỏi sự đẩy đùn của Đường Sảng, “ tôi không biết cô đang nói gì, người quản lý của tôi rõ ràng nói với tôi rằng, bộ phim này là vì tôi mà tạo ra, nếu như tôi không đồng ý diễn, kịch bản sẽ gác lại, cô nghe ai nói vai nữ chính là của cô?”

Đường Sảng đơ ra.

Sao có thể như vậy?

Rõ ràng cô nghe nhân viên nội bộ trong công ty nói, bộ phim đó vốn dành cho cô, kết quả lại bị Tô Tố cướp đi.

“ Cô đừng lừa gạt tôi, cô mới xuất hiện bao lâu chứ, sao công ty lại chuẩn bị phần diễn cho cô. Tô Tố con tiện nhân này cô chỉ biết giả vờ vô tội mà thôi, tôi sẽ không cho cô được toại nguyện.”

Cô ta càng nghĩ càng tức, nhìn vào mặt của Tô Tô sự thù hận lại tăng thêm, trong lòng cô ta nghĩ ra một phương pháp, nếu như cô ta hủy hoại gương mặt của cô...

Tiêu Lăng sẽ không thích cô nữa.

Cũng không thể diễn phim nữa!

Đường Sảng nhìn vào những cây leo đầy gai ở hai bên mép đường, đưa tay đẩy mạnh Tô Tố, may là Tô Tố sớm đã có phòng bị với cô ta, nhìn sắc mặt cô ta thay đổi thì lùi lại sau một bước, lần này Đường Sảng không những không đẩy được cô, trái lại bởi vì vậy mà mất cân bằng nằm sấp xuống đất.

“ A... đau!”

Cô bị ngã trên những cây leo đầy gai đó, đồ diễn lại mỏng, đâm đến cô ta kêu gào lên!

Đau cũng tự chuốc lấy mà thôi.

Cô một chút đồng tình cũng không có, trực tiếp đi ngang qua Đường Sảng.

...

Tô Tố vừa đi, Đường Sảng lập tức quay đầu hướng qua phía bên hông gào to lên, “ còn không mau qua đây đỡ tôi!”

Cô trợ lí nhỏ liền từ phía sau cây chạy ra đỡ cô ta.

“ Chị... chị Đường...”

“ Chụp lại hết chưa?”

“ Chụp, chụp lại rồi.” Trợ lí nhỏ đưa điện thoại cho Đường Sảng, Đường Sảng mở thư viện ảnh ra, tổng cộng có mười mấy tấm hình, đều là hình ảnh ban nãy cô và Tô Tố trong lúc giằng co.

Đường Sảng xóa đi tấm hình cô ta đẩy Tô Tố, chỉ để lại tấm hình vẻ mặt đau khổ của cô ta khi bị ngã, mà vẻ mặt Tô Tố lại vô cùng lạnh lùng.

Sau đó nữa là hình bóng Tô Tố lạnh lùng mà rời khỏi.

Đường Sảng hài lòng nhếch môi lên, những tấm hình này công bố ra ngoài, e rằng mọi người đều cho là Tô Tố đẩy cô ta.

Mà cô, chính là muốn hiệu quả này.

...

Rất nhanh Tô Tố quên đi những chuyện nhỏ nhặt của Đường Sảng. Cô nóng lòng muốn về nhà, vừa về tới túp lều liền bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Cô đặt chuyến bay vào lúc chiều năm giờ mấy, ngồi hai tiếng thì có thể tới thành phố A, nghĩ đến rất nhanh thì có thể gặp được hai bảo bối và Tiêu Lăng, cô liền vui vẻ.

Vừa hát khẽ vừa thu dọn hành lý.

May mà đồ đạc của cô rất ít, nửa tiếng thì làm xong hết rồi. Cô vừa mới thu dọn đồ xong, thì có người lái xe đến.

“ Tô Tố, cô thu dọn xong chưa?”

“ Xong rồi xong rồi.”

Tài xế là một đàn ông, giúp Tô Tố bỏ hành lý vào trong chiếc xe việt dã, hai người cùng nhau rời khỏi Trương Gia Giới. Vào lúc tới sân bay vừa đúng bốn giờ rưỡi chiều, cách máy bay cất cánh còn nửa tiếng.

Tô Tố tiễn nhân viên công tác của đoàn phim đi, một mình ngồi ở phòng chờ.

Phòng chờ có chút lãnh đạm.

Tô Tố hơi buồn chán, dứt khoát lấy điện thoại ra chơi game.

“ Hửm...”

Trên điện thoại hiển thị một cuộc gọi đến của Tiêu Lăng, cô lầm bầm trong miệng, “ đi công tác về rồi sao?”

Cô cũng không nghĩ nhiều, mở khóa màn hình ra, gọi về lại.

Hai tiếng sau.

Sân bay thành phố A, ở cửa ra vào Tô Tố cười vẫy tay với Tiêu Lăng, “ ở đây ở đây!”

Tiêu Lăng mặt hầm hầm sải bước đi qua đó.

Tô Tố hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Tiêu Lăng, cô cười híp mắt nhìn Tiêu Lăng lặng lẽ cầm lấy vali của cô, “ sao anh lại tới đây, em đã nói nếu anh bận thì không cần đến đón em, em tự ngồi xe về được mà.”

“ Không bận!”

“ Ừm!”

Tô Tố đi theo Tiêu Lăng, phát hiện càng ngày càng không đúng.

Đây... không phải là đường ra sân bay a.

“ Tiêu Lăng, anh muốn đưa em đi đâu vậy?”

“ Đi theo anh là được rồi.”

“ Ừm!”

Tiêu Lăng dẫn Tô Tố tới một quán cà phê trong sân bay, trong quán có đủ loại cà phê và các loại như mì ý.

Trong lòng Tô Tố ngập tràn sự ấm áp.

Đây là lo lắng cô chưa ăn cơm sao?

Cô bụm bụng lại, quả thật là cô chưa ăn cơm, cơm trên máy bay lại không ngon, lúc này ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lại có cảm giác đói bụng.

Hai người cùng ngồi trên chiếc ghế sofa nho nhỏ ấm áp.

Tiêu Lăng gọi một phần mì ý một ly cà phê đen và một ly sữa nóng. Tốc độ lên món rất nhanh, Tiêu Lăng đem món mì ý và ly sữa đến trước mặt Tô Tố, trước mặt mình mình chỉ để lại ly cà phê đen.

“ Anh không ăn hả?”

“ Anh ăn rồi.”

“ Ừm!” Tô Tố cuối cùng cũng phát hiện ra tâm trạng của Tiêu Lăng không ổn, cô cầm ly sữa, húp từng ngụm từng ngụm nhỏ, nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng, “ tâm trạng anh hình như không được tốt lắm, dạo này công việc bận lắm à?”

“ Không phải!”

“ Ơ... vậy thì có chuyện gì?”

Sắc mặt Tiêu Lăng lập tức trở nên nghiêm túc, nghiêm túc nhìn Tô Tố, “ Tô Tố, anh hỏi em một vấn đề.”

“ Anh hỏi đi!”

“ Có phải em giấu anh chuyện gì không?”