Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 102

Tại cổng chính của bệnh viện.

Hai con búp bê mặc trên người bộ áo thun trắng, áo liền quần jean, đội chiếc mũ lưỡi trai, lén lút trốn trong bụi hoa.

Hai búp bê ấy là Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất.

Thời tiết quá nóng, hai gương mặt nhỏ nhắn bị nắng phơi đến đỏ bừng, càng làm cho cặp má non nớt hồng hào, trông đáng yêu hơn.

Tiểu Thất lau mồ hôi đang rơi nhẽ nhãi và nhìn vào cửa ra vào với đôi chân đắn đo. “Anh trai ơi, sao daddy vẫn chưa tới vậy?”

“Đừng có nôn, hãy đợi tí đã.”

“Nhưng Tiểu Thất muốn đi gặp má mi trước.” Tiểu Thất mếu máo, thời tiết nóng nực, em phải lấy tay quạt lất phất lấy gió “Anh hai ơi, chúng mình hãy đi gặp má mi trước?”

Cảnh Thụy do dự, giờ này đang là buổi trưa, thời gian nóng nhất trong ngày, đám đông thường ngày tới lui trong bệnh viện dần dần thưa thớt. Cảnh Thụy suy tính khả năng Tiêu Lăng sẽ xuất hiện, sau đó quay lại nhìn cô bé Tiểu Thất đang nhẽ nhãi mồ hôi, và cuối cùng gật đầu, “Được rồi, nhưng em phải nhớ...”

“Phải ngoan đúng không, Tiểu Thất biết rồi, Tiểu Thất sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh trai mà.” Tiểu Thất đưa tay lên thề thốt.

Tô Cảnh Thụy bất lực nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái tiến vào cánh cổng bệnh viện.

Hai con búp bê dễ thương ấy tuy cố tình đội cái mũ lưỡi trai lên đầu, nhưng vẫn thu hút ánh mắt chú ý của mọi người, nhất là khi hai em không đi kèm với người lớn, có một cô y tá chứa chan tình nhân ái đến chất vấn hai em.

“Các em nhỏ, sao lại xuất hiện trong bệnh viện thế, cha mẹ các em đâu?”

“ Cha mẹ tụi cháu ở trong bệnh viện ạ” khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của Tô Cảnh Thụy ngước nhìn nói.

Nữ y tá chăm chú vào dáng vóc hai đứa nhỏ, như muốn bị mủi lòng, bèn trách móc cha mẹ của hai đứa trẻ, cha mẹ gì mà không có trách nhiệm với con, dám để hai bé tự động ra đường như thế, nhỡ bị bắt cóc thì sao? Nữ y tá đột nhiên trở nên tràn trề yêu đương và ngồi xổm xuống đất nhìn hai đứa trẻ.

“Cha mẹ tụi em đâu? Để chị dẫn tụi em đi tìm cha mẹ nhé?”

Tiểu Thất tỏ ra căng thẳng nhìn Tô Cảnh Thụy.

Hai em lén mẹ lẻn ra ngoài. Nếu cô y tá mà dẫn đến phòng của mẹ, e rằng mẹ sẽ hất sức giận dỗi.

Má mi là người không rành đường, nên thường lo lắng hai anh em ra ngoài sẽ bị lạc, đi chỗ quen thuộc thì không sao, nếu không mẹ không cho hai anh em đi đâu hết.

Tô Cảnh Thụy biết chắc như vây, mắt đảo nhìn xung quanh rồi khựng lại bật cười.

Em chỉ tay vào y tá trưởng phía sau lưng cô y tá, mỉm cười với cô, “ Chị y tá ơi, em e rằng chị không thể dẫn tụi e đi tìm rồi, chị hãy chỉ cho em phòng bệnh đặc biệt ở đâu đi, em và em gái tìm không ra sẽ nhờ chị giúp đỡ được không?”

Cô y tá nhìn thấy y tá trưởng lập tức tái đi, và sợ bị phát hiện cô lơ là nhiệm vụ. Đây không phải là một điều tốt.

Nhanh chóng chỉ đường cho hai đứa trẻ và lặng mất tăm.

Đã nhận được địa chỉ thành công, Cảnh Thụy nhanh chóng kéo Tiểu Thất ra khỏi phòng đăng ký.

“Haha, anh trai ơi, anh thật là lợi hại, làm sao anh biết rằng dì bên kia là một y tá trưởng?”

Cảnh Thụy cởi mũ ra đánh nhẹ vào đầu của em gái. “Đơn giản thôi? Y tá trưởng vừa mới đến là tất cả những cô y tá khác đều tỏ ra căng thẳng ưỡn ngực thu bụng lại, chắc chắn bị chửi mắng nhiều rồi.”

Tiểu Thất gật đầu ái mộ, nét mặt tinh tú thầm ngưỡng mộ anh trai nhà mình.

Anh trai thực sự quá thông minh điều gì cũng biết.

Cảnh Thụy vẫn giữ vẻ mặt khô khốc, lần nữa gõ nhẹ vào đầu Tiểu Thất, “Đi nhanh lên nào.”

“Đi, đi tìm má mi thôi.”

Hai đứa nắm tay rời khỏi phòng đăng ký. Họ đi theo con đường mà cô y tá chỉ lúc nãy, khởi đầu còn có một số bệnh nhân và y tá đi vòng quanh. Khi họ đến tầng cuối cùng, xung quanh không còn một bóng người.

“Anh trai, anh có chắc là ở đây không?”

Tiểu Thất như không có sự chắc chắn nào khi đứng ở tầng 7, khó trách em nghi ngờ, tòa nhà này không giống như là khu nội trú của bệnh viện, nơi họ đứng rõ ràng là một vườn hoa lớn, ập vào mắt là một bãi cỏ xanh mơn mỡn và những bông hoa rực rỡ sắc màu, thậm chí ở xa bên kia vẫn có thể nghe thấy tiếng đài phun nước du dương chảy róc rách. Hương thơm của các loài hoa lan tỏa khắp nơi.

Hoàn cảnh nơi đây quá tốt.

“Là đây rồi.” Cảnh Thụy chỉ vào chữ lớn trên tòa nhà. “Bên trên ghi bộ phận nội trú kìa.”

“Á, á đúng rồi á.”

Tiểu Thất nghĩ đến việc nhìn thấy mẹ, khuôn mặt phấn khởi đến đỏ ửng, và bèn kéo tay Tô Cảnh Thụy như muốn lao vào bên trong. “Anh trai ơi, chúng ta hãy đi tìm má mi nào.”

“Chờ đã.” Cảnh Thụy túm lấy Tiểu Thất.

“Ối... anh trai có chuyện gì vậy?”

Cảnh Thụy lặng lẽ nhìn Tiểu Thất và chỉ vào người bảo vệ đang đứng ở lối vào của tòa nhà. “không thấy bảo vệ đứng đó à, chúng ta chắc chắn không thể vào được.”

Tiểu Thất cụp đầu xuống và đặt mông ngồi lên bồn hoa, nét mặt buồn bã nói. “Vậy là không được gặp mẹ sao?”

Cảnh Thụy không ngờ mẹ mình lại ở bệnh viện quá cao cấp, và em có chút bất mãn.

Muốn đi vào bên trong chỉ cần báo tên của mẹ thôi.

Tuy nhiên, cách này má mi sẽ biết rằng hai em đã lén ra ngoài.

Nhưng nếu không vào, thì em và Tiểu Thất chả phải phí công sao?

Hai đứa trẻ tìm một nơi râm mát ngồi xuống và ngẫm nghĩ tình huống khó xử này.

“Hay là ta vào đại đi, bất quá để má mi chửi một trận thôi.” Tiểu Thất đề xuất.

“Không được.” Cảnh Thụy lắc đầu dứt khoát. “Lỡ như daddy đến thấy chúng ta thì sao?”

“...”

Tiểu Thất cúi đầu chán nản.

Em quên bẵng, anh trai đã nói trước với em gái rằng cha không biết hai em lẻn ra ngoài.

Hu hu, đúng là người đàn ông thối vô trách nhiệm.

Sau này gặp daddy, em sẽ quấy một trận lôi đình với daddy, huhu.

“Giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Đợi đã.”

“... dạ.”

Không thể phí công đến đây được, em vẫn chưa biết mặt daddy mà

Sau nửa giờ.

Tô Cảnh Thụy tuy ngoan, em không có tính phá phách hiếu động, một mình ngồi yên tĩnh chờ đợi hàng giờ. Nhưng Tô Tiểu Thất thì khác, em đứng ngồi không yên, miệng lúc nào cũng ríu ra ríu rít, khiến Cảnh Thụy luôn bực dọc và hậm hực, nhúc nhích hoài không yên.

Cảnh Thụy thở dài, lôi Tiểu Thất đứng dậy, “Đi thôi, anh trai dắt em đi dạo vậy.”

“Còn daddy...”

“Daddy chắc không đến sớm như vậy.”

“Dạ được, anh trai ơi, em muốn đến xem đài phun nước phía trước.”Tiểu Thất hào hứng chỉ vào vườn hoa nhỏ phía trước.

Hai đứa trẻ đi dạo quanh vườn hoa nhỏ và phút chốc dạo hơn một giờ đồng hồ. Nhìn thấy mặt trời chuyển từ phía nam sang phía tây nam, Tiểu Thất mừng khôn xiết.

Em ấy nắm lấy tay anh trai mình. “Anh trai ơi, chúng ta có thể đến tìm mẹ rồi chứ?”

“Đi thôi.”

Tiểu Thất mừng rỡ cong chân chạy.

“Từ từ thôi!”

Cảnh Thụy vừa dứt lời, bên kia Tiểu Thất bị phen hoàn hồn.

“Binh!”

“Ấy da!”

Tiểu Thất đâm sầm vào một bức tường, cái mũi nhỏ của cô ta vừa tiếp xúc như hôn vào bức tường, bức tường cứng rắn làm mũi cô đau đến tê buốt. Nước mắt như muốn tuôn trào ra.

Tiểu Thất ngồi bẵng xuống nền đất, mắt rưng rưng ngẩng đầu lên nhìn, mở to đôi mắt.