Thích Vi Vi nằm trên giường, nhìn chằm chằm điện thoại. Đã ba ngày trôi qua anh vẫn bặt vô âm tín, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào, cô phải tự thuyết phục bản thân có lẽ vì anh quá bận rộn.
Năm ngày trôi qua, anh vẫn như cũ không có tin tức, di động cũng không hề vang lên, cô tự nói với mình anh phải chăm sóc cho mẹ, hoặc trong nhà đã có chuyện gì nên không có thời gian.
Bảy ngày trôi qua, anh vẫn là không hề có tin gì, điện thoại cũng không đổ chuông, cô lại tự dặn lòng chẳng lẽ anh muốn dành cho mình một niềm vui bất ngờ chăng?
Đứng trước cửa sổ, cô nhìn không chớp mắt ra ngoài trời, anh nói nhiều lắm là cuối tuần, có khi nào đột nhiên anh trở lại hay không? Đợi từ lúc bầu trời tối đen cho đến hừng đông, bóng dáng anh vẫn không xuất hiện.
Cô từ ôm hi vọng biến thành thất vọng, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục mình, có phải là anh đã gặp chuyện gì khẩn cấp hay không?
Lại ba ngày nữa trôi qua, cô từ thất vọng trở thành tuyệt vọng. Cô thật khờ dại, sao lại tin lời của anh chứ. Có lẽ anh đã quên đi cô, có lẽ anh đã có bạn gái mới rồi.
Không nghĩ lung tung nữa, muốn gọi điện, nhưng lại sợ quấy rầy anh, cô tin rằng nếu anh thật sự thích mình, để ý đến mình, thì cho dù có chuyện gì quan trọng, thời gian gọi điện hẳn là vẫn có. Vậy chỉ có thể chứng minh anh hoàn toàn không quan tâm đến mình. Quên đi, cô cần gì phải rước lấy muộn phiền chứ…
Bởi vì tuyệt vọng, cô một lần nữa lấy lại tinh thần, đến lúc này mới phát hiện dường như đã vài ngày chưa gặp Tiếu Tiếu, cô ấy đi đâu rồi? Vội vàng chạy đi gọi điện.
“Alo, Tiếu Tiếu, cậu đang ở đâu vậy, sao dạo này không thấy cậu đâu hết.”
“Vi Vi, mình đang ở nhà.” Giọng Đàm Tiếu Tiếu qua điện thoại như không còn sức sống.
“Tiếu Tiếu, cậu làm sao vậy? Sao giọng lại mỏi mệt như vậy? Cậu đang ở nhà nào, mình tới thăm cậu.” Thích Vi Vi quan tâm hỏi.
“Ở nhà của mình, mình bệnh rồi.”
“Cái gì? Cậu bị bệnh? Có nghiêm trọng không? Cậu chờ chút, mình lập tức qua liền.” Thích Vi Vi có chút nghi hoặc, vì sao lại không phải là nhà Lý Tường?
Vội vàng chạy tới nhà cô, liền thấy cô nằm đó, vẻ mặt tiều tụy, đau lòng hỏi: “Tiếu Tiếu, sao cậu lại đổ bệnh vậy? Anh ấy đâu? Sao không chăm sóc cậu chứ?”
“Vi Vi…” Đàm Tiếu Tiếu đột nhiên ôm lấy cô khóc lớn.
“Đừng khóc… đừng khóc… nói cho mình biết là ai ăn hiếp cậu, có phải là Lý Tường không?” Thích Vi Vi vỗ về cô, có thể đoán ra, bởi vì cho dù có sinh bệnh cũng không quay về nhà của bọn họ, hai người không phải là ở chung một chỗ ư?
“Vi Vi, mình nên làm gì bây giờ, anh ấy không thương mình, hóa ra anh ấy hoàn toàn không thương mình… không thương mình…” Đàm Tiếu Tiếu khóc thật thương tâm.
“Rốt cuộc sao lại như vậy? Cậu nói rõ ràng đi, sao cậu lại biết anh ta không thương cậu?” Thích Vi Vi nhìn cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho cô tiều tụy đến vậy chứ?
Đàm Tiếu Tiếu khóc nửa ngày, mới từ từ bình tĩnh lại: “Hôm đó, khi bọn mình thân mật, trong lúc anh ta lên đỉnh đột nhiên gọi tên Phương Thải. Mình đã ngây ngẩn cả người, giống như bị tạt cả chậu nước lạnh lên người, đau tận tim gan. Vi Vi, cậu có biết cảm giác này như thế nào không? Giống như đưa cậu lên thiên đường rồi đột nhiên ném cậu xuống địa ngục vậy…”
“Mình hiểu được mà.” Thích Vi Vi ôm lấy cô, chẳng trách cô lại đau lòng như vậy, trong khi yêu mà gọi tên người con gái khác, bất luận người phụ nữ nào cũng không chịu nổi việc này.
“Mình có ép hỏi anh ta, Phương Thải là ai? Anh ta không nói được một lời, khiến mình càng nổi nóng. Cuối cùng mình thật sự bị anh ta chọc giận, xúc động mà nói câu chia tay, anh ta ngay cả một câu giữ mình lại cũng không có. Chỉ nói nếu như đấy là suy nghĩ của mình thì anh ta tôn trọng mình. Mấy ngày nay, một cuộc điện thoại cũng không gọi tới cho mình. Anh ta sao lại đối với mình như vậy chứ? Cho dù có người khác, cho dù là phải chia tay, ít nhất cũng phải cho mình một câu trả lời công bằng, anh ta rõ ràng biết mình thương anh ta như vậy, sao lại nhẫn tâm…” Đàm Tiếu Tiếu vừa khóc vừa nói.
“Tiếu Tiếu, cậu đừng khóc, mình thay cậu đi tìm anh ta, bắt anh ta giáp mặt với cậu, cho cậu một lời giải thích. Nếu như anh ta dám đùa cợt tình cảm của cậu, chúng ta quyết không tha thứ cho anh ta.”Thích Vi Vi phẫn nộ nói.
“Vi Vi, quên đi, tìm anh ta còn có ích sao?” Đàm Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt trào ra.
“Không được, câu giải thích anh ta phải nói với cậu. Mình sẽ quay lại nhanh thôi.” Trước kia đều là cậu ấy giúp mình, tuyệt đối không thể để cậu ấy chịu ức hiếp không minh bạch như vậy được.
Nổi giận đùng đùng chạy tới nhà Lý Tường, dùng sức nhấn chuông cửa, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiếu Tiếu.
“Vi Vi, sao lại là cô?” Lý Tường mở cửa, nhìn thấy cô thì ngẩn người.
Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh, giọng nói phẫn nộ:“Vì sao không thể là tôi? Anh hẳn phải biết tôi vì sao lại đến đây.”
Anh trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Tôi biết… Cô ấy có khỏe không?”
“Anh nói xem cô ấy có thể khỏe không? Cô ấy sao có thể khỏe được chứ? Chẳng lẽ cô ấy không thể nhận được câu giải thích sao? Anh không biết rằng cô ấy yêu anh thế nào sao? Anh không biết chuyện này khiến Tiếu Tiếu chịu bao nhiêu đau khổ sao? Cô ấy sinh bệnh rồi, tiều tụy rất nhiều, anh có biết không?” Thích Vi Vi quát lớn.
“Lý Tường? Là ai đến vậy?” Một người con gái ăn diện thời thượng đi tới, nhìn thấy cô thì sửng sốt.
Thích Vi Vi nhìn thấy cô ta cũng ngẩn người, chỉ nhìn qua cũng nhận ra cô ta khá giống Tiếu Tiếu, dựa vào trực giác cô cũng có thể đoán được, chẳng lẽ cô gái này chính là Phương Thải.
“Là một người bạn của anh, không có chuyện gì đâu, em cứ vào trước đi.” Lý Tường giới thiệu.
“À, xin chào cô.” Cô gái đó lễ độ chào hỏi.
“Phương Thải phải không? Nghe đại danh đã lâu.” Thích Vi Vi lạnh lùng châm chọc, cư nhiên đã đưa cô ta vào cửa rồi sao? Thật không biết xấu hổ.
“Hả?” Phương Thải sửng sốt nghi hoặc hỏi lại: “Cô quen tôi sao?”
“Người như vậy tôi không dám nhận là quen biết.” Thích Vi Vi trừng mắt, cô hận không thể cho cô ta hai cái bạt tai, thay Tiếu Tiếu báo thù.
Phương Thải nhìn cô mơ hồ, không rõ cô từ đâu tới, có ý đồ gì?
Lý Tường thấy giọng của cô không chút hảo cảm, vội nói: “Là anh kể cho cô ấy nghe, em đi vào trước đi, anh và cô ấy có chuyện cần nói.”
“Vâng, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”Phương Thải trước khi đi vào còn nhìn cô thêm lần nữa.
Thích Vi Vi giận dữ lườm anh: “Anh muốn nói gì? Có điều, anh không cần phải nói với tôi, người anh nên giải thích là Tiếu Tiếu mới đúng, anh mau tới nói với cô ấy đi. Lý Tường, anh cũng quá vô sỉ rồi.”
“Tôi biết, quả thật mấy ngày nay tôi cũng đã nghĩ phải giải thích với cô ấy. Cô cứ về nói cô ấy hai giờ chiều mai, tôi chờ cô ấy ở quán café, tôi sẽ cho cô ấy một lời giải thích rõ ràng.” Lý Tường thành khẩn nói.
“Tôi sẽ về chuyển lời cho anh. Nhưng mà Lý Tường, tôi thật không ngờ anh lại là một người như vậy? Còn chưa nói chia tay với Tiếu Tiếu đã đưa người đàn bà đó về. Không phải là quá đáng rồi sao? Anh có thể không thương Tiếu Tiếu, nhưng anh không thể làm nhục cô ấy như vậy.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“Aiz…” Lý Tường thở một hơi dài, nhưng không giải thích, chỉ nói: “Ngày mai tôi sẽ giải thích rõ ràng.”
“Tốt nhất là như vậy.” Thích Vi Vi nhìn anh giống như có trăm lời mà không thể nói, nhưng cô hiện giờ chỉ quan tâm đến Tiếu Tiếu mà thôi.