“Ánh mắt gì đây?”
Anh cố ý dành thời gan đưa cô đến sân bay, cô nhìn anh như vậy là ý gì.
“Không có gì.” Tô Tố lắc lắc đầu, “Đi thôi.”
Tài xế vẫn là Tiểu Trần.
Lần này, Tiêu Lăng lại thay chiếc xe khác, đó là một chiếc xe Bentley màu xám bạc, Tô Tố đã từng nhìn thấy chiếc xe này trên tạp chí, giá hơn 7 trăm vạn. Cô hít một hơi thật sâu và đột nhiên thấy tâm trạng rất bình tĩnh. Bây giờ cô sợ rằng có nhìn thấy Tiêu Lăng lái máy bay chắc cũng không ngạc nhiên nổi. Tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ nổi lên nhờ ngành địa ốc, nay công ty đã mở rộng trên toàn thế giới, chủ tịch của Hoàn Vũ từ lâu đã là khách thường xuyên trong danh sách người giàu trong nước. Giờ Tiêu Lăng có bê một núi vàng đặt trước mặt cô, cô cũng chẳng bận kinh ngạc nữa.
Chẳng đợi bao lâu, đã có người hầu nhận lấy chiếc vali từ tay của Tiêu Lăng. Tiêu Lăng thì đỡ cô từ từ tiến về phía trước, mặt trời buổi chiều vẫn còn nóng bỏng, như rót lửa lên da thịt người, khiến mọi người cảm thấy lười biếng.
Tô Tố không đừng được, ngáp một cái.
“Vẫn buồn ngủ à?”
“Ừm.”
“Đến sân bay mất một tiếng, lát ngồi trên xe em chợp mắt một tý đi.”
“Ừm.” Tô Tố ngả đầu, không có chút tinh thần nào.
Lên xe xong, Tiêu lăng dỡ bỏ vách ngăn của xe, vỗ vỗ vai cô, “Nằm một lát đi.”
Tiêu lăng của hôm nay hình như dịu dàng lạ thường.
Lẽ nào do vẫn cảm thấy có lỗi với cô.
Tô Tố cũng chẳng khách sáo với anh, nằm xuống. Xe đắt tiền cũng có cái tốt, ít nhất cô không còn say xe như trước, không gian trong xe khá lớn, ghế ngồi bằng da xịn, nhiệt độ trong xe cũng vừa thỏai mái, Tô Tố ngả ghế tựa xuống là thành một chiếc sofa tiện nghi, cô ngáp một cái, nằm ngả người xuống, chẳng bao lâu đã ngủ mất, đợi cho hơi thở của cô đều đặn dần, Tiêu lăng mới khẽ khàng mở lại vách ngăn.
“Chủ tịch...”
“Đi chậm thôi.”
“Thưa vâng.” Tiểu Trần lập tức giảm tốc.
Tiêu lăng nhìn hàng cây hai bên đường dần lùi về sau, lại nhìn Tô Tố đang ngủ say, khóe miệng chợt thoáng qua một nụ cười hiên, tốc độ thế này chắc không kịp đến sân bay đâu nhỉ.
Ha... càng chậm càng tốt.
Làm sao mà anh lại muốn cô đến một nơi xa xôi nào đó, lại đi một mạch 5,6 ngày mới về, anh bây giờ không muốn xa cô một phút.
Cho nên, người đi đường đều có thể nhìn thấy một chiếc Bentley bóng nhoáng đi với tốc độ rùa bò, một chiếc xe máy điện vượt qua xe của họ, người chủ xe không nhịn được,quay lại chỉ ngón giữa!
...
Quãng đường một tiếng, Tiêu Lăng khiến đi một tiếng rưỡi mới đến sân bay.
Vừa đến sân bay, đồng hồ đã chỉ ba giờ rưỡi chiều, còn mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh.
“Chủ tịch... có cần gọi cô Tô dậy không?”
Tiêu Lăng quăng ngay cho Tiểu trần một cái nhìn sắc nhọn, anh rụt đầu lại không nói gì nữa.
Thôi được, hóa ra chủ tịch toan tính chuyện này.
Tô Tố bị chuông điện thoại réo dậy, cô quờ tay bắt lấy điện thoại, bên cạnh cô, Tiêu Lăng đang đau đầu nhìn chiếc điện thoại, anh nhìn cô quá chăm chú, đến độ quên tắt điện thoại đi!
Thất sách!
“A lô, tôi là Tô Tố...” Tô Tố vừa ngủ dậy, giọng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Đầu bên kia điện thoại là giọng khó chịu của Phạm Lãi, “Tô Tố, mấy giờ rồi, cô rốt cuộc đã đến sân bay chưa, tôi và Trần Kiêu đều đang đợi cô ở phòng chờ đây rồi, nhanh lên, còn mười phút nữa là máy bay cất cánh rồi!”
Sân bay?
Tô Tố lập tức giật bắn mình, cô đứng phắt dậy, đầu đập mạnh vào nóc xe, cô xuýt miệng đau đớn, nhìn ra ngoài cửa xe, nhanh chóng trả lời, “Vâng vâng vâng, tôi đến sân bay rồi ạ, lập tức vào phòng chờ ngay đây, tôi đi check in đã, tôi sẽ đến ngay đây.”
Vừa cúp máy, Tô Tố xoa xoa chỗ đau, ánh mắt giận dữ nhìn Tiêu Lăng, “Sao anh không gọi em dậy!”
“Anh thấy em ngủ ngon quá, không nhẫn tâm.”
“A a a, đồ khốn, Tiêu Lăng nếu như tôi không kịp máy bay, chắc chắn tôi sẽ thù anh.” Cô cuống cuồng vất điện thoại vào túi xách, nhanh chóng xuống xe.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô đã bị Tiêu Lăng kéo giật lại, Tô Tố quá vội, cô vung tay anh ra, “Anh còn muốn gì nữa, tôi đang rất vội!”
“Anh cần dặn em cái này.”
“Nói nhanh đi!”
Tiêu Lăng thấy cô không buồn nghe nữa, mặt sầm xuống, “Vội cái gì, em rất muốn mau chóng rời đi đúng không!”
Người này...
Sao lại là cô muốn mau chóng rời đi, cô đang rất vội!
“Còn có không đến mười phút nữa thôi...”
“Tiểu Trần, thông báo nhân viên phi trường, bảo họ tạm dừng chuyến bay đi Trương Gia Giới.!”
“Vâng, chủ tịch.”
Tiểu Trần đẩy cửa ra ngoài, gọi điện thoại.
“Hử?” Tô Tố xững người, không kịp phản ứng gì.
Tiểu Trần quay lại khá nhanh, anh cất điện thoại, “Sắp xếp xong rồi ạ.”
“Bây giờ có thể nghe anh nói được chưa?”
Tô Tố thở dài, “Anh nói đi.”
“Lần này em đi cùng Phạm Lãi và Trần Kiêu đến Trương Gia Giới đúng không?”
“Đúng.’
Trần Kiêu...
Tiêu Lăng cau mày, “Sao em không nói trước với anh?”
Anh vẫn cứ tưởng cô đi một mình đến Trương Gia Giới, hoặc cùng lắm là đi cùng Phạm Lãi. Trần Kiêu thì đi theo làm gì cơ chứ!
“Đại ca, đại gia! Chúng em đi đóng phim, đương nhiên phải có đạo diễn đi cùng, không chỉ có Trần Kiêu, còn có Đường Sảng, còn bao nhiêu diễn viên khác đi cùng. Mặt anh bị sao vậy? Em và Trần Kiêu là quan hệ đồng nghiệp bình thường, giữa bọ em còn không lưu số điện thoại, thuần khiết đến nỗi không thể thuần khiết hơn!”
“Em nghĩ thế không có nghĩa người khác cũng thế.”
Không phải anh nhỏ nhen, Tô Tố người phụ nữ này đi đến đâu cũng là điểm sáng, chỉ cần là đàn ông thì kiểu gì cũng động lòng với cô, cô là tiểu yêu tinh, chỉ cần một động tác, một ánh mắt là sẽ móc được linh hồn của bất cứ anh chàng nào. Cái tên Trần Kiêu kia đã làm việc với cô hơn tháng nay, nói không có hứng thú với cô, anh mới không tin.
“Nói chung em tránh xa tên Trần Kiêu ra, không đúng, em phải tránh xa tất cả đàn ông trong đoàn làm phim ra.”
Tô Tố giận đến trợn cả mắt, “Thế có cần tôi tránh xa cả đạo diễn không?”
Tiêu Lăng nghĩ một hồi, “Nếu không có việc gì, cũng cứ tránh xa ra.”
Cô uất lên.
Tiêu Lăng như không để ý thấy, tiếp tục căn dặn Tiểu Trần, “đổi vé của Tô Tố thành vé hạng nhất!”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Tô Tố cạn lời, “Em không muốn ngồi vé hạng nhất, vé máy bay là đạo diễn đặt đồng loạt, làm sao mà một mình em khác biệt được.”
“Phạm Lãi nhỏ nhen như thế từ lúc nào vậy, Tiểu Trần, đổi vé lại cho cả đoàn thành vé hạng nhất, công ty trả tiền.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Tô Tố, “...”
Đây không phải vấn đề được không.
“Lúc nãy anh nói gì với em, đã nhớ chưa?”
Tô Tố quắc mắt, “Không nhớ! Tại sao em phải tránh xa người khác giới, em cây ngay không sợ chết đứng, em tự biết giữ gìn bản thân, anh dựa vào cái gì mà lấy đi quyền tự do của em!”
“Dựa vào... anh sẽ ghen đấy!”