Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 94: Xin em lừa dối anh cả đời

Nhận thấy cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Daisy cũng khó hiểu nhìn cô: “Cô làm sao vậy? Hay là tôi nói sai chỗ nào rồi?” Thích Vi Vi không chắc canh, hỏi: “Cô thật sự khẳng định mình yêu anh ấy ư?”

“Tất nhiên, nếu không sao tôi phải hao tổn tâm huyết như thế muốn có được tình yêu của anh ấy chứ. Tại sao cô lại hỏi như vậy chẳng lẽ biểu hiện của tôi chưa đủ yêu anh ấy sao?” Daisy nghi hoặc hỏi ngược lại.

“Không phải, chỉ là cô chẳng lẽ không biết tình yêu là ích kỷ sao? Nếu cô thật sự yêu anh ấy làm sao có thể cho người phụ nữ khác cùng chia sẻ anh ấy?” Thích Vi Vi thật sự không hiểu nổi cô ta.

“À, cô là nói cái này.” Daisy tỉnh ngộ, cười cười nói: “Tình yêu đương nhiên là ích kỷ, tôi cũng hi vọng Hạo Thiên chỉ thuộc về một mình tôi, nhưng mà tôi muốn đối mặt với sự thật, sự thật chính là anh ấy rất vĩ đại, anh ấy không thể chỉ có một người phụ nữ là tôi. Điều tôi muốn làm được chỉ là làm cho anh ấy yêu tôi, khiến tôi ở trong lòng của anh ấy có đủ sức nặng, còn cả đời duy nhất một tình yêu chỉ là một thần thoại, tôi chưa bao giờ tin tưởng. Chỉ cần anh ấy yêu tôi là đủ rồi, cô không nghĩ như vậy sao.”

Thích Vi Vi thật sự không biết nên nói với cô cái gì, không thể giải thích nổi tư tưởng của cô ấy, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ cô hẹn Thiên Tứ về nhà ăn cơm, vội vàng đứng dậy nói: “Thật xin lỗi cô, Daisy hôm nay tôi có hẹn nên phải đi trước.”

“Không sao, hôm khác tôi sẽ tìm cô từ từ khai thác ưu điểm của cô, tạm biệt.” Daisy gật đầu với cô.

“Tạm biệt.” Vẫn còn muốn tìm mình, cô có chút đau đầu. Nhưng mà cô ấy thật đúng là một cô gái đáng yêu lại đơn thuần. Chỉ là có phải suy nghĩ của cô ấy quá đơn giản không? Hay là tại suy nghĩ của cô quá lạc hậu?

******************************

Cùng Sở Thiên Lỗi tới quán bar uống rượu. Sau đó Uông Hạo Thiên mới trở về, nhìn trong nhà một mảnh tối tăm, đèn cũng chưa bật, biết cô còn chưa về. Đã trễ vậy rồi, mỗi ngày đều vất vả như vậy, nếu cô không chịu từ bỏ công việc làm thêm anh liền trực tiếp thay cô từ chức.

Mệt mỏi đi lên lầu, tiện tay ném áo khoác đi, nằm xuống giường, nhưng lại cảm giác dưới thân có cái gì đó, bật dậy nhìn lại, là một phong thư của ai đó, thấy cũng không có dán miệng anh trực tiếp mở ra xem, mặt trên là chữ viết rất đẹp.

“Không biết anh có nhớ hay không, ngày hôm qua là ngày cuối cùng của chúng ta, cho nên hôm nay không kịp cùng anh tạm biệt em đã đi rồi, em không biết là nên hận anh hay là nên cảm ơn anh, có điều những ngày ở chung cùng anh, em rất vui vẻ, cuối cùng, tặng anh lời chúc phúc của em, chúc anh hạnh phúc……” Cuối cùng ký tên là Thích Vi Vi.

Xem hết phong thư này sắc mặt của anh trở nên xanh mét phẫn nộ, chết tiệt… cô là cố ý, ngày hôm qua là ngày cuối cùng vì sao cô không nói với mình? Vì sao hôm nay phải lặng lẽ ra đi? Vì sao cô còn nhớ rõ cái hợp đồng chết tiệt kia chứ???

Tay dùng sức vò nát bức thư ném ra ngoài, hung tợn nói: “Thích Vi Vi, em có muốn đi cũng phải nhìn xem tôi có đồng ý hay không.”

Cầm áo khoác lên, chạy xuống dưới lầu khởi động xe liền phóng đi….

************************************

Hoàng Thiên Tứ vừa vào cửa liền nhìn thấy trên bàn bày vài món ăn, cô vẫn đang ở phòng bếp bận rộn, bèn đi tới từ phía sau ôm lấy cô: “Sao lại làm nhiều món ăn vậy? Có mệt không?”

Thích Vi Vi bị anh ôm lấy, thân thể cứng ngắc một chút, trong nháy mắt muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn là nhịn xuống, bởi vì cô không ngừng tự nói với mình, người cô yêu chính là Thiên Tứ, cô không thể phụ lòng anh, khóe môi khẽ cười: “Em không sao, em thích làm cho anh ăn mà, anh ngồi xuống đi em xong ngay đây.”

“Anh giúp em.” Hoàng Thiên Tứ giúp cô cầm đưa qua cái bàn bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng cô bận rộn, mồ hôi đầy đầu, nghĩ sau khi cùng cô sinh hoạt chung một chỗ vậy khẳng định thật hạnh phúc, cô sẽ là một người vợ, người mẹ rất tốt, bọn họ sẽ có một gia đình thật hạnh phúc.

Mà trong lòng Thích Vi Vi bây giờ không ngừng đấu tranh, cô biết trên đời này không có bí mật vĩnh viễn, cũng không có bức tường nào không lọt gió, cuối cùng ngày nào đó mọi chuyện sẽ bị vạch trần chân tướng, cô không muốn chờ đến lúc đó mới hối hận, cho nên cô quyết định nói cho Thiên Tứ, để cho anh tự mình lựa chọn, nếu anh lựa chọn mình, như vậy cô sẽ yêu thương anh cả đời, nếu anh không chấp nhận được, cô cũng không trách anh, nhưng cô sẽ không tiếp tục lừa gạt anh.

Cô cầm ly rót đầy rượu, đưa cho anh một ly, tự mình giơ lên: “Anh Thiên Tứ, ly rượu này em mời anh, cám ơn anh mấy năm nay đã chăm sóc em, nếu như không có anh, em thật sự không biết chống đỡ thế nào.” Nói xong, cô một hơi uống cạn.

“Vi Vi, em cứ từ từ, còn nữa, không nên nói với anh hai từ ‘cảm ơn’ này, anh không thích.” Hoàng Thiên Tứ nắm chặt tay cô, hôm nay cô làm sao vậy?

“Không có gì, em rất vui.” Cô cười rồi rất nhanh lại rót đầy: “Một ly này em mời anh.” Vừa nói xong cô lại uống cạn.

“Vi Vi, em đang làm gì thế, em sẽ say đó.” Hoàng Thiên Tứ lập tức cầm lấy ly rượu trong tay cô, không biết vì sao cô lại khác thường như vậy.

“Được, em không uống.” Cô cười. Hai ly rượu thế là đủ rồi nếu không uống cô sợ mình không có can đảm nói ra.

“Ăn chút đồ ăn đi.” Anh gắp đồ ăn lên đưa tới miệng của cô.

“Anh Thiên Tứ không cần đối xử với em tốt như vậy, em không đáng… em……”.

Cô áy náy nhìn anh, vừa mới có can đảm muốn đem sự tình nói cho anh biết, ai biết sau đó anh bỗng nhiên ngăn cản mình.

“Vi Vi, không phải nói gì cả, cũng không cần nói, anh không muốn biết, cũng không muốn tính toán, anh chỉ biết người anh yêu là em, bất luận là chuyện gì đều không thay đổi được, nên xin em dùng thiện ý nói dối để lừa gạt anh cả đời. Anh nguyện ý.” Anh ôm lấy cô rất sợ cô sẽ nói ra chuyện gì đó.

Thích Vi Vi thấy anh như vậy, khẩn trương hỏi: “Anh biết ư, có phải là anh biết hết rồi đúng không?.”

“Không, anh cái gì cũng không biết, anh chỉ biết là em có chút thay đổi nhưng anh hiểu nhất định là do anh không tốt không thể cho em an toàn, không thể cho em hạnh phúc….”

Tay cô đặt ở trên môi của anh trong mắt mang theo nước mắt ướt át: “Anh Thiên Tứ, em rất hạnh phúc, thật sự có được tình yêu của anh, em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, sau này em nhất định sẽ hạnh phúc hơn nữa. Nhưng mà anh thật sự bằng lòng sống trong sự lừa dối của em sao? Em rất sợ có một ngày anh sẽ biết.”

“Chỉ cần em không nói như vậy, bất cứ người nào nói anh đều không tin tưởng, anh chỉ quan tâm em, chỉ cần em lựa chọn anh, em yêu anh, tin tưởng anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.” Hoàng Thiên Tứ nghiêm túc lại kiên định nhìn cô.

“Vâng, chúng ta nhất định sẽ thật hạnh phúc.” Thích Vi Vi dùng sức gật đầu, nước mắt hạnh phúc theo khóe mắt chảy xuống, đây mới là tình yêu cô muốn.

Chậm rãi nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn dịu dàng của anh rơi trên môi của mình.

“Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa nhà đột nhiên bị phá ra, hai người giật mình khiếp sợ quay đầu lại, nhìn ra cửa thấy sắc mặt Uông Hạo Thiên âm trầm đáng sợ đứng ở nơi đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.